“Uỳnh…”
Vô số âm thanh quỷ dị, khó có thể hình dung nổ ra từ trung tâm bức tường.
Bởi bức tường gây trở ngại, cho nên không ai thấy rõ trong này có chuyện gì xảy
ra. Tuy nhiên, sắc mặt mọi người lập tức trở nên cực kỳ phấn khích.
Bởi bọn họ đều thấy, bức tường khủng bố tưởng chừng không gì không làm được kia
lại đột nhiên bị phá vỡ..
Bức tường vốn là một khối chỉnh thể, là một tấm chắn chắc dày, kiên cố. Nhưng
ngay lúc này phía trên bề mặt nó lại xuất hiện vô số vết nứt.
Không, phải nói là rất nhiều sợi tơ đột ngột biến mất.
Chỉ trong nháy mắt, bức tường này vỡ nát, mảnh vụn bay tán loạn.
Sắc mặt tên kỵ sĩ chiến đấu cũng Bá Vương đại biến, hắn rõ ràng cảm nhận được
lực lượng bí văn do mình phóng thích đã hoàn toàn sụp đổ.
Đây là một loại lực lượng kinh khủng, làm người ta khó có thể tượng tượng được.
Bị cỗ lực lượng này đánh vào, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào để ngăn
cản hoặc tiến hành phản kích.
Tuy rằng bản thân hắn cũng trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng khi gặp phải
tình huống này cũng vẫn có chút hoảng loạn.
Hắn hú lên một cách quái dị, hào quang trên người văng ra tứ phía, lực lượng
ánh sáng cường đại hoàn toàn được phóng thích ra ngoài. Mà gần như cùng lúc đó,
thân hình hắn cấp tốc bay lùi về phía sau, dường như muốn tránh khỏi cỗ lực
lượng này càng xa càng tốt.
Sắc mặt Ái Lệ Ti khẽ biến, ánh mắt nàng lần này trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Trong đôi mắt Doanh Thừa Phong cũng hiện lên nét cười thản nhiên. Tên Bá Vương
này, rốt cục cũng đã nắm giữ chỗ ảo diệu bên trong cây nhị chuyển Thiên Kỵ Cự
Phủ này rồi.
“Ba…”
Rốt cục bức tường cũng hoàn toàn sụp đổ, nhưng điều làm người ta cảm thấy sợ
hãi chính là những mảnh vụn của bức tường trong quá trình rơi xuống không ngờ
đã dần dần biến mất, giống như không gian hư vô nơi đây đã biến thành một lỗ
đen có thể chôn vùi hết thảy, cắn nuốt hết những mảnh vụn.
Lực lượng ánh sáng mãnh liệt tuôn ra, những gì thuộc về lực lượng ánh sáng, đều
có thể chiếu rọi hết thảy.
Nhưng, một sự việc còn quỷ dị hơn đã xảy ra.
Khi những ánh sáng này chiếu đến một điểm trong không gian, đột nhiên bị phân
tán ra, dường như tại đó có một loại lực lượng thần kì, đánh cho lực lượng ánh
sáng phải chia năm sẻ bảy.
Nhưng tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. Lực lượng thần kỳ kia tiếp tục tiến lên, lao
về phía kỵ sĩ. Những mảnh vụn của bức tường và ánh sáng đều trở thành cống phẩm
của cỗ lực lượng này, đều bị nó cắn nuốt hết.
Tên kỵ sĩ kia đã lùi đến một góc của trường đấu. Phía sau hắn là lồng bảo hộ đã
trải qua sự gia cố của bao đời cường nhân.
Đừng nói là hắn, cho dù Ái Lệ Ti điện hạ có tự mình ra tay, cũng không cách nào
dùng vũ lực để đánh nát cái lồng phòng ngự đó được.
Mắt thấy không lui về sau được, mà phía trước Bá Vương đang hùng hổ lao tới,
tên kỵ sĩ này chẳng những không hoảng loạn mà ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Hắn một lần nữa lại giơ cao đại kiếm, trên người tỏa ra một luồng hơi thở mênh
mông quyết liệt.
Cho dù biết rõ sẽ phải chết, hắn cũng tuyệt đối không bó tay chịu trói.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn vội vàng nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, xin hãy dừng trận đấu lại.
Đến mức này rồi, bất cứ ai cũng đều nhìn ra Bá Vương đã chiếm thượng phong
tuyệt đối. Lực lượng cổ quái mà nó thi triển kia vô cùng cường đại, có thể đè
bẹp đồng cấp dễ dàng. Nếu như tiếp tục chiến đấu, tên kỵ sĩ kia hẳn chỉ có một
con đường chết.
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi gật đầu, trên mặt nàng không có bất kì vẻ vui sướng
hay nổi giận nào.
Dường như việc hai tên kia chiến đấu chẳng có chút liên quan gì đến nàng cả.
Nàng khẽ hé đôi môi đào, nói:
- Bá Vương, chiến đấu kết thúc, dừng lại đi.
Bá Vương tức thì dừng lại, nhưng hơi thở trên người nó vẫn mãnh liệt vô song
như cũ.
Sau khi phát động uy lực khổng lồ của nhị chuyển thánh khí trong tay, nó có vẻ
như muốn ngừng mà không được.
- Hừ.
Ái Lệ Ti điện hạ hừ nhẹ một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, chỉ về hướng lồng phòng
ngự.
Một tia sáng lập tức bắn ra, dễ dàng xuyên qua vòng bảo hộ, bay về phía Bá
Vương.
Bá Vương trợn tròn hai mắt, nó giơ cao cự phủ lên, lại một lần nữa phát ra cỗ
lực lượng quỷ dị kia.
Nhưng cỗ lực lượng đánh cho tên kỵ sĩ không kịp trở tay kia, lại chẳng thể đem
lại cho Bá Vương chút may mắn nào.
Ánh sáng mà Ái Lệ Ti điện hạ phóng ra nhanh như chớp, đánh vào người nó. Bá
Vương rống to một tiếng, thân thể nó lảo đảo bay ra ngoài, lộn nhào giữa không
trung, hung hăng va vào lồng bảo hộ phía bên kia.
Có điều Ái Lệ Ti điện hạ cũng không hạ sát thủ, vả lại tên Bá Vương này cũng da
dày thịt thô, tuy có va đập một chút nhưng vẫn đứng dậy ngay được. Chỉ có điều
hắn chớp hai cái mắt nhỏ, vẻ hung bạo trên người hoàn toàn biến mất, cũng không
dám đối nghịch với Ái Lệ Ti điện hạ.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, đây mới là diện mạo thật của Bá Vương.
Mềm nắn rắn buông!
Ái Lệ Ti điện hạ nhẹ nhàng vung tay lên, lồng bảo hộ trên trường đấu lập tức
tiêu tan.
Mọi người đi tới, tên kỵ sĩ kia thi lễ với Ái Lệ Ti điện hạ, nói:
- Điện hạ, thuộc hạ hổ thẹn, đã thất bại rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Đó là do thánh khí trong tay Bá Vương quá cường đại, không liên quan tới
ngươi.
Bá Vương nói khẽ:
- Hừ, cho dù không cần thánh khí ta cũng vẫn có thể thắng.
Mọi người không kìm nổi đều bật cười, tên này vẫn cáu kỉnh không chịu nhận
thua. Chỉ là, nếu hai bên đều không dùng đến thánh khí thì Nhân tộc làm sao có
thể thắng được đám linh thú đây.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ gật đầu, tên kỵ kĩ kia lập tức khom mình thi lễ rồi lui
xuống.
Ánh mắt nàng xoay chuyển, nhìn vào Bá Vương.
Bá Vương cực kỳ sợ hãi đỗi với Ái Lệ Ti điện hạ, vội vàng nặn ra một khuôn mặt
tươi cười, nói:
- Bái kiến điện hạ.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, trong lòng thầm mắng:
“Ngươi, cái tên kia… có chút khí phách đi xem nào”
Bình thường linh thú nếu tu luyện đến tước vị, nhất định sẽ rất ngông nghênh,
dù chết cũng không chịu khuất phục, càng tuyệt đối sẽ không nịnh nọt người
khác.
Nhưng, Bá Vương lại khác, nó ở trong Động Thiên Phúc Địa đã phải hứng chịu sự
chèn ép của Kim Cương Vương, hơn nữa cũng đã dưỡng thành thói quen rồi.
Theo quan niệm của nó, ra vẻ tinh tướng trước một nhân vật mạnh mẽ hơn xa so
với mình, là một việc ngu xuẩn. Nếu muốn giữ mạng, biện pháp tốt nhất chính là
ngoan ngoãn nhận thua.
Ái Lệ Ti điện hạ thấp giọng nói:
- Bá Vương, ngươi làm rất tốt.
- Ha ha.
Bá Vương cười ngây ngô, nói:
- Bình thường, bình thường thôi.
Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười, nói:
- Những gì có thể dạy ta đã dạy ngươi hết rồi, mà trong mấy tháng này, biểu
hiện của ngươi cũng chưa từng làm ta thất vọng. Ừ, ba ngày sau, chúng ta sẽ rời
khỏi Thánh Giáo, bổn tọa sẽ đưa bọn ngươi tới Ngọc Thạch Đại Hạp Cốc (thung
lũng lớn), ở đó phải thể hiện cho tốt đấy.
Ánh mắt Bá Vương lập tức sáng lên, nó cười gằn nói:
- Ở đâu? Ta có thể đánh hết sức không?
- Đương nhiên có thể.
Ái Lệ Ti điện hạ trầm giọng nói:
- Ngươi có thể thỏa sức chém giết mà không phải lo sợ gì cả.
- Tốt quá rồi!
Bá Vương rống lên một tiếng thê lương giống như sói tru rồi nói:
- Nơi đó mới chính là thiên đường của ta, chúng ta xuất phát ngay bây giờ đi.
Ái Lệ Ti điện hạ không chút biểu cảm, nói:
- Bá Vương, bổn tọa có một câu muốn nhắc nhở ngươi. Trong đại hạp cốc (thung
lung lớn), đầu tiên sẽ áp dụng phương thức đấu loại, hơn một trăm linh thú tạo
thành một tổ tiến vào trong đó, mà trong mỗi tổ chỉ có vẻn vẹn bốn linh thú có
thể tiến vào vòng chung kết cuối cùng. Nếu như ngay từ đầu ngươi đã thể hiện ra
thực lực áp chế quần hùng, như vậy cũng chỉ có hai kết quả.
Nàng khẽ nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười này dù nhìn thế nào cũng không thấy có
ý tốt gì:
- Hoặc là tất cả linh thú đều trốn tránh ngươi, hoặc là chính ngươi sẽ phải
chịu đựng công kích của hơn trăm linh thú. Ừ, lấy thực lực của ngươi, cho dù
lấy một địch trăm hẳn là vẫn có thể ứng phó được.
Bá Vương lập tức xụ mặt xuống, cho dù nó có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng
lấy một địch trăm.
Ái Lệ Ti cười hì hì, nói:
- Ngươi cũng đừng lo lắng quá, có lẽ chỉ cần thấy bá vương khí của ngươi là các
linh thú khác đã chọn đường vòng mà đi rồi.
Khấu Nhuệ và Khấu Minh đều quay đầu đi cố nhịn cười.
Đã có tư cách tham gia linh thú chi tranh thì có ai không phải là tước vị cường
nhân cường đại? Nếu là đơn đả độc đấu, có lẽ sẽ có linh thú chịu thua lùi bước,
nhưng nếu là một chọi trăm, chỉ cần nghĩ qua cũng biết, kết quả duy nhất của Bá
Vương chính là bị đánh hội đồng đến chết.
- Khụ khụ…
Doanh Thừa Phong ho khan hai tiếng, nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ xin hãy yên tâm, ta sẽ xuất chiến cùng Bá Vương, tuyệt đối
sẽ không chọc phải phiền toái gì không cần thiết.
Bá Vương trợn tròn mắt, nói:
- Chủ nhân, ngài cũng muốn xuất chiến… A, ngài đột phá rồi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta có thể xuất chiến rồi, ha ha. Chúng ta mà liên thủ, khả năng
tranh đoạt Thấu Cốt Ngọc Tủy sẽ nắm chắc hơn.
Hắn tiến lên, vỗ vai Bá Vương một cái, nói:
- Vì thứ này, ta sẽ không ngại trả giá.
Bá Vương chớp mắt vài cái, cúi đầu, hạ giọng nói:
- Đa tạ chủ nhân.
Khấu Nhuệ và Ái Lệ Ti đều cười không ngừng, Doanh Thừa Phong cũng không phải vì
Bá Vương mà xuất chiến, nhưng hiện tại nói như vậy lại khiến cho tên kia cảm
động từ tận đáy lòng.
Ánh mắt Ái Lệ Ti ngưng tụ, nhìn xuống cự phủ, nói:
- Doanh đại sư, ngươi có thể làm Bá Vương phát ra năng lực xé rách không gian,
thật sự không thể tin nổi.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Điện hạ quá khen.
Hắn vỗ vỗ cự phủ, nói:
- Thứ Bá Vương am hiểu nhất chính là đao gió, cho nên tại hạ làm tăng lực lượng
của đao gió lên tới mức cực hạn. Cũng không ngờ đao gió cực hạn lại có thể cắt
đứt không gian và tạo thành năng lực khủng bố cỡ này. Ha ha…
Hắn cười híp mắt, nói:
- Có thể rèn ra năng lực bí văn Không Gian Chi Nhận (lưỡi đao không gian), đến
ta cũng không ngờ đến.
Đám người Ái Lệ Ti trong lòng tuyệt đối không tin, nhưng họ cũng hiểu nếu đã
lấy cớ như vậy, sẽ không ai có thể bắt hắn giao ra phương pháp rèn được.
Trên thực tế, một số lo lắng của Doanh Thừa Phong cũng là quá dư thừa.
Thánh Giáo bảo vệ đám đại sư còn không kịp, làm sao có thể bắt bọn họ giao ra
bí pháp rèn cơ chứ.
Nếu Thánh Giáo thật sự làm như thế, sẽ không có khả năng mời được số lượng đông
đảo cường nhân cấp bậc đại sư đến như vậy.
Bá Vương cười to mất tiếng, tay rung lên, thu cự phủ và bộ áo giáp vào.
Lúc này, hắn mười phần tự tin, chỉ bằng thánh khí trong tay và một thân tu vi
khủng bố, cho dù phải đối mặt với cường nhân cấp bậc công tước thì hắn cũng có
sức để đánh một trận.
Huống hồ, lần này Doanh Thừa Phong cũng muốn ra tay.
Người khác không biết lai lịch của Doanh Thừa Phong, nhưng hắn lại hiểu rõ,
Doanh Thừa Phong tuyệt đối không phải là một rèn linh sư đơn giản như vậy.
Nếu hai người họ đồng tâm hợp lực, nhất định có thể đại sát tứ phương.