Trong thung lũng lớn, khu thứ tám.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương không rời đi, mà đang dừng lại tại chỗ.
Bởi vì cuộc chiến giữa bọn họ và Quỷ Kiểm Đằng đã phá nát môi trường xung quanh, chỉ với sự dao động và nhiễu loạn của linh lực trời đất cũng đủ để chứng minh mức độ thảm khốc của trận chiến vừa rồi.
Tuy nhiên, cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên các cường giả Tước Vị trong khu thứ tám đều tránh né tới gần nơi đây.
Bọn họ đều cảm ứng được, cuộc chiến phát sinh ở trong này đã vượt khỏi cực hạn chịu đựng của bọn họ.
Nếu như bọn họ bất cẩn rơi vào trong thì không chết tại trận, cũng bị đánh bay.
Đã đến ngày cuối cùng, không ai muốn thất bại trong gang tấc. Cho nên, ở trong này vô cùng yên tĩnh, không ai quấy rầy Doanh Thừa Phong tĩnh tu.
Giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve đá định vị khảm ở giữa giáp ngực.
Bảo vật này hắn lấy được ở trong ảo cảnh vô tận, cũng là bảo vật thuộc tính không gian mà tất cả cường giả đều mơ ước.
Thật ra bảo vật này và Linh Vực Sơn Hà Đồ có một phần giống nhau, đó là cùng có thể kết nối với một không gian khác.
Tuy nhiên, không gian mà Linh Vực Sơn Hà Đồ liên thông chính là Linh Vực mà hắn được phong tặng.
Không gian mà viên đá định vị liên thông, lại là một thế giới nhỏ thần kỳ.
Với khả nặng hiện giờ của Doanh Thừa Phong, cũng chỉ có thể thăm dò và vận dụng một phần uy năng của Linh Vực Sơn Hà Đồ. Nhưng viên đá định vị này lại không giống như vậy.
Sức mạnh cường giả Tước Vị, đã đủ để hắn nắm giữ thế giới nhỏ này.
Sức mạnh tinh thần truyền vào đá định vị cuồn cuộn không dứt.
Hắn có thể cảm ứng rõ ràng, thế giới mà đá định vị liên thông là một thế giới hoang vu trống rỗng. Thế giới này không lớn. Chỉ có diện tích bằng mười mấy sân bóng.
Trong thế giới này, ngoại trừ đất đai và một cành mây ra thì không còn bất kỳ vật gì.
Doanh Thừa Phong khảm đá định vị vào áo giáp, là để mượn sức mạnh không gian. Mà khí linh cũng không khiến hắn thất vọng, phóng thích sức mạnh vô cùng cường đại, đặc biệt là khi phối vợi với sức mạnh từ tính của Lang Vương Thuẫn, lại bộc phát uy năng không gì sánh nổi. Thậm chí còn đánh bại phân thân của Quỷ Kiểm Đằng Vương Cấp.
Trong khi ý nghĩ chuyển động, đất cát nơi này nứt ra, tạo thành một bàn tay khổng lồ.
Bởi vì không gian này đã bị Doanh Thừa Phong khống chế. Nên tất nhiên tất cả mọi thứ ở trong không gian đều biến hóa theo ý nghĩ của hắn.
Khẽ vặn bàn tay nhấc cành mây lên.
Lẳng lặng cảm ứng, sau một lát, Trong mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia sáng.
Bên trong cành mây bị đứt, lại vẫn ẩn chứa một luồng sức mạnh sinh mạng. Ý niệm tinh thần quét qua liền phát hiện nơi cư ngụ của luồng sức mạnh này.
Phía dưới cành mây, có một ít rễ cây nho nhỏ, chính những rễ cây này giúp cho sinh mạng lực của cành mây không biến mất ngay lập tức.
Khóe miệng khẽ cười, ngay khi Doanh Thừa Phong ngậm cành mây, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Lúc này, khi nhìn thấy sinh mạng lực của cành mây, ý nghĩ này càng kiên định hơn.
Đống đất phía dưới chậm rãi tản ra. Bàn tay to lớn do bùn đất hóa thành vùi cành mây vào sâu trong đó.
Doanh Thừa Phong dự định bồi dưỡng Quỷ Kiểm Đằng một lần nữa, tuy nhiên, hắn không muốn bồi dưỡng sói mắt trắng. Cho nên, không thể thiếu giải pháp tất yếu.
Hít sâu một hơi, trung tâm tinh thần giữa ấn đường bắt đầu xoay tròn rất nhanh.
Trí Linh ở giữa trung tâm run nhẹ. Nó hấp thu một lượng lớn linh lực, cuối cùng tách ra một bản thể.
Ý niệm của Doanh Thừa Phong khống chế bản thể tiến vào trong không gian, và chậm rãi đi về phía cành mây.
Ngay sau đó, bản thể Trí Linh bắt đầu sáp nhập vào trong cành mây, và tiến đến vị trí ẩn núp của rễ cây.
Dường như bản năng cảm nhận được nguy cơ, một ít rễ cây của cành mây bắt đầu tung lên. Chúng liều mạng chống đỡ sức mạnh đến từ bên ngoài.
Nhưng mà, cành mây trước mắt không phải phân thân của Quỷ Kiểm Đằng Vương, chỉ là cành mây chủ trên phân thân mà thôi, ý thức Quỷ Kiểm Đằng ngưng tụ trên cành mây chủ như có như không, yếu ớt như một đứa trẻ.
Dưới sự tập kích và tấn công của bản thể Trí Linh, một chút ý thức liền biến mất nhanh chóng.
Sau một lát, trên cành mây truyền đến một cảm giác vô cùng quen thuộc, Doanh Thừa Phong biết rằng, bản thể Trí Linh đã khống chế cành mây thành công.
Hắn thở một hơi thật dài, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
Đây đúng là một biện pháp hay, có thể biến sức mạnh kẻ địch thành trợ thủ trung thành của bản thân.
Nhưng điều đáng tiếc là, không thể tự tiện sử dụng luồng sức mạnh này.
Trí Linh muốn phân tách bản thể ý thức, nhất định phải hấp thu một lượng linh lực rất lớn, mà những linh lực này đều do hắn cung cấp. Hơn nữa, những bản thể rất yếu ớt, nếu gặp phải sức phản kháng mãnh liệt, kết quả sẽ tự tiêu tan.
Cho nên, nếu muốn sử dụng với quy mô lớn, gần như là điều không thể.
"Tê tê tê..."
Trên mặt đất, cành mây không ngừng vũ động, dường như muốn biểu đạt gì đó.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ý niệm tinh thần lại tập trung vào đó.
Tuy hắn không hiểu Quỷ Kiểm Đằng nói gì, nhưng Trí Linh lại có thể hiểu rõ ý nghĩ của bản thể của nó.
Sau một lát, Doanh Thừa Phong kinh ngạc lẩm bẩm:
- Thực vật, máu thịt cùng dòng tộc à?
Bộ tộc Quỷ Kiểm Đằng là bộ tộc thực vật hùng mạnh, bộ tộc này có thực lực vô cùng dũng mãnh. Hơn nữa, nơi mà sinh mạng thực vật hùng mạnh nhất, chính là sinh mạng lực của chúng.
Cho dù toàn thân bị băm nát, nhưng chỉ cần bộ rễ chôn sâu dưới đất có một đoạn có thể sống sót, chúng nó sẽ có khả năng tái khởi.
Sở dĩ cành mây chủ mất đi sự khống chế của phân thân mà vẫn có sinh mạng lực, là bởi vì trên thân nó có một ít rễ cây nho nhỏ.
Chỉ cần có cái này, nó có thể lại sinh trưởng một lần nữa.
Đây là một thủ đoạn trốn thoát của cường giả hệ Thực Vật, nhưng đáng tiếc là, hiện giờ lại bị Doanh Thừa Phong khống chế.
Muốn cho thực lực của cành mây chủ này tăng lên nhanh chóng, cần phải cung cấp cho nó một lượng máu thịt và năng lượng khổng lồ, mà bổ sung tốt nhất, không ngờ lại là máu thịtcủa đồng loại nó.
Đây chính là phương pháp tái sinh tàn khốc nhất của giới tự nhiên.
Tuy một số sinh vật không tự chém giết lẫn nhau, nhưng khi chúng bị dồn vào đường cùng, có thể chém giết những người thuộc dòng tộc mình, và ăn thịt đồng loại để kéo dài tính mạng bản thân.
Hiện giờ cành mây chủ này chỉ còn lại một chút rễ cây, có thể nói là đe dọa sinh mạng, tất nhiên là cần có một lượng lớn dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Trầm tư một lát, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Bá vương, thu tập xác chết Quỷ Kiểm Đằng ở dưới đất lại đây!
Bá Vương đang làm bộ đề phòng chợt ngẩn người, tuy nó không hiểu Doanh Thừa Phong muốn làm gì, nhưng tay chân cũng không hề chậm chạp.
Sau một lát, nó đã chồng tất cả cành mây dưới nền đất lại một chỗ.
Ngoại trừ hai con Quỷ Kiểm Đằng bị Doanh Thừa Phong sử dụng Linh Vực Sơn Hà Đồ trấn áp, và khí linh Lang Vương Thuẫn bắt giữ, thi thể Quỷ Kiểm Đằng và thi thể Quỷ Kiểm Đằng phân thân của Vương giả bị Bá Vương giết chết đều ở đây.
Sinh mạng hệ Thực Vật có thể tích khổng lồ, chỉ riêng hai con Quỷ Kiểm Đằng đã có tổng diện tích không kém một sân bóng.
Đương nhiên, nhiều nhất trong đó lại là xúc tua của chúng, thứ này vô cùng kiên cố, số lượng vô số, là điểm tựa lớn nhất của bộ tộc Quỷ Kiểm Đằng.
Bá Vương suy nghĩ một chút, nói:
- Thiếu mất hai con.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Ta bắt sống một con, một con khác bị khí linh Bá Vương thương giết chết.
- A.
Hai vai Bá Vương thẳng đứng, nếu bị khí linh Bá Vương thương giết chết, tất nhiên là không thể lưu lại máu thịt.
Doanh Thừa Phong vung tay lên, một tia sáng trắng bắn ra từ trước ngực của hắn, phạm vi bao phủ của ánh sáng này càng lúc càng lớn, soi sáng tất cả thi thể Quỷ Kiểm Đằng.
Ngay sau đó, thi thể biến mất, bọn chúng bị sức mạnh không gian do đá định vị phóng thích hút vào trong thế giới nhỏ.
"Đùng, đùng, đùng..."
Giống như trời mưa, thi thể Quỷ Kiểm Đằng bị hút vào không gian này. Hơn nữa, dưới sự khống chế của Doanh Thừa Phong, những thi thể đó đều tiến gần đến cành mây chủ.
Ngay khi thi thể tiến vào, lập tức trong thế giới nhỏ tràn ngập mùi máu tanh hung ác.
Nhưng mà, chẳng những cành mây chủ không hề sợ hãi, ngược lại càng hưng phấn.
Đột nhiên gai mây phát sáng màu đen bóng, đâm mạnh vào một cành mây. Chỉ trong nháy mắt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cành mây khô quắt lại.
Một luồng sức mạnh sinh mạng khổng lồ từ trong thi thể ồ ạt đổ vào, thấm ướt cành mây chủ đang như đèn cạn dầu.
"Đùng..."
Sau khi hấp thu lượng lớn cành mây gãy, cành mây chủ liền tách ra, chúng chia làm hai bộ phân, đâm mạnh vào hai cành mây khác.
Cứ như vậy, chúng cắn nuốt không ngừng, săn bắt, không ngừng sinh trưởng.
Doanh Thừa Phong trống mắt líu lưỡi nhìn bọn chúng, cuối cùng hắn đã hiểu, tại sao cường giả hệ Thực Vật lại hùng mạnh như thế. Chỉ dựa vào mức độ hùng hậu của sức mạnh sinh mạng, cùng với tốc độ sinh trưởng của chúng, cũng đủ để chúng có tự tin ngang dọc thiên hạ.
Ba cành, bốn cành... tám cành.
Khi cành mây chủ phân thành tám cành, rốt cuộc nó cũng tạm nghỉ.
Tuy nhiên, không phải vì nó không thể hấp thu sức mạnh nhiều hơn nữa, mà là vì tất cả thi thể quái thú ở trong thế giới nhỏ đều bị kẻ tham ăn như nó nuốt chửng hết rồi.
Lắc lư thân hình, dường như cành mây chủ đang nịnh nọt, hy vọng có thể hấp thu càng nhiều thi thể trong tay chủ nhân.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, hắn có một thanh Bá Vương thương, cũng cần một lượng lớn máu tươi, mà hiện giờ lại có thêm cái này nữa, tất nhiên phải khiến hắn đau đầu.
Lắc lắc đầu, Doanh Thừa Phong kiềm chế tâm tình, nói:
- Ngươi đã học được những gì của nó, thể hiện cho ta xem nào.
Âm thanh này được truyền đi bằng phương thức ý niệm tinh thần.
Cành mây chủ đang lắc lư thân hình để lấy lòng Doanh Thừa Phong liền ngừng lại, từng luồng sức mạnh kỳ quái từ trên thân nó phóng thích ra ngoài.
Ngay sau đó, một mùi thơm kỳ lạ bắt đầu tràn ngập, mà trên cành mây lại tiết ra một loại vật tư mới lạ.
Tất cả cành mây đều trở nên tích cực, biểu diễn đủ loại năng lực thần kỳ trong thế giới nhỏ.