Bầu trời xanh như một tấm giấy màu xanh da trời, vài miếng mây trắng mỏng manh như bị ánh nắng mặt trời phơi khô chậm rãi mà trôi lập lờ theo gió.
Lúc này, mặt trời biến thành một chiếc bánh xe lớn màu đỏ rơi ở bên sườn núi phía xa, những dãy núi tầng tầng lớp lớp đều chuyển thành một vệt màu nâu tím bôi lên đường chân trời. Sóng nước trên sông cùng đám mây trên bầu trời đều đổi sang màu đỏ như máu, đủ mọi màu sắc ánh lên hào quang của lúc hoàng hôn.
Phương xa, hai bên vách núi cao đến nỗi làm cho người khác phải váng đầu hoa mắt tạo nên một khe sâu ở giữa, trong khe sâu bóng tối mịt mờ, nhưng trong thung lũng lại cây lá xanh tươi, dạt dào sức sống
Doanh Thừa Phong và Bá Vương chậm rãi đi trong thung lũng, Bá Vương thường thường hếch mũi hít thở, trên mặt lộ vẻ hưng phấn khó có thể che giấu.
- Chủ nhân, nơi này thật đúng là một chỗ tốt.
Bá Vương gật gù đắc ý mà nói:
- Nếu như có thể luôn luôn tu luyện ở nơi này thì sẽ rất nhiều ích lợi đấy.
- Thật sao.
Doanh Thừa Phong đáp lại một cách có lệ.
Trong lòng hắn có chút nghi ngờ, bởi vì tuy chỗ này có thiên địa linh lực đậm đặc hơn xa so với ở Linh Vực, nhưng ở Thánh Vực, những khu vực có linh lực như vậy dường như cũng có không ít.
Doanh Thừa Phong từng thử tu luyện một lúc, phát hiện hiệu quả cũng không tốt bằng khi tu luyện ở Thánh giáo.
Nhưng dường như với Bá Vương bên cạnh hắn thì khác, y vừa tiến vào chỗ này liền lập tức trở nên tràn đầy tinh lực , bất kể là tu luyện hay chiến đấu đều biểu hiện xuất sắc hơn so với khi ở bên ngoài.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong âm thầm cảm thán.
Thấu Cốt Ngọc Tủy chính là báu vật cho linh thú dùng, không có tác dụng lắm đối với người. Xem ra quả đúng là như thế.
- Rống…
Phía trước lại một lần nữa có tiếng rống của cự thú khi đánh nhau truyền đến.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương nhìn nhau cười, bọn hắn biết lại có Phù Lục vào tay.
Thân hình chợt lóe, bọn hắn đã biến thành một vệt ánh sáng, bay nhanh lao về phía có thanh âm truyền đến. Tuy nhiên vào lúc này, bọn hắn cũng hết sức giấu đi khí tức của bản thân, tranh thủ để không rước lấy sự chú ý của đối phương
Tuy rằng với thực lực của hai người bọn hắn, cho dù là hùng hổ tiến đến phỏng chừng cũng có thể hốt gọn cả mẻ, nhưng bất kể Doanh Thừa Phong hay Bá Vương đều lựa chọn tiếp tục ẩn nấp.
- Bùm…
Sau một tiếng nổ mạnh, hai con quái thú khổng lồ ngã sầm xuống. Thân hình khổng lồ đập về phía sau, tạo thành một cái hố thật lớn trên mặt đất.
Hai con cự thú này có thực lực tám lạng nửa cân, sau khi cố đâm đầu vào đánh nhau, không ngờ cả hai đều bị thương.
- Vù vù vù…
Đây là một con Khỉ Đột Khổng Lồ và một con Gấu Bự, bọn nó có thân hình khổng lồ, thở dốc hồng hộc, hung tợn mà trừng đối phương, dường như bất cứ lúc nào đều có thể đột ngột quơ lên móng vuốt, xông tới xé xác đối phương thành mảnh nhỏ.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương ẩn núp đến gần đấy, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi vô cùng thất vọng.
Đã nhiều ngày nay, bọn hắn đã gặp qua tình huống như thế này mấy lần.
Sau khi trải qua nhiều trận đánh giết và đào thải trong mấy ngày, dường như giống đãi cát tìm vàng vậy, kẻ có thể lưu lại đều là mạnh nhất.
Đám linh thú này có thực lực không kém nhau bao nhiêu, muốn cướp đoạt Phù Lục từ tay người khác liền khó hơn. Đương nhiên, một khi cướp đoạt thành công, kết quả thu hoạch được cũng chắc chắn cực kỳ hậu hĩnh.
Chỉ có điều, còn ba ngày nữa mới đến thời hạn hết thúc, nếu không chờ đến thời khắc cuối cùng thì hai con linh thú này cũng sẽ không thật sự liều chết tranh đấu.
Tuy nhiên, điều khiến Doanh Thừa Phong và Bá Vương cảm thấy làm tiếc cũng không phải là bọn hắn không được làm ngư ông được lợi, mà là vì bọn hắn nhận ra con Khỉ Đột Khổng Lồ trong hai con thú đánh nhau kia.
Kẻ này chính là một trong những Quang minh cường giả đã chủ động liều mạng đánh với Hắc ám cường giả khi tiến vào thung lũng.
Có y ở đây, cho dù Doanh Thừa Phong và Bá Vương rất muốn cũng ngại ngùng hành động.
- Grừ grừ…
Khỉ Đột Khổng Lồ đã bắt đầu nảy sinh ý đinh thoái lui, miệng rống to nhưng chân lại chậm rãi lùi bước.
Điều này cũng không phải chỉ xảy ra một hai lần, đặc biệt trong ngày gần đây, mỗi một con linh thú mà y gặp đều có năng lực cực mạnh, đôi khi y đều phải chạy trối chết.
Tuy nhiên, y cũng tin rằng, một khi y chủ động rút lui, con Gấu Bự kia cũng sẽ không tiếp tục dây dưa.
Nhưng lần này dường như có chút khác biệt, đôi mắt của con Gấu Bự kia lóe ra hung quang, không ngờ lại tiến sát lên từng bước.
Quang minh Khỉ Đột Khổng Lồ giận tím mặt, kêu gầm gừ uy hiếp.
Nhưng Gấu Bự vẫn không thèm nghe, tiếp tục vững vàng tiến gần từng bước.
Rốt cục Quang minh Khỉ Đột Khổng Lồ bị khơi giận, y gầm lên một tiếng, không hề trốn tránh mà dũng mãnh xông lên.
Ngay sau đó, hai con cự thú lại đấu với nhau, đánh đến trời đất mù mịt, cát đá bay đầy trời.
Bá Vương nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Thằng kia có phải bị điên rồi không đấy?
Khi nói lời này, y hơi híp lại đôi mắt nhỏ, thậm chí sắc mặt hơi có vẻ tán thưởng.
Trong mắt y, sức mạnh của con Gấu Bự kia cũng chẳng đáng nhắc đến, nhưng dũng khí lại rất đáng khen, cũng dám liều chết đánh với Quang minh Khỉ Đột Khổng Lồ có thực lực tương đương. Chỉ bằng điểm này, y cũng rất đáng được coi trọng.
Doanh Thừa Phong khinh thường mà cười lạnh một tiếng, nói:
- Bá Vương, ngươi bị lừa rồi.
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Con Gấu Bự này cũng phải là tiến vào thung lũng một mình, y còn có một bạn đồng hành đấy.
Bá Vương a một tiếng, sắc mặt lập tức biến âm trầm.
Y thế nhưng lại không phát hiện ra có người ẩn nấp tại gần đấy, thật là đáng chê cười. Tuy nhiên lúc này, thiện cảm của y đối với con Gấu Bự kia biến mất hoàn toàn, tay y hơi nắm chặt lại, nếu không phải có Doanh Thừa Phong ở đây, sợ rằng y sẽ lập tức xông lên đập Gấu Bự thành thịt băm.
Hai con cự thú đánh giết đơn giản mà máu me, sau một lát, trên người bọn nó đều đầy những vết thương.
Tuy mỗi một con cự thú đều mặc thánh khí, nhưng lúc này ngay cả hộ thể thánh khí đều có chỗ tổn hại rồi.
- Bùm…
Lại là một lần đâm mạnh, hai bên lại một lần nữa tách ra. Khỉ Đột Khổng Lồ dữ tợn mà cười một tiếng, trên người nó đột nhiên tuôn ra một vầng ánh sáng cực lớn, nhờ có ánh sáng này chiếu rọi, những vết thương rỉ máu trên người y bắt đầu khép lại nhanh chóng, ngay cả lực lượng của y cũng tăng trở lại.
- Ha ha, thế mà cũng dám so sức bền bỉ với Quang Minh thánh giáo chúng ta, ngươi thật đúng là một thằng ngu.
Quang minh Khỉ Đột Khổng Lồ hưng phấn mà rống to, y tiến lên, đột nhiên tung một cú đấm móc thẳng, đánh mạnh vào đầu Gấu Bự, thân hình Gấu Bự bị đánh bay lên cao, văng về phía xa.
Khỉ Đột Khổng Lồ bước nhanh về phía trước, y ngẩng đầu lên, hai mắt chăm chú nhìn lên trên, đôi mắt của y lóe ra tinh quang, trong lòng mừng rỡ như điên.
Không thể tưởng được ở lại đánh một trận lại giúp y có cơ hội chiến thắng.
Bây giờ muốn giành được một tờ Phù Lục đã là một việc hết sức khó khăn, lập tức sẽ có thêm một tờ nữa, y tự nhiên là rất vui vẻ rồi.
Nhưng ngay khi y giơ lên nắm đấm, muốn xông tới đánh tiếp, bên tai lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo:
- Có mai phục, mau lùi lại.
Quang minh Khỉ Đột Khổng Lồ ngẩn ra, nhưng dù sao y cũng là một vị cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện, y không cần suy nghĩ liền rụt lùi lại.
Mà ngay một khắc này, phía trước đột nhiên có ánh lửa chợt bốc lên, hóa thành một con rồng lửa cực lớn, lao nhanh cuồn cuộn về phía y.
Kẻ mai phục ở phía trước đã sớm vận sức chờ hành động, chỉ cần Khỉ Đột Khổng Lồ bước thêm mấy bước lên trước thì sẽ giẫm vào bẫy rập của y, khi đó y đánh thêm một chiêu, tuyệt đối sẽ làm Khỉ Đột Khổng Lồ chịu thương nặng.
Nhưng lại không nghĩ đến con Khỉ Đột Khổng Lồ này lại cảnh giác như thế, gần lúc phải chịu đòn mai phục liền đột ngột dừng lại.
Kẻ này cũng rất quyết đoán, y không do dự chút nào mà lựa chọn tung ra một chiêu mạnh nhất. Tuy rằng chiêu này có hiệu quả kém hơn so với bẫy liên hoàn, nhưng ít ra cũng có thể khiến cho Khỉ Đột Khổng Lồ bị thương.
Khỉ Đột Khổng Lồ rống lên một tiếng, y cố gắng nằm sấp xuống để tránh bị thương đến những nơi yếu hại trên cơ thể.
Nhưng đối phương đã tính kế trước, con rồng lửa kia như thể là có linh tính, vòng vo một vòng trên không trung, vẫn như cũ tấn công về phía bụng của Khỉ Đột Khổng Lồ.
Đúng lúc rồng lửa sắp sửa đánh vào bụng của Khỉ Đột Khổng Lồ thì chỗ đấy tuôn ra một đám ánh sao.
Theo sau , một cái khiên phảng phất tự hiện ra từ trong hư không.
Mặt trước của cái khiên được bao trùm lên bởi một loại lực lượng thần bí không lường được, lực lượng này không ngừng quấn quanh, tạo thành một vòng phòng hộ vô hình.
Con rồng lửa cực mạnh kia vừa chạm vào vòng phòng hộ này liền lập tức yếu đi, dường như ngọn lửa ẩn chứa trong rồng lửa bị một lực lượng nào đó liên tục nghiền ép và tiêu hao, cuối cùng tiêu cạn sạch.
Trong lúc thân ảnh chớp lóe, Gấu Bự rơi xuống, nặng nề mà đáp xuống đứng trên mặt đất.
Mà trên bờ vai của y lại xuất hiện thêm một bóng người lực lưỡng. Tuy kẻ này có thân hình cao lớn nhưng khi đứng trên vai Gấu Bự cao mười thước này thì vẫn có vẻ thấp lùn.
- Kẻ nào quấy phá chuyện của ta, lăn ra đây.
Y há miệng gào to, tiếng nói như sấm sét, ầm ầm rung chuyển.
Lập tức liền có thể đánh thương nặng Khỉ Đột Khổng Lồ, một tờ Phù Lục sắp vào tay lại bị kẻ khác quấy phá, y tự nhiên là điên tiết rồi.
- Ha ha.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương cất tiếng cười dài, bọn hắn sóng vai đi ra từ chỗ tối.
Doanh Thừa Phong vẫy tay một cái, cái khiên lơ lửng trước người Khỉ Đột Khổng Lồ xoay tít lên, biến thành một vệt sáng bay vào trong tay của Doanh Thừa Phong.
Đôi mắt của Quang minh Khỉ Đột Khổng Lồ sáng lên, thân thể y lập tức thu nhỏ lại biến thành người, nói:
- Doanh đại sư, đa tạ ngài cứu trợ.
Trong lòng y vốn không vừa mắt Doanh Thừa Phong đấy.
Đã là rèn đại sư lại muốn tham gia vào sự kiện chiến đấu lớn này để được nổi bật, tự nhiên sẽ làm cho người khác thấy khó chịu.
Nhưng ở thời khắc này, y lại thấy cảm kích từ tận đáy lòng.
Doanh Thừa Phong khẽ khoát tay chặn lại, nói:
- Đều là người trong Quang minh, không cần khách khí.
Người đàn ông vạm vỡ đứng trên người Gấu Bự kia nhăn mày, nhìn Doanh Thừa Phong và Bá Vương, y khẽ hừ một tiếng, vỗ nhẹ Gấu Bự, con Gấu Bự kia lập tức ầm ầm mà lùi về phía sau.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại cười nói:
- Viên huynh, huynh có hứng thú muốn tạm thời hợp tác không, chúng ta đi bắt lại hai kẻ này.
Đôi mắt của Quang minh Khỉ Đột Khổng Lồ sáng rực lên, cười ha ha nói:
- Cầu còn không được.
- Được, vậy Gấu Bự giao cho ngươi.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, thuận miệng phân phối nhiệm vụ, ba người lập tức xông lên.
- Doanh đại sư, chúng ta không thù không án, ta không muốn đối địch với ngươi, mời ngươi dừng tay lại.
Người đàn ông đứng trên người Gấu Bự nghiêm nghị mà hô to.
Nếu có thể, trừ Hắc ám Thánh giáo cường giả ra, đúng là không ai dám gây thù với một vị rèn đại sư.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong cũng không mặc kệ lời y nói, ba người bọn họ nháy mắt liền đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
Sau một lát, nơi đây tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, vang vọng đất trời.