Ngải Mạc Tác.
Vương giả tuyệt đối trong thánh thú hắc ám.
Trong vòng đấu bảng lần này, nó và đồng bạn liên thủ, lại đoạt được hơn một trăm tấm Phù Lục, cho dù cuộc chiến linh thú đã trải qua nhiều thế hệ thì vẫn thuộc hàng đầu.
Có thể nói như thế này, trong tất cả các linh thú đứng đầu, chắc chắn Ngải Mạc Tác được chú ý nhất.
Quầng sáng trên đỉnh đầu bắt đầu sáng lên, bốn người bị sức mạnh thần bí cường đại hút lấy, từ từ tiến vào trong không gian quầng sáng.
Đây là bốn nam tử, trong đó có hai người được bao phủ bởi một tầng mỏng hắc khí, giống như là bọn họ đi lại ở bên trong sương mù, khiến cho người ta có cảm giác mông lung.
Mà trên người hai người còn lại cũng phóng thích sát khí dày đặc, tuy nhiên, cho dù người khờ khạo cũng có thể nhìn thấy, trong lòng hai người kia vô cùng khẩn trương, chưa chiến đấu đã e sợ rồi.
- Các ngươi quyết định thi đấu như thế nào, là cuộc chiến linh thú hay là hỗn chiến?
Âm thanh của Huyền Đức vang lên xa thẳm, khi đối mặt với thánh thú đã sáng tạo chiến tích hơn một trăm tấm Phù Lục, ngay cả Huyền Đức có thực lực cấp Vương cũng rất khách khí.
Bởi vì ông ta biết, nếu như không có gì bất trắc, trong tương lai chắc chắn Ngải Mạc Tác sẽ là một cường giả cấp Vương.
Ngải Mạc Tác ngẩng đầu lên, hắc khí quanh thân thể nó lui lại, lộ ra khuôn mặt khá anh tuấn. Tuy nhiên, trên đỉnh đầu của nó lại mọc ra một cái sừng đen dài chừng dài nửa xích.
Chiếc sừng như thể có ma lực khó có thể hình dung, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền khiếp sợ.
Kỳ lân thú. Một trong những sinh vật thần bí nhất trong thiên hạ, hơn nữa còn có uy năng vô thượng, nghe nói kỳ lân thú hùng mạnh còn có thể phân cao thấp với Long Tộc trong truyền thuyết.
Nó mở to miệng, chậm rãi nói:
- Thế nào cũng được.
Khi nói những lời này, ánh mắt nó lại không nhìn về phía đối thủ, mà nhìn về Ngao Đức Lạp ở phía xa.
"Gừ..."
Ngao Đức Lạp mở miệng, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ rất nhỏ.
Đây là câu nói đầu tiên khi nó lên vũ đài chiến đấu với người khác, lúc này lại bị Ngải Mạc Tác sử dụng lại. Rõ ràng người này lợi dụng cơ hội khiêu khích. Khiến Ngao Đức Lạp vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, nó cũng biết quy củ của nơi đây, cho nên mặc dù hai tay nắm chặt, sát khí trên người sắc bén, nhưng cũng không hành động bồng bột.
Đương nhiên, sau khi nó phát ra tiếng rống giận dữ, quanh người càng trống trải. Ngoại trừ Vũ Huyên ra. Trong vòng mười trượng không có bóng người thứ hai.
Ngải Mạc Tác thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt dường như rất thú vị.
Sau đó nó gật đầu với đối thủ của mình. Nói:
- Nhanh lên.
Đứng ở trước mặt bọn họ là hai nam tử mặc trường bào màu đỏ, một người có đầu to như cái phễu, người còn lại có dáng người nhỏ gầy, nhưng khí tức trên người bọn họ vô cùng mãnh liệt.
- Hừ, hỗn chiến.
Liếc mắt nhìn nhau, một người nhẹ giọng quát.
- Được. Hỗn chiến bắt đầu!
Huyền Đức quát nhẹ một tiếng, khiến cho áp lực của mọi người liền biến mất.
Hai người cùng hét lớn một tiếng. Đột nhiên thân thể một người nhoáng lên, biến thành một con linh hồ cao khoảng một trượng.
Thân cao một trượng chắc chắn rất linh hoạt đẹp mắt trong số linh thú. Nhưng, con linh hồ lại to hơn rất nhiều so với Ngải Mạc Tác biến hóa thành con người và động bạn của nó.
Linh hồ bay nhanh đến, nó chợt mở miệng ra, phun ra hơn mười luồng đao gió, cắt đứt không gian quanh thân thể Ngải Mạc Tác, dường như là phải cắt nát bọn họ. Cùng lúc đó, cường giả con người trên lưng linh hồ cũng khẽ rung cổ tay, vung ra hơn một trăm vòng ngọc to hơn cổ tay.
Phía sau mỗi một luồng đao gió đều mang theo ba vòng ngọc, rõ ràng đòn tấn công của một người một thú đã luyện tập vô số lần, cho nên mới có thể phối hợp nhịp nhàng như vậy.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong và Bá Vương sáng ngời, tuy rằng đối với Bá Vương có hạch tâm nhị phẩm mà nói, một chút đao gió này yếu ớt không chịu nổi một kích.
Nhưng, có thể nhìn thấy linh thú có sức mạnh tương tự chiến đấu với Ngải Mạc Tác, đây chắc chắn là một sự tham khảo rất tốt.
Ngải Mạc Tác khẽ cười một tiếng, nó hơi cúi đầu xuống.
Chiếc sừng dài trên đầu chợt lóe sáng, sau đó tia sáng liền biến mất.
Tiếp theo, đao gió và vòng ngọc đều bay tới trước người Ngải Mạc Tác, cách nó ba trượng.
Tuy nhiên, đúng lúc này đã xảy ra một cảnh tượng quỷ dị.
Đao gió và vòng ngọc bay múa đầy trời hơi run rẩy, lập tức biến mất. Giống như phía trước bọn nó là một không gian quỷ dị không có đáy, nuốt chửng tất cả.
- Chuyện gì vậy?
- A, sức mạnh kỳ quái.
Vô số tiếng thảo luận vang lên, ngay cả sắc mặt của những cường giả cấp Vương cũng ngưng trọng.
Khi Ngao Đức Lạp chiến đấu với người khác, mặc dù cũng thể hiện sức ép hùng mạnh. Nhưng nó ra tay quang minh chính đại, một vài quyền liền dễ dàng đánh bại đối thủ.
Có điều, phương pháp chiến đấu của Ngải Mạc Tác quỷ dị hơn rất nhiều.
Đòn tấn công cường đại như thế, lại bị nó làm biến mất trong nháy mắt.
Cách đó không xa, linh hồ và đồng bạn ngừng lại, đôi mắt bọn họ sợ hãi không che dấu được.
Sau khi biết đối thủ là ai, bọn họ biết không thể thắng. Nhưng không bằng lòng lặng lẽ lui xuống, cho nên vừa chiến đấu đã tung ra đòn tấn công cường đại nhất.
Gió đao và vòng ngọc đã là sức mạnh mạnh nhất của bọn họ.
Nhưng điều đáng tiếc là, cho dù bọn họ đã dốc toàn lực, mà vẫn không thể tổn thương đối phương dù chỉ một chút, thậm chí họ còn không nhận ra Ngải Mạc Tác hóa giải đòn tấn công của bọn họ như thế nào.
Sự việc quỷ dị không thể tin nổi phát sinh ngay trước mắt bọn họ, áo lót hai ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi.
Bọn họ, đã đánh mất can đảm tiếp tục chiến đấu.
- Sức mạnh không gian.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong hơi sáng lên. Chậm rãi nói.
Bá Vương cười dữ tợn, nói:
- Chủ nhân, ta có thể phá giải.
Bọn họ đều đã nhìn ra, Ngải Mạc Tác lợi dụng đạo cụ nào đó tạo nên sức mạnh không gian, mới có thể hóa giải đòn tấn công của đối phương thành vô hình một cách dễ dàng như thế.
Mặc dù làm như vậy rất tiện lợi và mau lẹ, nhưng lại có khuyết điểm không thể giải quyết.
Đó là một khi sức mạnh đòn tấn công vượt qua giới hạn sức mạnh không gian, hoặc là trong sức mạnh đòn tấn công cũng ẩn chứa sức mạnh không gian, thì không gian phòng ngự có thể sẽ nổ tung tại chỗ.
Bá Vương cầm trong tay là Thánh Khí Thiên Kỵ, nếu như bạo phát toàn lực, có thể chém rách không gian thần kỳ đó.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hai mắt khép hờ, lẳng lặng cảm ứng, trên mặt lại có thêm vẻ hoài nghi.
- Luồng sức mạnh này rất quen thuộc.
Hắn thì thào nói.
Sức mạnh mà Ngải Mạc Tác sử dụng mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc. Nhưng vấn đề là hắn lại không nhớ đã gặp sức mạnh này ở đâu.
- Ha hả. Còn thủ đoạn gì nữa cứ sử dụng hết đi.
Ngải Mạc Tác cười lạnh nói:
- Ta cho các ngươi hai cơ hội nữa.
Người đàn ông trung niên bên cạnh nó hơi nhăn mặt, nói:
- Ngải Mạc Tác, không đùa nữa!
Ngải Mạc Tác xua tay, nói:
- Cái tên Ngao Đức Lạp cho người khác tấn công ba lượt, ta không thể kém nó được.
Mọi người bây giờ mới hiểu, hoá ra ngay từ đầu Ngải Mạc Tác đã không coi hai người kia là mục tiêu. Kẻ mà nó nhằm vào, quả nhiên là Ngao Đức Lạp trong Thánh giáo Thủy Hệ.
Linh hồ và chủ nhân của nó liếc nhau một cái. Đột nhiên cả hai đồng thanh hô:
- Chúng ta nhận thua.
Ngải Mạc Tác hơi sửng sốt, lập tức đôi mắt nó trở nên lạnh như băng.
Một luồng hàn ý thấu xương từ trên người nó tràn ngập ra ngoài. Trong nháy mắt không gian chung quanh cũng biến thành một mảng hắc ám. Sức mạnh hắc ám khuếch tán với tốc độ chóng mặt, bao phủ hai người kia vào bên trong.
Có điều. Ngay khi thế giới hắc ám khuếch trương tới khoảng cách đầy đủ, đột nhiên trong quầng sáng xuất hiện một quyền.
Quyền này giống như đến từ hư không, một quyền đánh vào giữa hắc ám.
"Xôn xao..."
Lập tức thế giới hắc ám vỡ tan tành, lại lộ ra linh hồ và chủ nhân của nó.
Sau đó, âm thanh của Huyền Đức như sét đánh vang vọng trong quầng sáng.
- Bọn họ đã nhận thua.
Một khi cường giả cấp Vương ra tay, quả nhiên là có uy năng sấm sét.
Có lẽ Ngải Mạc Tác có sức mạnh vô địch trong số những cường giả Tước Vị, nhưng ở trước mặt cường giả cấp Vương lại không có nhiều khả năng chống cự.
Nó cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
- Tuân mệnh, Huyền Đức đại nhân!
Xa xa, sắc mặt của đám cường giả cấp Vương trong Thánh giáo Hắc Ám vô cùng nghiêm nghị, nhưng sau khi nhìn thấy Ngải Mạc Tác xuất hiện bình an, bọn họ cùng thở phào nhẹ nhõm.
Huyền Đức khẽ gật đầu, nói:
- Nếu các ngươi đã thua, hãy mau chóng rời khỏi.
Linh hồ và chủ nhân của nó vừa tránh được tai kiếp, lập tức cảm tạ, rời khỏi quầng sáng, trở về doanh trại.
Tuy trong lòng bọn họ hận Ngải Mạc Tác thấu xương, nhưng lúc này lại tìm được đường sống trong chỗ chết, đã không có dũng khí trách mắng.
Phía xa, đôi mắt Doanh Thừa Phong chợt sáng ngời, hắn kinh hãi hô lên:
- Ta hiểu rồi!
Bá Vương ngẩn ra, thấp giọng hỏi:
- Chủ nhân, ngài nói cái gì vậy?
Doanh Thừa Phong thấp giọng nói:
- Ta biết thánh khí của người này có khả năng gì rồi.
Bá Vương tức giận:
- Thứ mà nó sử dụng chính là sức mạnh không gian, kẻ ngốc cũng nhận ra được.
Doanh Thừa Phong tức giận liếc Bá Vương một cái, nói:
- Vậy ngươi có biết thánh khí của nó sử dụng nguyên liệu gì không?
Bá Vương ngẩn ra, nói:
- Ta không biết.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong tươi cười, nói:
- Ta biết rồi, hơn nữa...
Hắn thầm nhủ trong lòng, dung nhập đá định vị vào trong thánh binh, và hóa thành lĩnh vực bản thân. Suy nghĩ thần kỳ này ai mà nghĩ ra được chứ, đúng là thiên tài trong thiên tài.
Ý niệm thay đổi thật nhanh, mở túi không gian lấy lò luyện đan ra và thả xuống mặt đất.
Cổ tay khẽ lật, trường kiếm Hàn Băng hóa thành một tia sáng, bay vào tay hắn.
Cười ha hả, Doanh Thừa Phong bỏ trường kiếm Hàn Băng vào trong lò luyện đan.
Bá Vương trống mắt líu lưỡi nhìn hắn, thận trọng nói:
- Chủ nhân, ngài định làm gì?
Doanh Thừa Phong cười híp mắt nói:
- Đột nhiên ta có ý tưởng mới, cho nên muốn rèn trường kiếm Hàn Băng một lần nữa.
- Ngài, ngài đúc luyện binh khí ngay tại đây sao?
Bá Vương lắp bắp.
- Đúng vậy!
Doanh Thừa Phong vỗ vai Bá Vương, nói:
- Nơi này, trông cậy vào ngươi!