-
Đúng vậy, chính là đại sư rèn.
Đồ Kiến Vĩ có chút hổn hển nói:
- Doanh Thừa Phong là người vừa mới đạt được danh hiệu ở trong Thánh Điện rèn.
Hừ, ngươi không nhìn thấy dị tượng thiên địa trên Thánh Điện rèn sao?
Nghe hắn chỉ trích, thân thể của Thượng Kiệt khẽ run, hắn chua xót mà nói:
- Mỗi lần đại sư rèn ra linh khí Thiên Kỵ đều sinh ra dị tượng. Ta còn tưởng
đây là do vị đại sư nào đó rèn thành công Thánh Khí Thiên Kỵ chứ, làm sao biết
được đây là do Doanh đại sư làm.
Đồ Kiến Vĩ tức giận:
- Phì, mặc kệ ngươi có biết hay không, nhưng ngươi dám nhận sự khiêu chiến của
một vị đại sư rèn, còn vọng tưởng đi lên tràng quyết đấu chính là tự tìm đường
chết.
Trong lòng Thượng Kiệt phát lạnh, rốt cục không nói nên lời.
Hắn đương nhiên hiểu được đại sư rèn có địa vị như thế nào, Kỵ Sĩ Trưởng nho
nhỏ như hắn không thể nào so sánh được.
Và một trận chiến với vị đại sư rèn thiếu niên kia, nếu hắn dám ra tay, đừng
nói là làm thịt Doanh Thừa Phong, cho dù là đả thương hắn thì mình cũng sẽ phải
chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của Thánh giáo, thậm chí còn mất đi tính
mạng.
Đây là quyền hành, một khi đã có được thân phận đại sư rèn thì đồng nghĩa với
việc đã có được một tấm phù bảo vệ tính mạng.
Nói đơn giản, nếu như ngươi bị giết, cho dù vì vậy mà bị trách phạt thì cùng
lắm chỉ là bị mắng chửi một trận, sau này phải rèn thêm vài món thánh khí nữa.
Nhưng nếu ngươi giết hắn, thì đó chính là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Không chỉ có chính mình sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, mà ngay cả
thế lực của mình cũng sẽ phải chịu liên lụy tương đối.
Vừa nghĩ tới chính mình đã đáp ứng khiêu chiến của một vị đại sư rèn, trong
lòng của hắn liền lạnh lẽo, không còn cảm thấy được một chút ấm áp nào nữa.
Đồ Kiến Vĩ tức giận hừ một tiếng, nói:
- Người đâu, tiễn khách.
Vài tiểu nhị bên cạnh hắn lên tiếng, đuổi bốn người Thượng Kiệt ra ngoài như
đuổi ôn thần.
Bốn người bọn họ chỉ có tu vi Hoàng Kim Cảnh, nếu như bình thường làm vậy nhất
định sẽ bị nhóm Kỵ Sĩ Trưởng hung hăng giáo huấn. Tuy không đến mức nguy hiểm
đến tính mạng, nhưng không tránh khỏi việc phải nằm trên giường vài ngày.
Nhưng giờ phút này, cho dù trên mặt bọn họ có thái độ ác liệt thì đám người
Thượng Kiệt cũng chỉ có thể chịu đựng.
Sau khi rời khỏi cửa hàng linh khí, bốn người ngơ ngác nhìn nhau, vị nữ Kỵ Sĩ
Trưởng kia than nhẹ một tiếng, nói:
- Thôi, chúng ta trở về báo cáo với điện chủ, mời hắn quyết định đi.
Thượng Kiệt không nói gì gật đầu, nhưng hắn cũng hiểu được, cho dù lúc này điện
chủ ra mặt giải quyết thì hành động ác liệt của hắn cũng sẽ bị lưu truyền rộng
rãi. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ có khả năng trở nên nổi bật nữa.
※※※※
Doanh Thừa Phong rời khỏi đường cái, đồng hành với Văn Tinh du ngoạn trong
thành nửa ngày.
Mắt thấy ngày đã ngã về tây, Văn Tinh rốt cục không còn ý tứ muốn giữ người lại
nữa, nói:
- Thừa Phong, ngươi trở về chỗ ở, mang theo Bá Vương đến Thánh Điện rèn đi.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Văn tỷ, nhanh như vậy mà ngươi đã đuổi ta đi rồi.
Văn Tinh tức giận:
- Hiện giờ ngươi đã là đại sư trong Thánh Điện rèn, nếu ta còn cường nganhj giữ
ngươi ở lại trong điện Thánh Nữ thì ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng kị.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, tuy rằng hắn không biết mối quan hệ của
các Thánh giáo, nhưng ngẫm lại cũng biết lựa chọn của Văn Tinh là đúng.
Vì ngày sau có thể đạt được quyền tự do lớn hơn nữa ở trong Thánh Điện rèn, lúc
này hắn quyết không thể biểu hiện thân như một nhà với điện Thánh Nữ.
Nếu không thì đám đại sư trong Thánh Điện rèn sẽ trách móc về điều này.
Văn Tinh nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, sau khi khẽ gật đầu liền xoay
người rời đi.
Tuy rằng trong lòng của nàng cực kỳ không nỡ, nhưng vì tiền đồ của Doanh Thừa
Phong vẫn nên dứt khoát rời đi thi hơn.
Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nắm chặt hai tay. Lúc này thực lực của hắn
còn chưa đủ hingf mạnh, nếu như hắn có được sức lực có thể coi rẻ tất cả thì sẽ
không bị quy tắc gò bó.
Thực lực, hắn cần thực lực hùng mạnh hơn nữa.
Sau khi trong lòng đã hạ quyết tâm, Doanh Thừa Phong xoay người đẩy của, tiến
vào trong căn phòng mà khi mới đến Thánh Vực đã ở.
Cước bộ của hắn vừa vang lên, Bá Vương cũng đã một bước tiến đến trước mặt hắn.
Quái thú bát trảo biến hóa thành một vị Đại Hán cường tráng nhìn Doanh Thừa
Phong từ trên xuống dưới, một lát sau, hắn cười nói:
- Ngươi đã thành công.
Mặc dù không có người thông báo cho hắn. Nhưng hôm nay hắn cũng tận mắt nhìn
thấy tầng mây màu đên ở trên không Thánh Điện rèn, hơn nữa nhìn thấy thần thái
lúc này của Doanh Thừa Phong tất nhiên là đã đoán được chân tướng.
Doanh Thừa Phong khẽ muomr cười, nói:
- Bá Vương huynh, sau khi ngươi thăng tiến tước vị hẳn là có thể sử dụng thánh
khí chứ?
Bá Vương ngẩn ra, đôi mắt của hắn lập tức phát sáng lên.
Thản nhiên không để ý, hắn cười ha hả nói:
- Doanh huynh, nếu ta có thể biến hóa thì đương nhiên cũng có thể sử dụng linh
khí.
Hắn nuốt một hớp nước miếng, nói:
- Thế nhưng lúc ta chiến đấu sẽ phải hiện ra nguyên hình. Cho nên tốt nhất là
ngươi phải cho ta một cực phẩm linh giáp Tử Kim Cảnh có thể biến hóa.
Thật ra linh khí Tử Kim Cảnh sau khi đạt tới thượng phẩm cũng đã có được năng
lực biến hóa lớn nhỏ như ý.
Tuy nhiên, thế tích trước và sau khi biến thân của Bá Vương quá lớn, cho nên ít
nhất phải cần một linh giáp Tử Kim Cảnh cực phẩm mới có thể thỏa mãn yêu cầu
của hắn.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Bá Vương huynh, ngươi thật là quá coi thường ta.
Bá Vương vỗ vỗ trán, kinh ngạc nói:
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong cười ngạo nghễ, nói:
- Nếu như ta rèn ra vật bảo vệ cho ngươi thì sao lại có thể là linh khí chứ?
Bá Vương nháy mắt vài cái, đột nhiên hiểu rõ ý tức của hắn, hắn hưng phấn kêu
lên:
- Thánh khí sao?
Tuy rằng hắn không phải là nhân loại, nhưng từ khi đi vào Quang Minh Thánh giáo
hắn ít nhiều cũng hiểu rõ được một ít.
Thánh khí, là bảo vật cao cấp nhất mà cường nhân nhân loại có thể lấy ra. Cho dù
là một Kỵ Sĩ Trưởng hùng mạnh cũng không chắc có thể làm được một kiện.
Quan hẹ của hắn và Doanh Thừa Phong cũng chỉ là miễn cường, hơn nữa lúc trước
khi tiến vào Thánh Vực, thậm chí còn muốn rời khỏi hắn và Kim Cương Vương, sau
đó tự lập môn hộ.
Cho nên hắn không nghĩ Doanh Thừa Phong sẽ rèn thánh khí cho hắn.
Khẽ cười, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Ta không những rèn thánh khí cho người, hơn nữa còn là tất cả các thánh khí
thích hợp nhất với ngươi.
- Ngao…
Bá Vương sửng sốt nữa ngày, đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng gầm gừ thô
bạo.
Đây là cách thức để hắn phát tiết, sau khi điên cuồng hét lên một tiếng, hắn
quát to:
- Doanh huynh, xin đa tạ.
Một câu nói kia tuyệt đối là phát ra từ trong nội tâm.
Nếu như nói trước kia hắn đối với Doanh Thừa Phong, đó là vởi vị Kim Cương
Vương dặn nên không dám cãi nghịch…. Như vậy từ nay về sau thái độ của hắn sẽ
có cải biến nghiêng trời lệch đất vô cùng lớn đối với Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong kiễng chân, vỗ vỗ đôi vai to lớn của hắn một cái, cười nói:
- Bá Vương, hôm nay ra gặp một Kỵ Sĩ Trưởng, hắn khiên thường ta nên ta đã phát
ra khiêu chiến với hắn.
Hắn biết rằng, tuy Bá Vương nhìn qua có vẻ lỗ mang nhưng tâm tư lại cẩn mật,
muốn tìm lý do lừa gạt thì không bằng gọn gàng dứt khoát nói thật còn hơn.
Quả nhiên, sắc mặt của Bá Vương lập tức thay đổi, hắn hung tợn nói:
- Tên nào, để đó ta đi nuốt hắn.
Hắn há hốc miệng, bắt đầu vỡ ra từ môi, mãi cho đến cằm mới dừng lại, trong
miệng lớn dính máu có răng nang chiếu lấp lánh giống như dao, càng làm cho hắn
có vẻ vô cùng dữ tợn và hung ác.
Doanh Thừa Phong cười ha ha nói:
- Muốn nuốt hắn còn không dễ dàng sao, ta sẽ rèn đầy đủ hết thánh khí cho
người, sau đó ta và ngươi sẽ xuất chiến. Hừ, ta muốn nhìn xem người này có thật
sự là ba đầu sáu tay hay không, có thể bảo vệ tính mạng dưới sự liên thủ của ta
và ngươi hay không?
Những lời này của hắn quả thật chính là biến Thượng Kiệt trở thành con dê đang
đợi làm thịt.
Nếu như là tu sĩ Tử Kim Cảnh bình thường lúc đối mặt với cường nhân tước vị,
tuyệt đối sẽ nơm nớp lo sợ, đừng nói đến việc vọng tưởng chống lại, cho dù nghĩ
muốn chạy cũng đều phải nghĩ lại cho kỹ.
Nhưng Doanh Thừa Phong và Bá Vương liên kết, bọn họ tuyêt đối có tự tin có thể
nghiền ép tất cả Nhân Tộc tước vị.
※※※※
- Ba,,,
Chén trà tinh xảo quý báu bị quăng mạnh xuống đất, Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ trợn
tròn mắt ngồi trên cao, nhìn chằm chằm bốn người bọn Thượng Kiệt đang quỳ sát
dưới đất.
Mặc dù mấy người này là Kỵ Sĩ Trưởng hùng mạnh, nhưng ở trước mặt vương giả
điện hạ vẫn mang dáng vẻ cung kính quỳ lạy giống như người thường.
Có lẽ trong mắt đám vương giả, Kỵ Sĩ Trưởng chẳng qua cũng chỉ lớn hơn con kiến
một chút mà thôi.
- Hừ, đại sư rèn, tốt lắm, ngươi thế mà cũng dám nhận khiêu chiến của đại sư
rèn.
Thanh âm lạnh như băng như thế là trực tiếp vang lên trong lòng Thượng Kiệt,
hoàn toàn tưới tắt một chút may mắn còn sống sót trong nội tâm của hắn.
Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Nếu ngươi đã tiếp nhận khiêu chiến thì nhất định phải đi ứng chiến. Hừ, ta
nghĩ ngươi nên biết phải làm thế nào.
Thân thể Thượng Kiệt khẽ run lên, hắn không dám ngẩng đầu, run giọng nói:
- Vâng, thuộc hạ đã biết.
- Đi xuống đi.
Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ dùng thanh âm không chút tình cảm nói:
- Cho ngươi sáu ngày để về đoàn tụ với người nhà.
Thượng Kiệt không dám nhiều lời, quỳ gối lui xuống.
Trong thoáng chốc, hắn cũng không biết làm thế nào mà rời khỏi cung điện Kỵ Sĩ
Vương.
Quay đầu nhìn lại xung quanh, Thánh Điện cao lớn vẫn đứng vững trên núi cao như
trước. Chỉ có điều, kiến trúc khiến hắn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo trước kia
hiện giờ lại trở nên xa lạ như thế.
Trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia oán độc, chính mình vì Kỵ Sĩ Vương Điện
Hạ đánh Đông dẹp Bắc, lập được vô số công trạng.
Nhưng hôm nay điện hạ lại vứt bỏ hắn dễ dàng như thế.
Đột nhiên, một thanh âm rất nhỏ, trầm thấp gần như không thể nghe được vang lên
bên tai của hắn.
- Ha ha, ngươi là Kỵ Sĩ Trưởng đại danh đỉnh đỉnh, ngươi là một Kỵ Sĩ Trưởng
thiện chiến, ngươi là một Kỵ Sĩ Trưởng rường cột nước nhà. Ha ha, hiện tại lại
phải chết trong tay một tên tôm tép nhãi nhép, ngươi cam tâm sao?
Thượng Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, hắn nghiến răng nghiến lợi, như thể là phát ra
từ trong kẽ răng, thì thào nói:
- Không cam lòng, không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng.
- Đúng vậy, ngươi không cam lòng thì phải làm gì chứ?
Thanh âm tràn đầy sức lực hấp dẫn khiến lòng của hắn dần dần trầm luân.
Lúc này trong lòng của hắn, dường như chỉ còn một ý niệm trong đầu.
Hắn tuyệt đối không cam lòng bị người khác vứt bỏ giống như rác rưởi.
Cho dù là chết trận sa trường cũng muốn lưu lại uy danh vô địch.
Hai mắt của hắn dần dần trở nên đỏ thẫm như máu, bóng dáng sau lưng của hắn lay
động không ngừng và trở nên đen xì như mực.
Ở bên trong thế giới bừng sáng thậm chí còn tồn tại hắc ám.