Doanh Thừa Phong nhướn mày, trong mắt hắn lóe ra tia chợt hiểu.
Lúc đầu hắn còn thắc mắc, nếu như khi đám người Khấu Nhuệ có được danh hiệu đại sư, có thể nhận được một số lễ vật xa xỉ từ trong tay của đám cường giả. Vậy trong tay bọn họ chắc chắn có đầy đủ tài liệu để cho mình rèn cả bộ binh khí cho tùy tùng của mình mới phải
Nhưng Khấu Nhuệ đại sư sử dụng thời gian 10 năm mới đổi xong bộ đồ cho tùy tùng thân cận nhất bên cạnh lão. Hơn nữa tốc độ này trong mắt phần đông các đại sư vẫn là cầm cờ chạy trước.
Lúc đầu hắn cho rằng, đây là Khấu Nhuệ đại sư khảo hạch lòng trung thành của kẻ tùy tùng theo bên cạnh, đồng thời dùng thủ đoạn xua đuổi bọn chúng.
Nhưng sau khi nghe thấy giải thích của Đồ Kiến Vĩ, hắn mới hiểu ra.
Muốn rèn thánh khí, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Cho dù là đối với Rèn Linh Sư cấp đại sư mà nói cũng không đơn giản.
Đặc biệt là rèn cả bộ thánh khí, điều cần có không chỉ đơn giản như là mở lò rèn. Nếu không có kế hoạch hoàn mỹ, hoàn toàn không thể rèn thành cả bộ thánh khí.
Hơn nữa, trong quá trình rèn chỉ cần có một sơ suất, thì rất có thể sẽ kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Sở dĩ Doanh Thừa Phong có thể yên tâm dám gan rèn cả bộ thánh khí, hơn nữa một lần thì thành công, đó là vì hắn có phụ trợ của Trí Linh và Đan Lô Khí Linh.
Dưới phối hợp của hai cái này, hắn mới có thể nhẹ nhàng thoải mái rèn hoàn thành cả bộ thánh khí như vậy.
Nhưng người khác cũng không có điều kiện tốt như thế.
Đừng nói là Trí Linh độc nhất vô nhị, cho dù là muốn tìm một cái lò luyện đan có trí tuệ, cũng là chuyện quá ảo tưởng.
Lò rèn siêu phẩm chính là cái đặc biệt biết trong linh khí đặc biệt. Trời biết khí linh trong cái lò này là làm sao sinh ra. Ngoại trừ nó ra, Doanh Thừa Phong cũng chưa từng thấy qua Đan Lô Khí Linh thứ hai.
Cho dù là trên vùng đất rộng lớn như Thánh giáo, hắn cũng chưa từng nghe nói qua là lò luyện có khí linh.
Cho nên, đám người Khấu đại sư mới có thể sử dụng thời gian 10 năm thậm chí là dài hơn rèn cả bộ thánh khí cho tùy tùng của mình.
Đồ Kiến Vĩ ho nhẹ một tiếng: - Doanh đại sư, đám người Thắng đại sư, dụng tâm giao hảo với ngài như vậy, đó chính là tán thành ngài có thể trong năm ngày hoàn thành bộ đồ thánh khí đó.
Doanh Thừa Phong trong thời gian ngắn ngủi, thì rạo ra cả bộ thánh khí cho Bá Vương, hơn nữa trong đó còn có một thanh thánh binh Thiên Kỵ.
Người biết tin tức này tuyệt đối không nhiều, nhưng lại không che dấu được chúng kỵ sĩ vương điện hạ.
Năm ngày, một bộ thánh khí…
Thủ đoạn nghe rợn người này ngoại trừ Nặc Y Nhĩ đại sư ra, nhìn cả Thánh giáo, cũng không có người thứ hai có thể làm được.
Mà càng làm người ta kinh ngạc là Doanh Thừa Phong bây giờ, chỉ là một tiểu tử chỉ hai mươi tuổi, so với Nặc Y Nhĩ đại sư, tuổi của hắn còn quá non trẻ.
Vậy hắn sau này sẽ có thành tựu cỡ nào.
Chỉ cần nghĩ tới chỗ này, y hiểu tại sao Kha Vương điện hạ và Lâm Vô Địch điện hạ phải xem trọng chuyện tiếp đãi hắn như vậy.
Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu. Cuối cùng hắn tin Lâm Vô Địch điện hạ tặng điều dưỡng cho hắn. Đó là thật lòng thật ý muốn bồi tội, đồng thời còn muốn giao hảo với hắn.
Miệng của Bá Vương há to ra, nói: - Lão Đồ, ông nói đúng, chủ nhân là Rèn Linh Sư cường đại nhất thiên hạ. Bọn họ muốn lấy lòng, đó là chuyện bình thường.
Đồ Kiến Vĩ liền giật mình, dở khóc dở cười nhìn dò xét Bá Vương, không nói gì.
Tốt xấu gì y là một Rèn Linh Sư cấp bậc tước vị, trừ phi là nhân vậy cường hãn như kỵ sĩ vương, bằng không sau khi nhìn thấy y, ít nhiều cũng phải hành lễ chào hỏi.
Cái danh xưng gì gì như lão Đồ, đã có mấy chục năm chưa từng nghe thấy.
Nhưng trước mắt chính là Bá Vương, y bất luận thế nào cũng sẽ không đắc tội vật cưỡi của Doanh Thừa Phong, đành ngoảnh mặt bỏ qua, làm như chưa nghe thấy.
Ba người bước nhanh, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Trong Thánh giáo, ngoại trừ các cường giả đại đỉnh và thế lực thuộc Giáo Tông Bệ Hạ ra, đều không cho phép bay trong không trung.
Trước khi Doanh Thừa Phong chưa chính thức có được danh hiệu đại sư, cũng không muốn làm trái quy tắc này.
Nhưng cho dù ba người bọn họ không có dùng tới cánh Quang Minh, nhưng tốc độ bay cũng không hề chậm.
Sau một canh giờ, ba người Doanh Thừa Phong cuối cùng dần chạm lại.
Phía trước bọn họ không xa có một hành cung khổng lồ hùng vĩ.
Quang Minh thánh giáo không chỉ chiếm khoảng đất rộng lớn, các kỵ sĩ vương trên các mạch núi lớn cũng không tiếc tiền của tu bổ cung điện của mình thật rộng lớn hùng vĩ, tuyệt diệu nổi bậc.
- Doanh đại sư, đây chính là hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ. Đồ Kiến Vĩ thấp giọng nói.
Doanh Thừa Phong gật đầu, căn dặn: - Các người chờ bên ngoài, một mình ta vào được rồi.
Sắc mặt của Đồ Kiến Vĩ khẽ biến, vội nói: - Đại nhân, ngài bỏ mặt tùy tùng của Khấu đại sư cũng thôi đi, nhưng chúng ta không dám rời khỏi ngài.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói: - Yên tâm, ta là đi gặp kỵ sĩ vương điện hạ, chẳng lẽ ngài cho rằng có điện hạ bên cạnh, ta cũng sẽ bị tổn hại gì.
Đồ Kiến Vĩ ngẩn ra, cười ngượng ngùng.
Đúng vậy, Ái Lệ Ti chính là kỵ sĩ vương cường đại. Nếu Doanh Thừa Phong ở bên cạnh nàng còn gặp tổn hại, vậy vị cường giả nhân tộc tuyệt đỉnh này có thể tìm miếng đậu hủ đập đầu vào tự vẫn rồi.
Hướng về phía Bá Vương và Đồ Kiến Vĩ khẽ gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong xoay người đi. Đồ Kiến Vĩ lẩm bẩm, nghĩ thế nào cũng không thông. Doanh Thừa Phong và Ái Lệ Ti điện hạ rốt cuộc đi tới hiệp nghị gì, cho nên mới muốn gặp riêng thương nghị.
Doanh Thừa Phong chậm rãi đi tới cổng chính cung điện
Tuy lúc này hắn không có ngồi xe ngựa hoa lệ, nhưng là vì mới tấn chức đại sư rèn, ít nhiều hắn cũng có chút thanh thế, không muốn vào cửa phụ.
Thủ vệ canh gác trước cổng có sáu kỵ sĩ, khí thế trên người bọn họ sôi sục, mỗi một người đều có tu vi Tử Kim Cảnh. Hơn nữa trong đó có hai người càng là Tử Kim Cảnh tuyệt đỉnh, tựa hồ chỉ kém một bước thì có thể đốt phá cực hạn, tấn thăng tước vị.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong không do dự đi tới. Một người trong số đó lập tức tiến lên một bước, chặn ngang trước mặt Doanh Thừa Phong.
- Đứng lại.
Trên người y chân khí dũng động, áo bào bay phất phới, một cánh tay đặt lên chuôi kiếm, trường kiếm hơi tuốt ra khỏi vỏ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành cầu vòng xông thẳng lên trời.
Doanh Thừa Phong cười khinh, nhưng lại dừng bước, nói: - Xin các vị thông bẩm một tiếng, tại hạ muốn cầu kiến Ái Lệ Ti điện hạ.
Mấy tên kỵ sĩ đó chợt ngẩng ra, đều hơi nghiêng đầu tới, nhìn nhau, lúc này mới xác định mình không có nghe lầm.
Chỉ là thần tình trên mặt bọn họ lập tức trở nên cực kỳ hứng thú.
Ái Lệ Ti điện hạ, chính là đường đường kỵ sĩ vương điện hạ, càng là chủ nhân của toàn cung điện này.
Cho dù là cao thủ tập hợp lại, cường giả trong Quang Minh thánh giáo như rừng. Ái Lệ Ti điện hạ thân là chủ một điện, cũng là nhân vật tài giỏi khôn lường.
Cường nhân như vậy, sao có thể một người bình thường muốn gặp thì có thể gặp.
Ánh mắt sáng ngời quét lên người Doanh Thừa Phong. Giọng nói của vị kỵ sĩ đó chậm dịu xuống, nói: - Tiểu huynh đệ, tuổi của huynh đệ còn trẻ thì có thể tu luyện tới Tử Kim Cảnh, đã là thiên phú dị bẩm, rất giỏi. Nhưng huynh đệ bây giờ vẫn không có tư cách yết kiến điện hạ.
Đây chính là lão kỵ sĩ nhìn thấy Doanh Thừa Phong tuổi tác còn trẻ thì có tu vi rất khác biệt mới nhỏ nhẹ khuyên bảo. Nếu đổi là một lão già hoặc là kỵ sĩ trung niên, sớm bị bọn họ đánh đuổi đi rồi.
Chân mày của Doanh Thừa Phong hơi chau lại, nói: - Các vị xin thông bẩm một tiếng, tại hạ là phụng lệnh Ái Lệ Ti điện hạ đến đây.
- Cái gì? Mấy kỵ sị đều thầm rét, nhưng nhìn khuôn mặt lạ lẫm của Doanh Thừa Phong, thế nào cũng không dám tin câu nói này.
Dù sao, bọn họ chỉ là kỵ sĩ bình thường nhất mà thôi, tu vi của Tử Kim Cảnh ở trong mắt của Ái Lệ Ti điện hạ giống như con kiến.
Hơn nữa, thân phận môn vệ bất luận thế nào cũng không thể yết kiến điện hạ, càng không thể chạy vào đi hỏi.
Cuối cùng, một kỵ sĩ lớn tuổi nhất trầm giọng nói: - Các ngươi ở đây trong coi hắn, ta vào thông bẩm một tiếng.
- Dạ. Mấy vị kỵ sĩ đáp một tiếng, bọn họ tản ra. Tuy không có gan lượng thô bạo với Doanh Thừa Phong, nhưng lại mơ hồ bao vây kín hắn.
Nếu có người đi vào thông báo, tất nhiên không để cho Doanh Thừa Phong rời đi.
Nhìn bộ dạng thấp thỏm của những kỵ sĩ này, Doanh Thừa Phong thầm than trong lòng.
Nếu mình ngồi xe của Khấu đại sư đến, tất nhiên sẽ không bị ngăn ở ngoài cửa.
Nhưng, như vậy mùi vị hắn bái kiến Ái Lệ Ti điện hạ sẽthay đổi. Hơn nữa, càng quan trọng là, hắn cũng không muốn để chuyện mình và Ái Lệ Ti điện hạ gặp mặt làm người người đều biết, cho nên đành một mình đến.
- Cái gì, có người muốn yết kiến điện hạ, đó là ai. Một kỵ sĩ trưởng chau mày, hỏi.
Kỵ sĩ vội vàng nói: - Là một tu sĩ tử Kim Cảnh trẻ tuổi.
- Hồ đồ, một tu sĩ Tử Kim Cảnh sao có tư cách yến kiến điện hạ. Kỵ sĩ trưởng trừng mắt liếc y, nói: - Chẳng lẽ ngươi ấm đầu rồi.
Tên kỵ sĩ đó vội vàng nói: - Ngài bớt giận, thuộc hạ tất nhiên không dám cho hắn vào. Nhưng… y dường lại một chút, nói: - Người đó nói là điện hạ có lệnh bảo hắn đến.
Kỵ sĩ trưởng giật mình, lẩm bẩm: - Nếu là điện hạ có lệnh, tại sao hôm nay ta không nhận được tin tức.
Gã là kỵ sĩ trưởng trực ban cung điện hôm nay. Nếu Ái Lệ Ti điện hạ muốn tiếp kiến người nào, nhất định sẽ thông báo với hắn trước.
Nhìn thấy kỵ sĩ trưởng dáng vẻ như vậy, tên kỵ sĩ đó vội vàng nói: - Đại nhân, thuộc hạ thấy người đó hình như cũng không phải đang nói dối, chi bằng ngài đi hỏi thử.
Kỵ sĩ trưởng trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu, nói: - Cũng được, đây là cung điện của Ái Lệ Ti điện hạ, quả thật không thể có người nói dối.
Sau khi gã vào, dè dặt rụt rè bẩm lên chuyện này.
Chỉ một lát, một thiếu nữ rất nhanh chạy đến, nói: - Vị thiếu niên đó ở đâu, điện hạ căn dặn, mời hắn vào Huyền Nguyệt điện khoản đãi.
Tu vi võ đạo của thiếu nữ này cũng không cao, nhưng là người hầu hạ bên cạnh điện hạ.
Kỵ sĩ trưởng thầm rét liền vội vàng cười tươi cùng nàng ra ngoài nghênh đón.
Nhưng trong lòng gã lại thầm kêu may mắn, mình cũng không có tùy tiện đắc tội thiếu niên không rõ lai lĩnh. Bằng không, lần này sợ là phải chịu khổ rồi.
Huyền Nguyệt điện, đây là nơi điện hạ thích nhất. Dùng nơi này tiếp đãi khách, đủ thấy thân phận của người này không phải bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT