Một
bộ áo giáp dần dần thành hình trong lò luyện đan.
Đây là áo giáp Doanh Thừa Phong rèn cho chính mình, cũng đã đạt đến cấp bậc
Thánh Khí.
Tuy nói một vị cường nhân Tử Kim Cảnh rất khó để kích phát toàn bộ uy năng của
Thánh Khí ra ngoài, nhưng nếu Thánh Khí này do mình rèn ra thì lại khác.
Hai tay Doanh Thừa Phong nhẹ dán lên phía trên lò luyện đan, mắt thấy áo giáp
dần dần ngưng tụ lại, hắn đột nhiên thu hồi một bàn tay, khẽ vuốt trên nhẫn
không gian một chút.
Trong tay lập tức xuất hiện một viên cầu nhỏ.
Cầm vật ấy, trên mặt của Doanh Thừa Phong lần đầu tiên xuất hiện một tia do dự.
Một luồng quang sương từ trên lò luyện đan dâng lên, Đan Lô Khí Linh cười ha hả
xuất hiện.
Bản thể người này từng nhận lấy thương tổn cực lớn, nhưng từ sau khi gặp Doanh
Thừa Phong, nhiều lần rèn Thánh Khí, mà mỗi một lần Thánh Khí thành công ngưng
luyện đều có thể khiến thương thế của nó khôi phục một chút.
Nhờ tích lũy tháng ngày nên năng lực của nó đã tốt hơn so với lúc ban đầu. Tuy
rằng không thể cường thịnh được như trước kia, nhưng năng lực cũng được khôi
phục không ít. Chính như lúc này, nó đã có thừa sức lực để trợ giúp Doanh Thừa
Phong đồng thời hiện thân ra ngoài.
- Ha ha, Doanh Thừa Phong, ngươi thật sự là mạnh bạo đó, ngay cả thạch Định Vị
mà cũng mơ tưởng muốn dùng sao?
Viên cầu trong tay Doanh Thừa Phong đúng là thạch Định Vị mà hắn đã đạt được từ
trong Huyễn cảnh vô biên.
Vật ấy chính là một đạo cụ không gian, có thể thông nhau với một thế giới khác.
Đừng nói là cường nhân Tử Kim Cảnh, cho dù là cường nhân Tước Vị cũng tha thiết
ước mo có được vật này.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói:
- Khí linh huynh, có gì không thể chứ?
Đan Lô Khí Linh nghiêm mặt nói:
- Cái này là đồ tốt, một khi dung nhập vào bên trong trang bị sẽ khiến trang bị
có năng lực cầm giữ không gian. Nhưng hiện tại ngươi mới chỉ là Tử Kim Cảnh,
thật sự có thể luyện thành công vật ấy sao?
Doanh Thừa Phong tự tin cười, nói:
- Khí linh huynh, những thứ ta có thể rèn ra không ít đâu.
Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, nó há hốc mồm, có tâm muốn phản bác nhưng lại không đủ
tự tin.
Biểu hiện của tiểu tử Tử Kim Cảnh Doanh Thừa Phong này trong khoảng thời gian
này đã khiến nó nhìn với cặp mắt khác xưa, từng nhiều lần hoàn thành nhiều việc
mà nó nghĩ sẽ không làm được. Cho nên, lúc này ngay cả trong lòng nó không vừa
lòng nhưng cũng ngượng ngùng không dám nói ra.
Than nhẹ một tiếng, Đan Lô Khí Linh nói:
- Doanh Thừa Phong, thiên phú của ngươi đúng là độc nhất vô nhị, nhưng muốn
luyện đươc thạch Định Vị thì nhất định phải nắm được không gian trong tay,
ngươi có thể làm được sao?
Trên mặt của Doanh Thừa Phong xuất hiện một tia tươi cười quái dị, nói:
- Nắm không gian trong tay, ha ha, ta chính là vì phải nắm không gian trong tay
nên mới phải rèn vật ấy.
Hai mắt hắn phát sáng, trong ánh mắt không còn vẻ do dự.
Cong ngón tay búng ra, thạch Định Vị lập tức tiến vào trong lò luyện đan.
Đan Lô Khí Linh khẽ lắc đầu, nếu Doanh Thừa Phong đã hạ quyết tâm và bắt đầu
luyện thì nó cũng không nói thêm gì nữa. Thân hình khẽ chuyển liền trở về bản
thể, bắt đầu trợ giúp Doanh Thừa Phong rèn.
Mà lúc này, sắc mặt Doanh Thừa Phong ngưng trọng, dưới sự liên thủ của hắn và
Đan Lô Khí Linh, thạch Định Vị đã thành công được khảm vào vị trí lồng ngực của
áo giáp.
Đến một bước này, Doanh Thừa Phong thoáng lui về phía sau nửa bước, hai tay bắt
đầu múa may, nháy mắt liền đánh ra vô số thủ ấn.
Trong lò đan, Minh Linh châm nhanh chóng múa, xuất hiện từng đạo linh văn ở
trên khải giáp.
Linh văn này kết nối với sức lực thần kỳ nào đó trong thiên địa, dẫn dắt linh
lực thiên địa từng chút một tiến vào bên trong áo giáp.
Tinh thần của Doanh Thừa Phong tập trung cao độ, hắn cẩn thận khống chế Minh
Linh châm, ở trên khải giáp xuất hiện dày đặc linh văn. Mà trong quá trình này,
hắn vẫn luôn cẩn thận tránh được tiếp xúc với thạch Định Vị.
Sau khi hắn khắc xong toàn bộ chữ vào trên áo giáp, Minh Linh châm kia mới chạm
nhẹ đến phía trên thạch Định Vị.
Một khắc châm thạch chạm nhau, mỗi luồng sức lực to lớn khó có thể hình dung
tuôn ra mãnh liệt từ trong thạch Định Vị. Luồng sức lực này dần khuếch tan dọc
theo linh văn, nhanh chóng trải rộng đến toàn bộ mỗi đạo linh văn trên áo giáp.
Trong đầu Doanh Thừa Phong truyền đến từng đợt chấn động, đây là một cảm giác
hoàn toàn mới, giống như là đưa thân đặt trên thuyền nhỏ đong đưa trong biển
rộng.
Nhưng đôi mắt của Doanh Thừa Phong cũng càng ngày càng sáng, hắn không những
không sợ hãi mà ngược lại còn vô cùng hưởng thụ cảm giác lúc này.
Không gian chi lực, đây chính là sức lực không gian.
Trước khi Doanh Thừa Phong thăng tiến Tử Kim Cảnh, ngay cả khi tiếp xúc với
luồng sức lực này cũng không hề có cảm xúc quá lớn. Nhưng lúc này hắn đã là
cường nhân Tử Kim Cảnh, hơn nữa mấy tháng trước còn uống số lượng lớn linh đan
diệu dược khiến chân khí và sức lực tinh thần càng gần thêm một bước.
Mà chủ yếu hơn chính là, đoạn thời gian này thường xuyên rèn khiến sức lực tinh
thần của hắn đạt được ưu đãi to lớn đến mức không thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là vài lần xuất hiện Thiên Kỵ Lực, đồng thời rèn luyện được Thiên Kỵ
Thánh Khí cũng khiến sức lực tinh thần của hắn được thử thách và thăng hoa.
Cho nên lúc này sức lực tinh thần của hắn vô cùng mạnh, đã đạt tới Tử Kim Cảnh
đỉnh cao. Giờ phút này lúc rèn thạch Định Vị, lập tức cảm nhận được cảm xúc đặc
thù trước nay chưa có.
Sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong không ngừng chấn động, không ngờ loại
tần suất này lại có chút tương hợp với sức lực do thạch Định Vị truyền ra.
Ở bên cạnh hắn phát ra tiếng vang kỳ dị. Sức lực nào đó không ngừng thoáng hiện
ra trong hư không, một cánh cửa như ẩn như hiện xuất hiện trong hư không.
- Ầm…
Đột nhiên một tiếng nổ làm trong cảm giác Doanh Thừa Phong bùng nổ một loại
thần bí nào đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi rụt cổ một cái.
Không ngờ trong thế giới nhỏ một phương này cũng xuất hiện một đám mây màu đen.
Doanh Thừa Phong không hề xa lạ với đám mây thế này, đó Thiên Kỵ Lực được đưa
tới vì rèn Thiên Kỵ Thánh Khí.
Nhưng điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kỳ quái chính là, uy thế của cỗ
Thiên Kỵ Lực này thật sự là có hơi nhỏ một chút.
Ở trong Thánh Điện rèn, hắn đã từng đưa tới hơn ba lượt Thiên Kỵ Lực, quy mô
mỗi một lần đều vô cùng to lớn. Mà Thiên Kỵ Lực hiện ra ở trong không gian U
Quang này lại ít hơn nhiều.
- Đây là…. Thiên Kỵ Lực sao?
Doanh Thừa Phong thì thào tự hỏi.
- Cái này đương nhiên là Thiên Kỵ Lực rồi.
Đan Lô Khí Linh hiện ra một cái đầu, la hét nói:
- Nơi này là bất đồng nên hiển nhiên Thiên Kỵ Lực cũng có chỗ bất đồng. Nếu
ngươi lấy bộ áo giáp này ra ngoài, cam đoan có thể kéo tới Thiên Kỵ Lực rất
lớn.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, cười nói:
- Khí linh huynh, cũng chỉ có huynh có hiểu biết sâu rộng.
Đan Lô Khí Linh ngạo nghễ nói:
- Đó là hiển nhiên.
Doanh Thừa Phong thuận miệng nói một câu vỗ mông ngựa, sau đó liền mở nắp che
của lò đan ra.
- Ồn ào….
Quang hoa chợt lóe, áo giáp kia lập tức bay lên trời, thẳng tắp bay vào bên
trong lôi vân.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, khép
hờ hai mắt. Tuy hắn nhắm mắt nhưng sức lực tinh thần vẫn liên hệ cùng một chỗ
với áo giáp.
Ở bên trong thạch Định Vị đính ở phần ngực áo giáp, một đạo quang ảnh đã ngưng
tụ thành một hình người nhỏ bé. Tuy nhiên hình người này cũng không hề hoàn
chỉnh mà chỉ có một bộ phận mà thôi. Mà sau khi kết hợp với sức lực tinh thần
của Doanh Thừa Phong, khôi thân thể này lập tức phóng xuất ra một sức lực thần
bí vô cùng hùng mạnh.
- Ba ba ba…
Mặc dù quy mô của Thiên Kỵ lôi vân nhỏ đi rất nhiều, nhưng sức lực bên trong
lại không hề ít đi chút nào.
Từng đạo Thiên Kỵ Lực hùng mạnh oanh kích ở phía trên áo giáp, dường như muốn
khiến vật ấy phải biến mất.
Trước đây Doanh Thừa Phong đã rèn qua hai thanh Thiên Kỵ Thánh Khí.
Một là Quang Minh chi dực, còn một kiện là Rìu lớn của Bá Vương.
Ở Quang Minh chi dực kia, dưới công kích của Thiên Kỵ Lực đã hóa thành hào
quang di động trong lôi vân, khiến lôi vân của Thiên Kỵ bị tiêu hao hết.
Mà Cự phủ của Bá Vương lại dùng khí thế không gì so sánh nổi của nó mà bổ nát
Thiên Kỵ lôi vân.
Nhưng áo giáp này lại khác, nó là Thánh Khí phòng hộ, hiển nhiên là không hề
tránh né mà dùng thân của mình để đón đánh Thiên Kỵ Lực.
Từng đạo sức lực khổng lồ đánh vào phía trên áo giáp, sức lực tinh thần của
Doanh Thừa Phong lại lần nữa bị chấn động. Hắn có một loại cảm giác, Thiên Kỵ
Lực này vô cùng cường đại, với sức lực phòng hộ của Thánh Khí này thì chưa chắc
đã có thể chịu đựng được.
Lúc này hắn mới hiểu được, Thiên Kỵ lôi vân trên đỉnh đầu nhìn như nhỏ đi rất
nhiều, nhưng thật ra sức lực lại không hề yếu bớt.
Trong lúc nhất thời, trên khải giáp sấm sét vang dội, trên mỗi một đạo Linh văn
tựa hồ cũng có một dòng điện nhỏ chạy ngang qua, sức lực mênh mông kia tựa hồ
muốn phá hủy áo giáp hoàn toàn.
Thân thể của Doanh Thừa Phong khẽ run, sắc mặt của hắn tái nhợt.
Lúc này, sức lực tinh thần của hắn vẫn bám vào phía trên áo giáp, cho nên hắn
cảm ứng được Thiên Kỵ Lực đáng sợ như thế nào.
Tức giận hừ một tiếng, Doanh Thừa Phong quát lớn:
- Mở.
Quảng ảnh trên thạch Định Vị chợt lóe, một khối thân thể lập tức hiện lên đi
ra.
Sau đó, sức lực thần bí bắt đầu khuếch tán, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả
kiện áo giáp.
Ngay sau đó, điện quang lóe ra trên khải giáp biến mất, áp lực trầm trọng kia
cũng biến mất.
Bởi vì cả kiện áo giáp đều bị sức lực nào đó bao phủ, tất cả áp lực bên ngoài
đều bị luồng sức lực này hóa giải dễ dàng.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên, thân thể của hắn vẫn run lên như cũ. Thế
nhưng, lúc này không phải là bởi vì áp lực cực lớn mà là vì kích động mà run
rẩy.
Ngay lúc áo giáp dần dần không chịu nổi trọng áp đến từ Thiên Kỵ Lực, sức lực
thạch Định Vị liền bạo phát, không gian chi lực vô cùng vô tận kia tiêu trừ hết
tất cứ áp lực đến từ bên ngoài.
Đây là bị áp lực quá nên bạo phát, ngay một khắc này, sức lực của thạch Định Vị
bắt đầu cuồn cuộn lưu động trên tất cả linh văn của áo giáp, phóng thích ra sức
lực không gian vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà mượn cơ hội này, cũng làm cho Doanh Thừa Phong hoàn toàn có thể ngộ ra được
sức lực của không gian.
Lôi vân tàn sát bừa bãi trên bầu trời một lúc lâu, nhưng cho dù chúng nó có bao
nhiêu sức lực cũng đều không thể lấp đầy không gian chi lực do thạch Định Vị
phóng thích ra.
Một canh giờ sau, lôi vân nồng đậm dần dần tán đi.
Áo giáp nhẹ nhàn treo lơ lửng giữa trời, tách ra ánh sáng thần bí vô cùng vô
tận.
Mà ở dưới áo giáp, ánh mắt của Doanh Thừa Phong trở nên thâm thúy, trên người
của hắn xuất hiện một luồng năng lượng dao động kỳ dị.
Doanh Thừa Phong lại xuất hiện lần nữa, nó nhìn Doanh Thừa Phong, ánh mắt trừng
to, tỏng miệng thì thào nói:
- Trách không được lại muốn dùng thạch Định Vị, hóa ra là muốn nhất tiễn song
điêu(một mũi tên trúng hai con chím) a.
- Ầm….
Lại một tiếng rầm gú vang lên trên người của Doanh Thừa Phong, sức lực thần bí
mà quỷ dị kia dao động càng ngày càng mạnh, càng lúc càng rộng….