Doanh
Thừa Phong đột nhiên ngẩng đầu, nói to:
- Đa tạ bệ hạ.
Mãi đến giờ khắc này, hắn mới chính thức yên tâm.
Từ sau khi Văn Tinh đi đến Linh Vực, báo tin cho hắn biết chúng Kỵ Sĩ Vương
Điện Hạ muốn giành lấy Sơn Hà Đồ, lòng Doanh Thừa Phong vẫn luôn không thể bình
tĩnh.
Hắn đã từng oán hận, tức giận, đau lòng, cũng từng cố gắng, giao tranh và nếm
thử qua.
Mặc dù ở Rèn tạo Thánh Điện thành công rèn tạo được Thiên Kỵ Thánh Khí, nhưng
trước khi được Giáo Tông Bệ Hạ chính thức sắc phong, bất kể là hắn hay là đám
người Văn Tinh vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.
Chỉ đến thời khắc này, sau khi được Giáo Tông Bệ Hạ miệng vàng lời ngọc sắc
phong, hắn mới chính thức thành đại sư. Từ nay về sau, cho dù chúng Kỵ Sĩ Vương
Điện Hạ còn thèm chảy nước miếng Linh Vực Sơn Hà Đồ của hắn, cũng không dám mưu
đoạt một cách quang minh chính đại rồi.
Nếu không như thế, cho dù bọn họ muốn ngầm lén lút làm gì thì cũng hết sức
kiêng dè, khó có thể làm được mạnh tay.
Bởi vì suy cho cùng, thể diện của Giáo Tông Bệ Hạ và lực lượng của Rèn tạo
Thánh Điện đều là không thể khinh thường.
Giáo Tông Bệ Hạ khẽ cười một tiếng, tuy tiếng cười của ông ta không to, nhưng
tất cả mọi người trong điện đều nghe thấy rõ ràng, trên mặt mọi người đều lộ nụ
cười vui vẻ.
Có thể cho Quang Minh thánh giáo có thêm một vị đại sư, bất kể như thế nào đều
là một việc đáng giá ăn mừng.
- Coong…
Tiếng chuông vang dội lại vang xa một lần nữa, tuy nhiên lúc này đây, kèm theo
tiếng chuông đấy còn có vô tận pháo hoa và ầm ầm tiếng pháo mừng.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc ngẩng đầu, tuy rằng hắn biết sau khi được Giáo Tông
Bệ Hạ sắc phong chắc chắn sẽ có một bữa ăn mừng, nhưng sự chuẩn bị của Rèn tạo
Thánh Điện vẫn làm hắn chấn động.
Nhìn trên trời đột ngột xuất hiện pháo hoa và nghe từng trận tiếng pháo điếc
tai, sắc mặt của hắn cũng hơi biến ngưng trọng.
Đại sư, cái tên này dường như có địa vị trọng yếu hơn so với trong tưởng tượng
của mình đây.
※※※※
Giáo Tông Bệ Hạ nán lại ở Quang minh thần điện tầm nủa ngày liền rời đi.
Tuy nhiên, buổi ăn mừng ở Thánh Điện vẫn kéo dài suốt ba ngày ba đêm, mà trong
ba ngày đó lại có vô số vị tai to mặt lớn đến chơi.
Hễ là ai ở trong Quang Minh thánh giáo, không kể đến người đứng đầu các thánh
điện không đang bế quan tu hành, cùng với các “Đại sư” cấp cường giả của các
thánh điện khác, đều đích thân hoặc sai người đến thăm, hơn nữa cũng mang tặng
một loạt các lễ vật quý báu.
Doanh Thừa Phong nhìn lướt qua bản danh sách, cảm giác duy nhất của hắn chính
là hạnh phúc đến suýt ngất đi.
Quang Minh thánh giáo không hổ là một trong những thế lực hùng mạnh nhất của
Thánh Vực, những người đứng đầu ở Thánh giáo có thể nói là giàu nứt đố đổ vách.
Tổng giá trị của các lễ vật vượt xa ngoài sự tưởng tượng của Doanh Thừa Phong.
Ba ngày sau, lần náo nhiệt này rốt cục dần dần lắng xuống. Mà cùng lúc đó ở Rèn
tạo Thánh Điện, Doanh Thừa Phong lại nghênh đón hai vị khách không hẹn mà đến.
Dưới sự dẫn đường của Đỗ Kiến Vĩ, Linh Tháp chân nhân và Võ lão cùng nhau tiến
vào chỗ ở của Doanh Thừa Phong.
Nhìn thấy hai người bọn họ, đôi mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên, hắn tiến
lên phía trước, nói:
- Chân nhân, Võ lão, sao các ngươi bây giờ mới đến?
Ngay khi hắn được vận chuyển đến Thánh Vực, hai vị này từng nói sẽ rất nhanh đi
vào Thánh Vực để cùng sát cánh ở bên cạnh hắn.
Nhưng đến giờ này bọn họ mới xuất hiện trước mắt mình. Nếu nói trong lòng Doanh
Thừa Phong không có ý oán giận thì đó cũng là câu nói dối lòng mà thôi.
Linh Tháp chân nhân than nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, chúng ta đã sớm đến được Thánh Vực, nhưng chúng ta lại không
gặp được ngươi đấy.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Vì sao?
Linh Tháp chân nhân cười khổ nói:
- Ngay từ khi chúng ta đi vào Thánh Vực liền bị một đám Thánh giáo chặn đường
rồi. Bọn họ được lệnh ngăn trở, vây chúng ta ở trong một sơn cốc, không cho
chúng ta rời đi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, âm trầm xuống nhanh chóng, hắn hừ lạnh
một tiếng, nói:
- Bọn kỵ sĩ vương này thật quá mức.
Linh Tháp chân nhân lắc đầu, nói:
- Thực lực chúng ta không đủ cũng không nên nói nhiều rồi.
Võ lão hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Thừa Phong, may là ngươi cố gắng phấn đấu, rèn tạo ra được Thiên Kỵ linh khí,
cho nên bọn họ mới thả chúng ta ra còn cho phép chúng ta tiến vào Thánh giáo.
Ngừng một chút, ông ta lại nói:
- Tuy rằng trước khi ngươi được chính thức sắc phong chúng ta cũng không được
gặp ngươi.
Doanh Thừa Phong khẽ cau mày, nói:
- Ta đã được Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong từ ba ngày trước.
Võ lão cười ha ha, nói:
- Nhưng lại có người không muốn chúng ta xuất hiện quá sớm.
Ông ta cười cười mà nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi là thiên tài của Thánh giáo, là do Quang Minh Thần dẫn đến đấy, không
có can hệ gì đến chúng ta.
- Khụ khụ.
Linh Tháp chân nhân ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Võ huynh, bớt nói một hai câu đi.
Doanh Thừa Phong và Võ lão hơi giật mình, liếc mắt trao đổi có ý lẫn nhau đều
hiểu rõ trong lòng.
Dù sao nơi này cũng là Quang Minh thánh giáo, nếu có ai dám chỉ trích Quang
Minh Thần ở đây, người đó sẽ có kết cục khá là thê thảm.
- Hai vị đến đây rất đúng lúc.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta vẫn chưa quen với cuộc sống ở nơi đây, tuy đã được sắc phong làm đại sư và
được ban thưởng một ít thủ vệ và tôi tớ, nhưng ta vẫn chưa tin tưởng họ.
Hắn đang nghi ngờ Thánh giáo một cách trắng trợn, cũng chỉ nói trước mặt Linh
Tháp chân nhân và Võ lão.
Trừ bọn họ ra, cho dù là Văn Tinh cũng không biết được trong lòng Doanh Thừa
Phong có suy nghĩ này.
Hai mắt Linh Tháp chân nhân sáng lên, y nói:
- Ý của ngươi là gì?
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Trong một thời gian ngắn, ta chắc là phải ở lại Rèn tạo Thánh Điện không về
được. Cho nên, ta hy vọng trong hai vị có thể có một người ở lại cùng ta, và cử
một số người từ Linh Vực đến giúp ta.
Linh Tháp chân nhân cười khẽ một tiếng, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười vui mừng.
Doanh Thừa Phong nói như vậy là chứng tỏ hắn vẫn chưa quên tình xưa nghĩa cũ.
Đối với Linh Tháp chân nhân mà nói, không còn điều gì là quan trọng hơn so với
điều này.
Đúng lúc ba người bọn hắn đang bàn bạc bí mật, Đồ Kiến Vĩ bước nhanh đến, nói:
- Doanh đại sư, có người từ hành cung của Ái Lệ Ti cầu kiến.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Chẳng phải Ái Lệ Ti điện hạ đã đến chơi rồi sao?
Trong ba ngày này, rất nhiều Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ đều đích thân đi đến chúc
mừng, Ái Lệ Ti điện hạ cũng là một người trong số đó.
Đồ Kiến Vĩ lắc đầu nói:
- Đồ mỗ không biết, nhưng người nọ có lệnh bài của điện hạ.
Y nhìn qua Linh Tháp chân nhân và Võ lão, dường như có chút phân vân do dự.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, nói:
- Hai vị này là trưởng bối của ta ở Linh Vực, bất cứ việc gì đều có thể nói với
bọn họ.
Trong lòng Đỗ Kiến Vĩ rùng mình, y biết hai người kia chắc chắn là có địa vị
cực cao trong lòng của Doanh Thừa Phong. Y không dám chậm trễ, vội vàng nói:
- Doanh đại sư, có phải trong lúc Bá Vương luyện công xảy ra chút sự cố không?
Trong lòng Doanh Thừa Phong run lên, hắn đột nhiên đứng dậy, nói:
- Người nọ ở đâu? Dẫn vào đây.
Mặc dù Bá Vương là thú cưỡi của hắn, nhưng cũng là lực lượng chiến đấu hùng
mạnh nhất và đáng tin nhất sát cánh cùng hắn. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng
không để cho Bá Vương có điều gì sơ xuất.
Sau một lát, một cô nàng thanh tú động lòng người tiến vào trong phòng.
Khi nhìn thấy cô nàng này, Doanh Thừa Phong không khỏi nao nao.
Hắn và Đỗ Kiến Vĩ đều nhận ra cô nàng, bởi vì cô nàng này chính là cô thị nữ
xinh đẹp nhu thuận hầu hạ Ái Lệ Ti điện hạ.
Cô thị nữ này dường như có một địa vị không tầm thường ở hành cung của Ái Lệ
Ti, ngay cả chúng Kỵ Sĩ Trưởng thủ vệ đều biểu hiện có chút cung kính đối với
nàng ta.
Tuy rằng đấy chắc chắn là do nể mặt Ái Lệ Ti điện hạ, nhưng từ đó có thể thấy
được, nàng ta tuyệt đối là một trong những người được Ái Lệ Ti điện hạ tín
nhiệm nhất rồi.
Lòng Doanh Thừa Phong hơi trầm xuống, trực tiếp hỏi thẳng:
- Có phải Bá Vương xảy ra chuyện gì không?
Cô nàng kia hơi giật mình, nàng ta nháy đôi mắt to xinh đẹp, không hiểu rõ mà
nói:
- Bá Vương tu luyện khá là thuận lợi mà.
Ngừng một chút, nàng lại hỏi:
- Doanh đại sư, ngài nghe tin này từ đâu vậy?
Doanh Thừa Phong giật giật khóe miệng, nhìn qua Đồ Kiến Vĩ. Mặt thằng nhãi này
lộ vẻ xấu hổ, hậm hực nói không ra lời.
Hắn lắc đầu, dở khóc dở cười, thật sự là xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, mà Ái Lệ Ti sai ngươi đến là có gì cần dặn dò
ta không?
Cô nàng kia mở miệng định nói gì, hai má lại đột nhiên hơi ửng hồng.
Màu ửng hồng mới lúc đầu chỉ có một chút, nhưng trong nháy mắt lại lan tràn
khắp hai má của nàng.
Nàng ta vốn là một cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, bộ dáng yểu điệu nũng nịu hiện
giờ lại càng làm lòng người ầm ầm kích động.
Bốn người ở đây đồng loạt nhìn nàng ta, vào giờ khắc này, đừng nói đến Doanh
Thừa Phong, cho dù là ba vị Tước vị cường giả khác đều có một cảm giác khác lạ.
Tuy nhiên, chỉ khoảng nửa khắc sau, đôi mắt của Linh Tháp chân nhân liền khôi
phục vẻ bình tĩnh.
Y ho khan một tiếng thật to.
Doanh Thừa Phong cùng hai người khác thầm giật mình, ánh mắt khôi phục vẻ linh
hoạt sáng suốt.
Bốn người liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt mỗi người.
Bọn họ có thể cảm nhận được, cô nàng trước mặt họ căn bản chưa làm cái gì, hai
má mới chỉ ửng hồng thôi. Nhưng chỉ có thế cũng đã làm bọn họ thấy xao xuyến
rồi.
Đấy là một chuyện thật không thể tin nổi.
Nếu chỉ riêng Doanh Thừa Phong bị trúng chiêu thì thôi, một người trẻ tuổi,
hiểu biết không rộng, bị người đẹp quyến rũ cũng không là chuyện gì to tát.
Nhưng Đồ Kiến Vĩ, Linh Tháp chân nhân và Võ lão thì khác, mấy người bọn họ đều
là Tước vị cao thủ cực mạnh, trong đó Linh Tháp chân nhân đã thăng cấp lên Tước
vị được mấy trăm năm, có thể định lực của y vững chắc đến không gì so sánh nổi,
cho dù so sánh với Công tước cấp kỵ sĩ bình thường cũng không kém hơn là bao.
Nhưng mà, ngay cả y cũng bị biểu lộ của nàng ta mê hoặc.
Lúc này, bốn người bọn hắn đều âm thầm cảnh giác, cô nàng xinh đẹp này tuyệt
đối không phải là người tầm thường.
Doanh Thừa Phong lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Điện hạ có gì cần dặn dò, xin cứ nói.
Cô nàng khẽ cắn răng, như thể là bị bắt buộc phải làm. Sau đó, nàng ta hơi bĩu
môi, ngay cả đôi mắt cũng hơi ươn ướt, dường như phải chịu sự uất ức rất lớn,
nói:
- Điện hạ nói rằng, Doanh đại sư mới tới Thánh vực, bên người không có ai chăm
lo, cuộc sống hàng ngày bất tiện, cho nên sai nô tì đến hầu hạ đại sư.
Sau khi nói xong những lời này, vẻ mặt cô nàng cũng đã rưng rưng chực khóc rồi.
- Cái…cái gì…
Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi mà nhìn nàng ta, vẻ mặt khó tin nổi.
Ba vị Tước vị cường giả còn lại thoạt nhìn cũng không khá hơn hắn chút nào, bọn
họ ngơ ngác nhìn nhau, gần như không thể tin được những gì tai họ nghe thấy.
Việc tặng nô tì cho các cao thủ cũng không phải là việc gì hiếm thấy.
Hơn nữa, làm một vị đại sư trong Quang Minh thánh giáo, đương nhiên có năng lực
để hưởng thụ một cuộc sống xa hoa.
Đừng nói là một nữ tì, cho dù có hàng trăm hàng ngàn cũng không có ai chỉ trích
gì.
Nhưng cô nàng trước mặt này lại là thủ hạ thân cận nhất của Ái Lệ Ti điện hạ,
làm sao lại bị trục xuất đến đây đâu.