-
Ngươi là thứ gì vậy?
Doanh Thừa Phong nhìn bông hoa mặt người cực lớn trước mắt, trầm giọng hỏi.
- Khặc khặc khặc.
Bông hoa cười quái dị, nói:
- Ta là vật gì? Ha ha, chẳng lẽ sau khi ngươi gia nhập Quang Minh thánh giáo,
những người kia không dạy ngươi sao?
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói:
- Tại hạ tiến vào Thánh Vực chưa đầy ba tháng. Hơn nữa, trong ba tháng này còn
có việc quan trọng phải làm, dĩ nhiên không thể chú ý đến cái khác.
Hắn cũng không nói dối. Sinh vật trong Thánh Vực rất khác với Linh Vực, làm sao
hắn có thể nhận biết được toàn bộ sinh vật tại đây? Có lẽ vật này rất nổi danh
nhưng Doanh Thừa Phong vì bảo vệ Sơn Hà Đồ Linh Vực, đã dùng toàn bộ tinh lực
vào rèn linh khí, căn bản cũng không rảnh rỗi để đi chú ý tới cái khác.
Nét mặt của bông hoa xấu xí kia hiện ra một tia kinh ngạc, nói:
- Hóa ra là một tên ngu ngốc. Hừ, nhưng ta đã đến đây, vậy nhất định phải lấy
đầy đủ tiền vốn. Hai người các ngươi mau làm thức ăn cho ta đi.
- Phì, ngươi mới là đồ ăn đấy.
Bá Vương rống to một tiếng, trên người lập tức phát sáng.
Chỉ trong nhát mắt, nguyên bộ thánh khí đã bao trùm thân thể nó.
Thánh khí đã có năng lực biến ảo theo ý chủ nhân. Bất kể Bá Vương ở trạng thái
hình người hay hiện ra nguyên hình tám trảo, thánh khí đều có thể chuyển hóa
hình thái, cung cấp cho nó nguồn uy năng hùng mạnh nhất.
Nói cách khác, chỉ cần dấu ấn sinh mạng ở trong thánh khí không sai lầm, nó có
thể biến thành hình thái thích hợp nhất với chủ nhân, phát huy ra lực lượng
hùng mạnh.
Lúc Bá Vương đối mặt với Thượng Kiệt, nó không hề mặc thánh khí. Nhưng lúc đám
hoa cỏ quỷ dị này xuất hiện và bắt đầu nói xằng nói bậy, nó lập tức mặc lên
nguyên bộ thánh khí. Bởi vì vật này mang tới cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cho
nên nó không chút do dự thể hiện ra năng lực mạnh nhất của mình.
- A.
Bông hoa quái dị kinh ngạc nhìn Bá Vương, nói:
- Sao trên ngươi ngươi lại có thánh khí? Hơn nữa còn là nguyên bộ thánh khí.
Sau khi nhìn thấy trang bị trên người Bá Vương, ngay cả nó cũng cảm thấy kinh
sợ.
Bá Vương cười dài một tiếng, nói:
- Lão từ vì sao có được thánh khí, không cần ngươi quan tâm.
Nói rồi, nó vung tám trảo lên. Phía trước mỗi một cự trảo đều ngưng tụ thành
một đao gió màu xanh dài tầm ba thước.
Đao gió này khác với đao gió lúc trước nó phun ra từ miệng. Chẳng những thể
tích chúng trở nên lớn hơn rất nhiều, mà trong đó còn ẩn chứa nguồn năng lượng
cực kỳ hùng mạnh.
- Vù…
Sau một tiếng rít, tám đạo đao gió đồng loạt bay về phía hoa cỏ quái dị.
Dưới sự chỉ huy của bông hoa cực lớn, vô số xúc tu cũng bắt đầu quấn quanh đi
tới. Nhưng dưới tám đạo đao gió, dường như những xúc tu cường đại này không thể
chịu nổi một kích.
Trong nháy mắt, vô số xúc tu đã bị đao gió cắt đứt. Tám đạo đao gió thế như chẻ
tre, tiếp tục công kích về phía trước.
Bộ thánh khí này được tạo riêng vì Bá Vương, cho nên dĩ nhiên nó có thể thục
giục lực lượng phát ra đến mức tận cùng. Đao gió vốn chính là vũ khí cường đại
nhất của Bá Vương. Lúc này lại được thánh khí phụ trợ, uy năng của nó đã đạt
tới mức không thể tin nổi.
- A.
Bông hoa lớn kinh hãi kêu lên, hiển nhiên đã bị lực lượng của đao gió dọa cho
hoảng sợ.
Đột nhiên, một luồng khí đen ngòm vây quanh đám hoa cỏ này. Tám đạo đao khí kia
vừa tiếp xúc với đám hắc khí này, lập tức bị một nguồn lực lượng cường đại kéo
cho xoay tròn.
Chỉ qua giây lát, tất cả đao gió đều biến thành hư vô, biến mất vô ảnh vô tung.
- Được lắm, lực lượng rất cường đại.
Ánh mắt bông hoa lớn kia đảo qua Bá Vương, sau đó dừng lại ở trên người Doanh
Thừa Phong. Sau khi đánh giá hắn cẩn thận, nó lãnh đạm nói:
- Chắc hẳn bộ thánh khí trên người ngươi là do tiểu tử này rèn đấy. Ha ha, nếu
đúng như vậy, hắn quả là một tiểu quái vật dũng mãnh. Nếu lúc này không gạt bỏ,
ngày sau nhất định sẽ tạo thành phiền toái cực lớn đối với bộ tộc chúng ta.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích. Hắn mơ hồ bắt được một tia manh
mối, không cần nghĩ ngợi mà hỏi:
- Là ai nói cho ngươi?
Thời gian hắn đi vào Thánh Vực và ở bên trong rèn Thánh điện, đạt được danh
hiệu đại sư cũng không dài, chỉ vẻn vẹn có mấy ngày mà thôi. Nhưng không ngờ
con quái vật hệ hắc ám này đã tìm tới cửa.
Nếu như nói nó không có nội gian mật báo, hắn tuyệt đối không tin.
- Ồ, ngươi muốn biết là ai sao? Ha ha, nói cho ngươi biết cũng không sao.
Bông hoa cổ quái kia cười lên một tiếng quỷ dị:
- Đó là một trong những vị đứng đầu Thánh giáo các ngươi. Ha ha, tuy nhiên ngay
cả ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu tại sao y lại nói cho bộ tộc chúng
ta biết tin tức này?
- À, như vậy việc Thượng Kiệt cũng là do hắn thông báo rồi.
Doanh Thừa Phong tiếp tục đón lấy lời của nó.
- Ngươi thật thông minh. Nếu như không có người kia mật báo, ta làm sao có thể
lợi dụng tên ranh con này.
Thân hình của bông hoa lắc lư, nói:
- Tốt rồi, ta đã nói xong, bây giờ ngươi đi chết đi.
Nó đột nhiên mở lớn miệng, phun ra một luồng khí màu đen nồng đậm.
- Uỳnh.
Luồng hắc khí này phun tới trước người Bá Vương. Tuy Bá Vương có đao gió xoay
quanh người nhưng luồng hắc khí này quá hùng mạnh, nhanh chóng biến thành một
bọt khí, bao trùm toàn bộ Bá Vương. Giờ phút này, cho dù nó có giẫy giụa như
thế nào, cũng đều không thể phá tường mà ra.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến. Sau khi Bá Vương mặc thánh khí vào, đã
trở nên cực kỳ cường đại, vậy mà vẫn không thể thoát ra. Rốt cuộc quái vật này
có lai lịch gì? Không ngờ nó lại có năng lực mạnh mẽ như thế.
Tiếng cười của bông hoa kia không ngừng vang lên. Thân thể khổng lồ của nó bắt
đầu di chuyển tới gần Doanh Thừa Phong.
- Uỳnh…
Đột nhiên, tiếng nổ thật lớn từ vòng bảo hộ bên ngoài vang lên. Toàn bộ vòng
bảo hộ đều run rẩy, dường như đang phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Trong mắt Doanh Thừa Phong lóe lên vẻ vui mừng. Hắn hết sức co rút thân thể ở
dưới tấm chắn, vẻ sáng bóng trên người Bá Vương cũng thu hẹp lại, có vẻ bình
thản hơn rất nhiều, không hề tràn ra ngoài vẻ hung hăng, cường đại lúc trước.
- Ha ha, quả nhiên bọn họ đã tới.
Rốt cuộc tiếng cười điên cuồng của bông hoa kia cũng ngừng lại. Nó nhìn Bá
Vương đang bị vây khốn ở trong hắc khí và Doanh Thừa Phong, nói:
- Hiện tại ta vẫn có thể giết ngươi.
Trong đầu Doanh Thừa Phong lập tức lóe lên mấy ý niệm. Hắn lớn tiếng quát:
- Ta biết rồi, ngươi chỉ muốn giết ta nhưng sẽ thả Bá Vương một con đường sống.
- Đúng vậy, ngươi rất thông minh.
Bông hoa xấu xí hơi ngẩn ra, sau đó nghiêm túc nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi hơi khác với lũ tiểu tử suốt ngày chỉ biết vùi đầu khổ tu.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Những lời kia là do ngươi cố ý nói ra. Hừ, chỉ cần Bá Vương được người cứu
ra, như vậy chẳng những ngươi hoàn thành sứ mạng giết ta, hơn nữa còn có thể
đem mầm mống hận thù và ngờ vực vô cắn cứ truyền ra ngoài, khiến cao tầng Thánh
giáo sinh ra nghi ngờ lẫn nhau.
Hắn nhìn Bá Vương đang bị bọt khí màu đen vây khốn, nói:
- Chắc hẳn vật kia có tác dụng ngăn cản âm thanh. Bá Vương không thể nghe thấy
chúng ta nói chuyện.
- A, thật sự là không dậy nổi.
Bông hoa xấu xí hứng thú nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi thông minh hơn những gì ta tưởng tượng. Ha ha, tiểu tử, hay là chúng ta
giao dịch đi.
- Giao dịch gì?
Doanh Thừa Phong lãnh đạm hỏi.
Bông hoa nói:
- Những người thông minh bình thường đều rất sợ chết, nhưng ngươi lại khác với
đám kỵ sĩ Quang Minh, cho nên ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Nó dừng lại một chút rồi nói:
- Chỉ cần ngươi nguyện ý ký kết khế ước, từ nay về sau thần phục ta, như vậy ta
sẽ bỏ qua cho ngươi.
Doanh Thừa Phong do dự một chút rồi nói:
- Vì sao ngươi không giết ta? Chẳng lẽ không sợ có người đánh tan vòng bảo hộ
sao?
Bông hoa cực lớn này cười to nói:
- Vòng bảo hộ này khá hùng mạnh. Hơn nữa, ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tử Tử
Kim Cảnh, ta muốn giết ngươi dễ dàng như bóp chết một con kiến. Ha ha, ngươi
rất may mắn đấy. Nếu không phải ngươi có năng lực rèn nguyên bộ thánh khí thì
ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội này đâu.
Gương mặt của Doanh Thừa Phong hơi co giật, hiển nhiên đang do dự.
- Ngươi mau quyết định đi.
Bông hoa cổ quáu thúc giục:
- Nếu vòng bảo hộ thật sự vỡ tan, ta cũng chỉ còn cách giết chết ngươi mà thôi.
Doanh Thừa Phong hung hăng giậm chân, nói:
- Được rồi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai đã báo tin, ta sẽ đồng ý giao
dịch.
Bông hoa cổ quái hơi giật mình, hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì ta muốn mạng sống, hơn nữa không muốn có kẻ núp trong bóng tối, bất cứ
lúc nào cũng có thể bố trí cho ta vào chỗ chết, uy hiếp tính mạng của ta. Cho
nên ta muốn biết kẻ đó là ai.
Doanh Thừa Phong dùng giọng điệu không hề thương lượng, nói:
- Ta có thể rèn nguyên bộ thánh khí, có thể rèn Thiên Kỵ Thánh Khí. Ngươi biết
rõ ta sẽ trợ giúp rất lớn đối với ngươi và tộc nhân của ngươi. Hừ, ta cần biết
tên chết tiệt nằm vùng kia, ngươi chỉ có thể lực chọn một.
Bông hoa lớn lắc đầu nói:
- Rất tiếc, không phải là ta không muốn nói cho ngươi biết, mà là ngay cả ta
cũng không biết.
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, hét lớn:
- Ta không tin. Ngươi biết rõ về ta, biết chuyện Thượng Kiệt xung đột cùng ta,
giải thích rằng trong Thánh giáo có nội gian, hơn nữa, ngươi lại có thể dễ dàng
tin tưởng hắn. Điều này chứng tỏ ngươi không chỉ hợp tác cùng hắn một lần. Nếu
đã như vậy, làm sao có chuyện ngươi không biết hắn là ai?
Bông hoa cổ quái kia cũng không tức giận, thân hình lay động một chút rồi nói:
- Ta và người kia đã liên hệ thông qua một truyền tống trận cổ đại. Qua nhiều
năm như vậy, theo quan sát và suy đoán của ta, hắn chắc hẳn là một vị Kỵ Sĩ
Vương. Nhưng ta vẫn không thể xác định rốt cuộc hắn là ai.
Trong mắt của Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ thất vọng. Hắn than nhẹ một tiếng,
nói:
- Thì ra là thế, xem ra ngươi thật sự không biết.
- Đương nhiên ta không biết. Được rồi, hiện tại ngươi mau thành lập kế ước cùng
ta đi.
Bông hoa cổ quái ngẩng đầu nhìn một cái, nói:
- Không còn nhiều thời gian đâu.
Doanh Thừa Phong đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, nói:
- Ngu ngốc, chỉ có kẻ ngu ngốc mới thành lập khế ước cùng ngươi.
Hắn bỗng quát lớn:
- Bá Vương, ra tay.
Lập tức, một luồng sáng cực lớn chiếu lên từ bên trong bọt khí màu đen.
Sau khi bị chiếu rọi, bọt khí màu đen hùng mạnh này liền vỡ nát.
Trong hư không, một rìu lớn quang minh phát ra hào quang chói mắt, tỏa ra hơi
thở khủng bố hủy thiên diệt địa.
Nó xé rách không gian, đột phá khoảng cách, mang theo uy thế giống như khai
thiên lập địa, hung hăng bổ về phía đóa hoa cỏ quỷ dị này.