Lốc
xoáy thoáng hiện, Doanh Thừa Phong lại hiện ra trong một căn phòng khác.
Phòng này gần giống như thánh khí tài liệu phòng, không chỉ là diện tích, mà
ngay cả phương thức xếp đặt bảo vật cũng giống nhau.
Đều là lần lượt từng bàn chỉnh tề đặt trong phòng, phía trước mỗi bàn đều có
một bình ngọc.
Đương nhiên, đan dược phòng và tài liệu phòng vẫn có một ít khác nhau.
Trong tài liệu phòng, các loại tài liệu bất đồng đều chất đống ở trên bàn, ở
đó, không có biểu thị bất kỳ giải thích nào, muốn phát hiện ra cái gì, tìm cái
gì, hoàn toàn đều phải dựa vào nhãn lực, tâm tính và trình độ tri thức uyên bác
của cá nhân người đó.
Đương nhiên, vận khí cũng cực kỳ trọng yếu, nếu không có đủ vận khí, cũng không
thể tìm được tài liệu thích hợp nhất của mình.
Nhưng trong đan dược phòng, tất cả đều bất đồng.
Phía trước mỗi bàn, đều viết tỉ mỉ đan dược đặt trên bàn là vật gì.
Không chỉ có tên của đan dược, mà ngay cả công hiệu tác dụng của đan dược và
những kiêng kị cần thiết, đều được viết lại tỉ mỉ.
Hơn nữa, người viết những nội dung này giống như chỉ hận không thể viết ra tất
cả, cho nên, cho dù là chiếc bàn có số lượng từ ít nhất cũng có hơn vạn chữ chú
giải.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không có cảm xúc nóng vội, hắn thích thú nhìn những
chiếc bàn, cố gắng ghi nhớ tất cả những gì được viết trên đó.
Tên gọi, đặc thù, công hiệu, kiêng kị của đan dược. Có thể nói, ngoại trừ
phương pháp rèn và phương pháp luyện đơn, Doanh Thừa Phong không hề xa lạ đối
với những đan dược thành phẩm này.
Từng có kinh nghiệm lần trước, lần này Doanh Thừa Phong không hề lỗ mãng, hắn
cẩn thận xem xét hơn trăm chiếc bàn, cũng không biết qua bao lâu, rốt cục cũng
nhẹ nhàng gật đầu, lấy ra một bình ngọc trên một chiếc bàn.
Đồng dạng, ngay khi bình ngọc được nhấc lên, vị lão giả kia lại một lần nữa
xuất hiện.
Sau khi liếc nhìn bình ngọc trong tay Doanh Thừa Phong và miêu tả trên bàn, lão
già lại một lần nữa nhíu mày, hắn tức giận nói:
- Ngươi lấy bình đan dược này làm chi.
Phong linh đan, một trong những linh đan cao nhất của phong hệ.
Loại đan dược này là một trong những thuốc tiên cho cường nhân phong hệ sử
dụng, nếu là một vị Kỵ Sĩ Trưởng vừa mới thăng tiến tước vị tu luyện phong hệ
công pháp, như vậy sau khi uống thuốc này, sẽ củng cố hoàn toàn cảnh giới trong
một thời gian ngắn. Sau đó, mỗi lần dùng một viên phong linh đan, năng lượng
phong hệ trong cơ thể có thể đề thăng rất lớn. Nếu dùng trong thời gian dài, có
thể giảm bớt rất nhiều thời gian tu luyện.
Hơn nữa, ẩn chứa trong phong linh đan, chính là lực lượng phong hệ tinh khiết
nhất, đồng thời sẽ không vì nuốt quá nhiều mà tạo thành tai hoạ ngầm cho cơ
thể.
Nếu không như thế, phong linh đan cũng không có khả năng được đặt trong đan
dược phòng.
Loại đan dược này đồng dạng cực kỳ quý báu. Trong số đan dược Kỵ Sĩ Trưởng có thể
dùng, nó tuyệt đối là cực phẩm đan dược số một.
Nhưng vật này đối với Doanh Thừa Phong hiện giờ lại không có nửa điểm tác dụng.
Lão già nhà kho sở dĩ cho Doanh Thừa Phong đủ loại phương tiện, đó là hy vọng
hắn mau chóng nâng cao thực lực, dốc hết khả năng đè áp Nặc Y Nhĩ đại sư xuống,
một lần nữa cướp lại danh hiệu chủ tọa rèn đại sư.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong cầm loại đan dược rõ ràng không
dùng được, mới biểu hiện bất mãn như vậy.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, hắn chậm rãi nói:
- Tiền bối. Vãn bối có một con vật cưỡi, chính là phong hệ linh thú.
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp:
- Vãn bối và một vị Kỵ Sĩ Trưởng bị cây mây mặt quỷ ký sinh cùng bị nhốt trong
quyết đấu trường, nếu không phải nhờ vật cưỡi này liều mình cứu giúp, chỉ sợ
vãn bối sẽ không gặp được ngài.
Lời nói này của hắn đương nhiên có vài phần khoa trương, nhưng vẻ mặt lại hoàn
toàn không có gì giả bộ.
Lão già kia kinh sợ ồ lên một tiếng, nhăn mày, cẩn thận hỏi chuyện.
Một lát sau, hắn tức giận hừ một tiếng, buồn rười rượi nói:
- Kiệt xuất như vậy mà lại bị cây mây mặt quỷ ký sinh. Ha ha, thật là trùng
hợp.
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình. Những lão già thành tinh này, thật không
dễ đối phó.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủn, hắn đã tìm được mấu chốt của vấn đề.
Trong đôi mắt lão già đã hiện lên một vẻ giận dữ, nói:
- Tiểu tử, ngươi yên tâm, việc này lão phu sẽ nói với Giáo Tông Bệ Hạ, nhất
định phải làm hắn trả lại công đạo cho ngươi.
Doanh Thừa Phong hướng về phía lão già thi lễ một cái, nói:
- Đa tạ tiền bối.
Chỉ có điều, trong lòng hắn cũng không ngừng thầm than. Bởi vì hắn biết, kết
quả của chuyện này trên cơ bản vẫn là không giải quyết được gì.
Bởi vì, việc này dây dưa rất lớn, nếu muốn điều tra rõ ràng, tất nhiên sẽ chĩa
mũi nhọn về phía một số Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ nào đó. Loại chuyện dao động đến
căn cơ của Thánh giáo, chỉ sợ Giáo Tông Bệ Hạ cũng sẽ hồ đồ.
Lão già này sở dĩ nói như vậy, đó là vì hắn cũng không biết việc này liên lụy
đến Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, nếu không hắn cũng không nói ngoa như vậy.
Lão già kia cũng không biết tính toán trong lòng Doanh Thừa Phong, mà chậm rãi
nói:
- Con vật cưỡi trung thành của ngươi, xác thực cần ban thưởng. Nhưng, phong
linh đan này vô cùng quý báu, ngươi vẫn nên chọn lựa một số thứ hữu dụng đối
với mình. Về phần vật cưỡi của ngươi, ta giúp ngươi chọn lựa đan dược báo đáp
là đủ rồi.
Doanh Thừa Phong cười khổ nói:
- Tiền bối, nếu là bình thường, vãn bối cũng sẽ không chối từ. Nhưng...
Hắn dừng một chút, nói:
- Ba tháng nữa, chính là ngày vật cưỡi của vãn bối đại biểu cho Ái Lệ Ti hành
cung tham gia cuộc tranh đấu linh thú.
- Tranh đấu linh thú, hoá ra linh thú của ngươi đã được Ái Lệ Ti điện hạ để ý.
Lão già chậm rãi gật đầu, nói:
- Chẳng trách ngươi lại lựa chọn như vậy, được rồi, còn tạp vật phòng nữa,
ngươi đi chọn lựa đi.
Sau khi biết toàn bộ câu chuyện bên trong, lão già cũng không can thiệp nữa.
Bởi vì ngay cả hắn cũng hiểu được, để bá vương không bỏ mạng trong cuộc chiến
linh thú, đồng thời có được thu hoạch cuối cùng, vậy thì lúc này nhất định phải
đầu tư hết mức.
Cho dù là từng chút lực lượng, cũng phải ném vào.
※※※※
Lốc xoáy lại một lần nữa hiện lên, khi Doanh Thừa Phong hiện thân, rốt cục đã
đi tới phòng thứ ba.
Tạp vật phòng.
Căn phòng này nghe qua giống như chất đầy những thứ rác rưởi người ta vứt đi,
có rất ít người muốn lựa chọn một căn phòng như vậy.
Nhưng, Doanh Thừa Phong lại biết, lão già kia đặt tạp vật phòng sánh ngang với
thánh khí tài liệu phòng, đan dược phòng, đã nói lên đồ vật trong căn phòng này
tuyệt đối không đơn giản.
Sau khi đứng vững thân hình, Doanh Thừa Phong theo thói quen đảo mắt một vòng.
Tuy nhiên, lúc này điều khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, cách sắp đặt
trong căn phòng này khác xa suy đoán của hắn.
Ở trong này, cũng không có bàn chỉnh tề, mà là có các loại bao tải lớn nhỏ khác
nhau dược vứt hỗn độn khắp nơi trong phòng.
Liếc mắt nhìn qua, quả thực giống như tiến vào một bãi rác, khiến cho người ta
thất vọng.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng chỉ khẽ nhíu mày, sau đó phóng thích thần
niệm, tiến hành thăm dò.
Hắn tin tưởng phán đoán của mình, nơi này tuyệt đối không thể nào là bãi rác.
Sau một lát, đôi mắt Doanh Thừa Phong khẽ tối sầm lại, hiện lên một tia nghi hoặc.
Dưới sự quét hình của thần niệm, hắn đã phát hiện ra dập dờn trong những bao
tải này, chính là từng luồng lực lượng dao động. Những lực lượng dao động này
tuy rằng đều bất đồng, nhưng cũng không hơn kém bao nhiêu. Cho dù là luồng hùng
mạnh nhất trong đấy, dường như cũng chỉ đạt đến Tử Kim Cảnh.
Tuy rằng hắn không có được mắt thấu thị, cũng không nhìn thấy vật phẩm trong
bao tải. Nhưng nếu thứ đựng trong bao tải, đều là bảo vật thích hợp với Tử Kim
Cảnh tu sĩ, vậy chuyến này chẳng khác nào trắng tay.
Lúc này, trong lòng Doanh Thừa Phong thậm chí còn nổi lên một tia hối hận.
Nếu trực tiếp đi tới thánh khí phòng, hoặc là phù lục phòng, vậy thì đã có thể
có được một số thứ tốt rồi.
Nhưng mình lại cứ muốn tới tạp vật phòng, cảnh tượng ở đây càng làm cho hắn vô
cùng thất vọng.
- Tiểu tử, nơi này là tạp vật phòng, cũng gọi là phòng đánh cược, ngươi có thể
chọn bất cứ chiếc túi nào trong này.
Thanh âm sâu kín của lão già truyền đến:
- Trong những chiếc túi này, có cái cất giấu siêu cấp thánh khí, có cái cất
giấu thần công bí pháp, giá trị quý báu lớn hơn nhiều so với Vô Hình Chi Phong
và Phong linh đan mà ngươi đã lấy.
Doanh Thừa Phong nghe xong, cảm giác nhụt chí lập tức biến mất.
Hắn xoay người qua, lão già kia chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra phía sau hắn.
Tuy nhiên, đối với loại thủ đoạn xuất quỷ nhập thần này, Doanh Thừa Phong đã
thấy quen thuộc. Hắn hướng về lão già thi lễ một cái, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Ha ha. Ngươi không cần cảm tạ ta.
Lão già kia tiếp tục nói:
- Tuy nhiên. Nếu đã gọi là phòng đánh cược, đương nhiên cũng có cơ hội thua.
Nếu ngươi không cẩn thận chọn nhầm thì trong túi cũng có thể không có gì.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục bình thường, nói:
- Tiền bối, khí tức trên mỗi chiếc túi ở đây đều ổn định, không biết là duyên
cớ nào.
Nghe thấy Doanh Thừa Phong đột nhiên chuyển đề tài, lão già không khỏi ngây
người, nói:
- Chuyện này còn không đơn giản, chỉ cần một linh trận cố định, là có thể ngăn
cách khí tức bên trong, đồng thời tản mát ra từng luồng lực lượng dao động
giống nhau như đúc. Nếu không như thế, các ngươi hoàn toàn có thể dựa theo từng
luồng khí tức mạnh yếu để chọn lựa, vậy còn có thể gọi là đánh cược sao.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, hoá ra bất kể trong túi đựng cái gì, ở
bên ngoài đều hiển lộ ra khí tức của Tử Kim Cảnh.
Lão già thản nhiên nói:
- Hiện tại, ngươi có thể chọn lựa.
Doanh Thừa Phong lên tiếng, nhưng trong lòng thì âm thầm thở dài không ngừng.
Ở tài liệu phòng và đan dược phòng, Doanh Thừa Phong là dựa theo nhãn lực và
trí tuệ của mình để chọn lựa.
Nhưng sau khi đến đây, hắn bất ngờ phát hiện, những thứ học được trong cuộc đời
mình không ngờ đều không dùng được. Tạp vật phòng này, chính là phải xem vận
khí và tạo hóa của mỗi người.
- Nhanh lên đi.
Lão già thản nhiên nói, dường như có chút không kiên nhẫn thúc giục.
Khi Doanh Thừa Phong lên tiếng, đang muốn tùy tiện chọn đại một cái, thì trong
lòng đột nhiên khẽ động.
Khi lão già này nói chuyện, động tác dường như có chút cổ quái. Biểu tình trên
khuôn mặt hình như hoàn toàn khác so với trước đó.
Con ngươi đảo một vòng, hắn lập tức phát hiện, từ sau khi lão già đi vào vẫn
duy trì một tư thế, cho dù là nói chuyện, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước,
hoàn toàn không di chuyển.
Doanh Thừa Phong lui ra phía sau nửa bước, ánh mắt nhìn về phía hai mắt lão già
đang nhìn tới.
Ở đó, có một chiếc túi rất bình thường, tựa hồ không có bất cứ chỗ nào khác
biệt.
Nhưng khi ánh mắt Doanh Thừa Phong rơi xuống chiếc túi, trên mặt lão già cũng
lộ ra vẻ vui mừng.
Tiểu tử này vẫn khá thông minh.