Bên ngoài Thánh Điện rèn khí, một chiếc xe ngựa lông lẫy đã sớm chờ từ lâu. Mà ở phía sau xe ngựa, lại có thêm hai người Kỵ Sĩ Trưởng hơi thở dũng mãnh, toàn thân mặc áo giáp đi theo sau.

Chiếc xe ngựa này tất nhiên là một trong những phúc lợi được tặng sau khi được Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong.

Mà hai vị Kỵ Sĩ Trưởng kia cũng là Giáo Tông Bệ Hạ chỉ định, tạm thời phụ trách việc bảo vệ hắn.

Kỳ thật, mỗi đại sư đều đã lựa chọn một vài người làm thân tín theo bên người. Tuy nhiên, sự lựa chọn này cũng không phải tiến hành ngay lập tức, mà là sau mấy năm, thậm chí cả mấy chục năm, hoặc trên một trăm năm để chọn lọc và đào thải.

Trước khi các đại sư tìm được người hợp ý, và cũng đủ hùng mạnh để làm tùy tùng của mình, thì tạm thời Giáo Tông Bệ Hạ sẽ phái Kỵ Sĩ Trưởng thay phiên nhau bảo vệ bọn họ.

- Đại sư, ngài muốn đi đâu?
Phu xe cung kính hỏi.

Doanh Thừa Phong liếc nhìn Kỵ sĩ có tu vi cấp cao thủ Tử Kim Cảnh này một cái, chậm rãi nói:
- Đến hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ.

- Vâng

Màn xe chậm rãi buông xuống, xe ngựa bắt đầu chuyển động. Tuy nhiên, tên kỵ sĩ này điều khiển xe ngựa rất vững vàng, ngồi trong xe ngựa, Doanh Thừa Phong thậm chí còn không cảm thấy có sự lay động nào quá lớn.

Tuy nhiên, sau khi Doanh Thừa Phong đóng cửa xe lại, hắn lập tức lấy lò luyện đan ra, thấp giọng hỏi:
- Khí linh huynh, đây là chuyện gì vậy?

Chiếc xe ngựa này là sản phẩm đặc chế, một khi đóng kín cửa, cho dù là Kỵ Sĩ Vương cũng đừng mơ tưởng có thể nhìn thấy tình hình bên trong, về phần âm thanh hay gì đó thì càng không có chút ít nào có thể lọt ra ngoài được.

Cho nên Doanh Thừa Phong mới có thể ở trong hoàn cảnh có mấy người Kỵ Sĩ Trưởng hộ tống mà không kiêng kị gì lấy Đan Lô Khí Linh ra.

Một trận khói nhẹ khẽ dao động, Đan Lô Khí Linh dần ngưng tụ thành hình, nó cười ha hả nói:
- Ngươi rèn rìu lớn khiến cho nhiều người kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?

Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Có phải chuyện tốt hay không còn chưa biết, nhưng danh tiếng lớn như vậy, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Nói xong hắn lắc đầu, bất đắc dĩ, nói:
- Những đại sư rèn khí đó tuổi tác hẳn là không ít. Chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy nhị vòng Thiện Kỵ Thánh khí sao?

- Ha ha.
Đan Lô Khí Linh cười to nói:
- Bọn họ nếu đã là đại sư rèn khí, lại khổ tu nhiều năm như vậy, ta thấy mỗi người họ hẳn là đều đã trải qua Nhị vòng Thiên Kỵ lôi vân rồi.

Đôi mắt Doanh Thừa Phong hơi ngưng lại, nói:
- Một khi đã như vậy, tại sao bọn họ lại có biểu hiện kinh ngạc như vậy?

- Bởi vì cái mà ngươi rèn chính là nhị vòng thực Thiên Kỵ Thánh khí thực, chứ không phải là loại ngụy Thiên Kỵ Thánh khí thông thường.

Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt, nói:
- Có gì khác nhau đâu.

Đan Lô Khí Linh nghĩ trong chốc lát, nói:
- Vốn định để tu vi của ngươi đạt được tới vị mới nói cho ngươi biết. Tuy nhiên, nhìn cách mà ngươi vừa rèn đã vượt xa tước vị thông thường. Vậy sẽ nói trước cho ngươi vậy.

Vẻ mặt Doanh Thừa Phong khẽ ngưng lại, nói:
- Xin chỉ giáo!

Đối với hắn mà nói thì Đan Lô Khí Linh vừa là thầy vừa là bạn, Doanh Thừa Phong tuyệt đối cung kính có thừa.

- Thánh khí và Linh khí giống nhau, ngoài năm cấp thượng, trung, hạ, cực phẩm và siêu phẩm ra, đồng thời còn có Bí văn chi lực. Tuy nhiên, Thánh khí hùng mạnh nhất vẫn là Thiên Kỵ Thánh khí. Ha ha, hễ Thánh khí nào có thể đạt đến tiêu chuẩn Thiên Kỵ, thì ngay cả cao thủ cấp Công tước cũng đều động tâm.
Đan Lô Khí Linh cười ha ha, nói:
- Tuy nhiên, những Thánh khí đó được gọi là một vòng Thánh khí, còn đối với một vòng Thánh khí mà được rèn và gia công lại thì được gọi là nhị vòng Thánh khí. Nhị vòng thánh khí này, sẽ được mọi người hết sức coi trọng.

Doanh Thừa Phong lẳng lặng lắng nghe, đôi lúc chậm rãi gật đầu, để thỏa mãn tâm lý của người chỉ bảo là Đan Lô Khí Linh.

- Thánh khí bình thường sau khi tiến hành rèn lần hai, thì sẽ được gọi là nhị vòng Thánh khí, uy năng tất nhiên sẽ cao hơn rất nhiều. Nếu là tam vòng Thánh khí, như vậy thì cho dù là Bí Văn tam vòng Thánh khí bình thường thì cũng có thể sánh ngang với Thiên Kỵ Thánh khí hùng mạnh.

Trong lòng Doanh Thừa Phong cả kinh, quả nhiên đúng như hắn dự liệu, Thánh khí không chỉ có hai vòng, mà còn có ba vòng và nhiều hơn nữa.

Đan Lô Khí Linh nói đã thỏa, tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, muốn rèn Thiên Kỵ Thánh khí thì không giống với lúc trước. Ha ha. Nếu là lúc rèn gia công một kiện Thánh khí bình thường, đột nhiên dẫn phát ra Thiên Kỵ, vậy thì món Thánh khí này cũng được coi là Thiên Kỵ Thánh khí. Nhưng Thánh khí này phải trải qua giai đoạn quan trọng nhất đó là lễ rửa tội Thiên Kỵ, uy năng này nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống vẫn còn hơn khối người, chúng ta gọi là nhị vòng ngụy Thiên Kỵ Thánh khí.

Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:
- Nói như vậy, nếu trực tiếp rèn ra Thiên Kỵ Thánh khí, và lần thứ hai thì dẫn phát ra Thiên Kỵ lôi vân, thì chính là nhị vòng thực Thiên Kỵ Thánh khí rồi.

- Đúng vậy, trẻ nhỏ thật là dễ dạy.
Đan Lô Khí Linh đắc ý gật đầu nói.

Doanh Thừa Phong khẽ nhăn mặt, nói:
- Nếu uy năng của thực Thánh khí vượt xa ngụy Thánh khí, thì vì sao Thánh khí bình thường bọn họ còn phải phân cao thấp.

Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, ánh mắt lập tức có chút quỷ dị.

Một lát sau, nó thở dài một tiếng, nói:
- Người có thể thuận lợi rèn được Thánh khí, nhưng những người khác lại không dễ dàng làm được như vậy. Ha ha, đừng nói là trong một trăm Thánh khí mới có một Thiên Kỵ Thánh khí, cho dù là rèn Thánh khí bình thường xác xuất thành công cũng không vượt quá một nửa. Muốn dùng Thiên Kỵ Thánh khí để cho bọn họ thử tay nghề ư, hừ, cho dù bọn họ có muốn cũng khó mà làm được.

Doanh Thừa Phong lúc này mới chợt hiểu ra, nói cho cùng, chính là vấn đề về xác xuất thành công.

Nếu mỗi người, lúc rèn Thánh khí đều có thể cam đoan xác xuất thành công là trăm phần trăm, như vậy thì sẽ chẳng ai tính toán chi li làm gì.

Nhưng thực tế thì, muốn rèn Thánh khí bình thường rất dễ dàng, nhưng để đạt được Thiên Kỵ Thánh khí thì rất là khó khăn.

Như vậy, muốn bắt tay vào rèn Thiên Kỵ Thánh khí, mạo hiểm chấp nhận có thể mất đi Thiên Kỵ Thánh khí mà tiến hành rèn nhị vòng, thậm chí là tam vòng, thì càng khó có thể làm được.

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Doanh Thừa Phong, Đan Lô Khí Linh cười ha hả, nói:
- Trước mặt bọn họ, ngươi rèn ra được nhị vòng thực Thiên Kỵ Thánh khí, và để cho Khí linh của rìu lớn một mình đón đánh Thiên Kỵ lôi vân, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ chấn động rồi!

Kỳ thật, suy đoán của Đan Lô Khí Linh vẫn còn có chút bảo thủ.

Sau khi được chứng kiến những gì Doanh Thừa Phong đã làm, những đại sư rèn khí đó đâu chỉ có chấn động không thôi, mà quả thực chính là vô cùng kinh hãi. May mắn là rìu lớn đã phá vỡ lôi vân thành công, nếu thật sự là bị hủy hoại trong thoáng chốc đó, chỉ sợ Doanh Thừa Phong sẽ phải chết đuối trong đống nước miếng mắng chửi của mọi người.

Một lát sau, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Khí linh huynh, ta biểu hiện như vậy có phải là có chút quá mức rồi không?

Đan Lô Khí Linh cười ha ha nói:
- Đâu chỉ là quá mức, những biểu hiện thành công vừa rồi của ngươi xác xuất thành công không phải là quá cao, mà là không tuân theo chuẩn mực nào.

Nói đến đây, ngay cả bản thân nó cũng có phần không nắm chắc.

Bởi vì ngay cả thời điểm nó ở trên đỉnh cao, cũng không thể cam đoan xác xuất thành công là trăm phần trăm.

Trên người tên tiểu tử này, chắc chắn còn có bí mật gì đó mà mình chưa biết. Tuy nhiên, Đan Lô Khí Linh cũng không tìm hiểu đến cùng, chỉ cần Doanh Thừa Phong có thể tiếp tục duy trì được trạng thái này, thì cũng là niềm an ủi lớn nhất đối với nó.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm.

Chờ khi nào trở về lại mở lò rèn một lần nữa, nhất định phải rèn ra mấy kiện sắt vụn mới được.

Người khác thì cẩn thận từng li từng tí một để rèn thành công, chỉ có hắn mới muốn cố ý thất bại.

- Xuyyyyy…

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, một âm thanh vang dội truyền vào bên trong xe.

- Cung nghênh Doanh đại sư.

Doanh Thừa Phong thu hồi lại Đan Lô, mở cửa xe bước ra.

Lúc này, ở ngoài cửa có mấy tên Kỵ sĩ quỳ dưới đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Đại sư rèn khí cũng giống như Kỵ sĩ vương, có địa vị trên cả cao thủ. Những Kỵ sĩ nho nhỏ như bọn họ chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa.

Nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa, Doanh Thừa Phong bước vào trong hành cung.

Tuy nhiên, làm cho hắn thất vọng chính là lúc này hắn không những không gặp được Bá Vương, mà ngay cả Ái Lệ Ti điện hạ cũng không gặp được.

Sau khi hỏi thăm, Doanh Thừa Phong mới biết được.

Ái Lệ Ti điện hạ có kỳ vọng rất lớn đối với Bá Vương, cho nên luôn mong muốn ông ta đạt được thứ tự tốt nhất trong cuộc thi Linh thú sắp tới.

Thấu Cốt Ngọc Tủy chỉ có vẻn vẹn mười phần. Nếu Bá Vương ngay cả cơ hội giành lấy một phần trong mười phần này cũng không làm được, vậy thì không chỉ Doanh Thừa Phong và Bá Vương, ngay cả Ái Lệ Ti điện hạ cũng đều cảm thấy thể diện bị tổn thương.

Lúc này, điện hạ đang ở trong phòng tu của Bá Vương để chỉ bảo cho ông ta. Hơn nữa, nhìn vào tình hình này, dường như cũng không phải chỉ trong một ngày hai là có thể chấm dứt được.

Sau khi hỏi rõ, Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua cơ hội gặp mặt Ái Lệ Ti điện hạ. Tuy nhiên, hắn để lại rìu lớn ở đó, và khai báo lại về chuyến viếng thăm của mình và dặn dò mọi người một khi Bá Vương tỉnh lại, thì lập tức mang rìu lớn vào cho ông ta.

Tuy rằng hắn cũng không phải là chủ nhân của tòa cung điện này, nhưng giờ phút này, chủ nhân không có ở đây, thì lời của hắn không có ai dám làm trái lại.

An bài xong tất cả, Doanh Thừa Phong liền trở về Thánh điện. Lúc này đây, hắn cũng không muốn lại rèn cho Bá Vương đồ gì nữa.

Bởi có sự trợ giúp hùng mạnh của nhị vòng thực Thiên Kỵ Thánh Binh, chỉ cần đối thủ mà Bá Vương gặp không phải là loại người biến thái giống như Kim Cương Vương, thì chắc chắn có thể kiên trì đến cùng, thu được Thấu Cốt Ngọc Tủy.

Lúc này, sau khi trở lại Thánh điện, hắn kinh ngạc phát hiện ta, thái độ của mọi người đối với hắn có chút thay đổi so với trước đây.

Trước đây, nhóm người có tước vị Rèn Linh sư này tuy rằng trước mặt hắn cũng có biểu hiện khá là cung kính, nhưng kiểu cung kính này có mấy phần là chân thật thì không thể biết được.

Xét cho cùng, vẫn là do Doanh Thừa Phong vẫn còn quá trẻ, tu vi kém, tuy đã có được danh hiệu Đại sư, và mọi người cũng đều hiểu rõ được tiền đồ phía trước của hắn rất rộng lớn.

Nhưng vẫn còn có người vì tuổi của hắn vẫn còn trẻ và tu vi kém mà có phần không phục.

Tuy nhiên, sau khi hắn một mình rèn ra nhị vòng Thánh khí và để chiếc rìu lớn đó một mình đấu với Thiên Kỵ lôi vân, thì nhóm Rèn Linh Sư này mới thực sự là tâm phục khẩu phục Doanh Thừa Phong, vì thế thái độ đối với hắn cũng có chuyển biến lớn.

Lại một lần nữa tiến vào phòng rèn, nhưng mà còn chưa kịp bắt đầu, Khấu Nhuệ đã tìm tới tận cửa, vẻ mặt oán giận, nói:
- Doanh đại sư, thời gian ngươi vào Thánh Điện tuy rằng chưa lâu, nhưng đã rèn tạo nên rất nhiều đồ vật, làm cho mọi người hết sức hâm mộ rồi.
Dừng lại một chút, ông ta trở lại vấn đề chính, nói:
- Những đồ vật tốt đó, có thể cống hiến hai cái cho Thánh Điện không?

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, không kìm nổi mà bật cười.

Hắn không quên, những đại sư tu hành ở trong này, hàng năm đều phải cống hiến một vài Linh khí hoặc là Thánh khí nhất định nào đó cho Tông môn.

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Khấu Nhuệ, Doanh Thừa Phong thật không nỡ nói lời cự tuyệt. Nhưng, những vật trước đây hắn đã rèn đều là những vật đã có chủ, hắn cũng không muốn hao phí nhiều tâm huyết để tạo nên Thánh khí rồi dễ dàng giao cho người khác sử dụng.

Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Khấu đại sư, ngày mai tiểu đệ bắt đầu rèn, xin ngài hãy chờ đợi nhé!

Ánh mắt Khấu Nhuệ lập tức sáng lên, ông ta cười to nói:
- Được, lão phu sẽ mỏi mắt mong chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play