Khấu
đại sư đang đi phía trước thì chậm dần lại, Doanh Thừa Phong đi theo phía sau
hắn cũng trong lòng thầm nhủ: “Vị cường giả cấp đại sư này chắc có lời muốn nói
với mình.”
Chốc lát sau, Khấu đại sư quả nhiên mở miệng nói:
- Doanh Thừa Phong, Linh Vực Sơn Hà Đồ kia đối với ngươi thật sự trọng yếu như
vậy sao?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn làm thế nào cũng không ngờ, Khấu đại sư đi
thẳng vào vấn đề không chút che giấu. Tuy nhiên hắn cũng biết, lúc này tuyệt
đối không được lùi bước.
Cúi đầu, Doanh Thừa Phong không chút do dự mà nói:
- Tiền bối, Linh Vực này là gia hương vãn bối, vãn bối tuyệt đối không để cho
quê hương của mình bị người khác chiếm làm của riêng.
Đất phong ở Linh Vực chẳng khác nào tài sản riêng của Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, hắn
muốn ở trong đất phong làm bất cứ chuyện gì đều là hợp pháp. Cho dù hắn hạ lệnh
giết tất cả mọi người trong đất phong, cũng không có bất kỳ điều luật nào giáng
tội hắn. Mà cha mẹ, huynh đệ, thân nhân cùng những người có quan hệ mật thiết
với Doanh Thừa Phong đều sinh sống trong Linh Vực, muốn hắn giao quyền nắm Linh
Vực trong tay ra, đó là việc tuyệt không có khả năng.
Khấu đại sư hơi cau mày, nói:
- Ngươi có thể đem thân nhân đón đến trong Rèn Thánh Điện, hoặc là ở lại Linh
Vực.
Hắn nhìn Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói:
- Ta cam đoan, bất kể là vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ nào thừa kế Linh Vực Sơn Hà Đồ
cũng sẽ không động tới thân hữu của ngươi.
Lấy thân phận và địa vị của lão, nếu hứa hẹn đến mức này, tất nhiên sẽ dồn hết
tâm sức để thực hiện.
Nhưng Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, vẫn là cười khổ nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng vãn bối vẫn muốn đọ sức, đánh cược một lần.
Kỳ thực, Doanh Thừa Phong cũng tin tưởng, chỉ cần Khấu đại sư mở miệng, như vậy
bất kể vị Kỵ Sĩ Vương nào chiếm được Linh Vực Sơn Hà Đồ cũng đều phải nể mặt
hắn.
Nhưng vấn đề là Doanh Thừa Phong ở trong Linh Vực phải chiếu cố quá nhiều
người.
Thân hữu của hắn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng còn Khí Đạo Tông thì sao, Linh
Đạo Thánh Đường thì sao.
Linh Tháp chân nhân và Hứa phu nhân đối với hắn vô cùng tốt. Hắn dù thế nào
cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà một khi Linh Vực đổi chủ, như vậy thế
lực của Linh Đạo Thánh Đường nhất định sẽ lọt vào trọng điểm tiến công, đến khi
hoàn toàn diệt vong.
Đây là kết quà tất nhiên sau khi luân chuyển quyền lực. Bởi vì bất cứ kẻ nào
cũng không thể chấp nhận trong phạm vi thế lực của mình tồn tại một quái vật
lớn như Linh Đạo Thánh Đường.
Cho nên lúc này Doanh Thừa Phong cũng không có đường lui.
Khấu đại sư than nhẹ một tiếng, nói:
- Cuộc đời lão phu đã thấy vô số kể Rèn thiên tài, nhưng nếu nói về thiên phú
và phát huy thực tiễn, ngươi tuyệt đối là số một.
Lão hơi nheo hai mắt, nói:
- Muốn trở thành Rèn đại sư, cũng không phải dựa vào cố gắng đơn thuần mà có
thể đạt được, nếu không có thiên phú cực tốt, như vậy tất cả chỉ là nói suông.
Mà ngươi… Quả thật có thiên phú như vậy.
Sau khi cùng Khấu đại sư gặp mặt, đây là lần đầu tiên lão thừa nhận năng lực
của Doanh Thừa Phong.
Trong lòng Doanh Thừa Phong ấm áp, nói:
- Đa tạ Khấu đại sư.
Khoát tay áo, Khấu đại sư tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, ngươi hiện tại quá trẻ tuổi.
Lão lắc đầu nói:
- Nếu ngươi ở Rèn Thánh Điện khổ tu mười năm. Lão phu tất nhiên có thể giúp
ngươi tăng thực lực và nâng cấp tước vị. Khi đó, ngươi có lẽ thực có khả năng
rèn ra Thiên Kỵ linh khí.
Trong lòng Doanh Thừa Phong giật mình, lên cấp cường nhân tước vị không phải
chỉ dựa vào lĩnh ngộ của chính mình sao. Nhưng nghe Khấu đại sư ngụ ý, hình như
có đường tắt khác.
Khấu đại sư nghiêm nghị nói:
- Người thanh niên, có đôi khi buông xuống một thứ ngược lại lại giúp ngươi lấy
được nhiều hơn.
Lão tình ý sâu xa nói:
- Ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi.
Tuy lão tận mắt thấy được thiên phú của Doanh Thừa Phong, cũng vì cảnh giới Thiên
Nhân Hợp Nhất cùng thủ pháp khắc chữ thần kỳ kia mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng
lão vẫn không tin tiểu tử này có thể rèn ra Thiên Kỵ linh khí.
Bởi vì đây là Thánh Vực, ở Thánh Vực xuất hiện vật Thiên Kỵ cũng tuyệt không
thể so sánh với Linh Vực bình thường.
Qua nhiều thế hệ tới nay, không có người nào lúc còn ở Tử Kim Cảnh có thể đạt
thành tựu vô thượng này.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, hướng Khấu đại sư khom người thật thấp, nói:
- Đa tạ đại sư quan tâm nhưng vãn bối đã quyết định.
Nhỉn cặp mắt kiên nghị kia của Doanh Thừa Phong, Khấu đại sư thở dài một tiếng,
trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
Có khả năng đạt thành Rèn đại sư, đều là hạng người tâm chí kiên định, một khi
đã nhận định việc gì, sẽ kiên định không đổi, tiêu sái mà làm.
Đây là một chuyện tốt, nhưng đôi lúc cũng là một chuyện xấu.
Bây giờ Doanh Thừa Phong kiên trì thực ra là đang cùng Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ
không ngừng đối nghịch.
Nếu như hắn đồng ý từ bỏ Linh Vực Sơn Hà Đồ, như vậy Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ nhất
định sẽ đền bù cho hắn thật nhiều, đối với thăng tiến ngày sau của hắn sẽ cực
kì tốt.
Nhưng khi hắn kiên trì đến phút cuối, vẫn như cũ không thể đạt được danh hiệu
đại sư, vậy thì đến lúc từ bỏ Linh Vực Sơn Hà Đồ sẽ cùng vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ
đạt được quyền thừa kế Linh Vực Sơn Hà Đồ kết mối thù đến chết không thể hóa
giải.
Tuy nói Rèn Thánh Điện bảo vệ, dưới sự che chở của Quang Minh thần, Kỵ Sĩ Vương
Điện Hạ tuyệt đối không dám mưu hại tính mạng của hắn, nhưng thân hữu của hắn
trong Linh Vực này nhất định sẽ lọt vào cuộc thanh trừ quy mô lớn, vì thế khiến
cho thù hận song phương khắc sâu hơn.
Hơn nữa, một khi Doanh Thừa Phong thất bại, sẽ khó mà tránh khỏi đủ loại cảm
xúc tiêu cực, sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất cho việc tấn thăng đại sư ngày
sau.
Lúc này kiên trì, tuyệt đối là hại nhiều hơn lợi.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Khấu đại sư đột ngột nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi có biết vì sao nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ đó biết rõ
ngươi có thiên phú trở thành đại sư vẫn trăm phương nghìn kế thu Linh Vực Sơn
Hà Đồ không.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới rồi.
Địa vị của Rèn Đại Sư ở trong Quang Minh Thánh Giáo cực kì tôn quý, căn bản
không hề thua kém Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.
Theo lý mà nói, những Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ đó nếu biết rõ Doanh Thừa Phong có thể
trở thành Rèn Đại Sư, vậy liền không nên trăm phương nghìn kế đoạt Linh Vực Sơn
Hà Đồ từ trong tay hắn như vậy.
Suy cho cùng, sống chết đắc tội một người có thể trở thành Rèn Đại Sư tương lai
cũng không phải là một việc làm sáng suốt.
Thế nhưng những Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ đó vẫn làm như vậy.
Tuy rằng bọn họ cũng không làm hại tính mạng của hắn, ngay cả phái đi mười vị
kỵ sĩ trong Kỵ Sĩ Luyện Ngục cũng chỉ muốn nhốt hắn một năm, và lúc gặp Kim
Cương Vương, tình nguyện bỏ mạng cũng muốn bảo vệ sự an toàn của hắn. Nhưng bọn
họ vẫn ra sức mưu tính đối với Linh Vực Sơn Hà Đồ.
Suy nghĩ một lát, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Vãn bối không biết, xin đại sư chỉ điểm.
Khấu đại sư khẽ thở dài:
- Bọn họ tu luyện đến kỵ sĩ vương đã là cực hạn người phàm có thể đạt đến. Còn
muốn tiến lên một bước, thì là lĩnh vực của thần linh. Ha hả, muốn thành thần,
biết bao khó khăn, mà Linh Vực Sơn Hà Đồ cũng là một đường tắt.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, hắn như thoáng chút suy nghĩ gật đầu.
Thế lực cùng thực lực của bản thân mà nhóm kỵ sĩ vương đó nắm giữ đều đã đạt
đến tình trạng đỉnh cao trong đời. Như vậy, lúc bọn họ muốn tiếp tục nâng cao,
sẽ phải làm sao…
Tại thời khắc này, trong lòng Doanh Thừa Phong mơ hồ có chút phát lạnh.
Nếu như mình lúc này thật sự trở thành Thánh Điện Rèn Đại Sư, cắt dứt tưởng
niệm của bọn kỵ sĩ vương bọn chúng. Những tên gia hỏa hùng mạnh đó sẽ thật sự
cam tâm từ bỏ sao.
Khấu đại sư trầm lặng nói:
- Ngươi đã quyết định, lão phu sẽ không khuyên nữa. Tuy nhiên, bất kể kết quả
cuối cùng như thế nào, ngươi đều phải… tự giải quyết ổn thỏa.
Gật đầu thật mạnh một cái, Doanh Thừa Phong nắm chặt hai nắm tay, và trong lòng
cũng nảy ra một quyết định quan trọng nhất.
Thực lực. Người có thực lực mạnh mẽ mới bảo đảm hết thảy, hắn phải thăng tiến tước
vị, như thế mới có lực tự vệ.
Sau một khắc, Khấu đại sư đưa hắn tiến vào một căn điện ở bên cạnh.
Căn điện này vậy mà là một phòng rèn, tuy nhiên, mỗi một khối khu vực ở đây lớn
hơn mấy lần so với hậu điện, hơn nữa, Doanh Thừa Phong còn chú ý tới, tại trong
phòng rèn thật lớn này, nồng độ thiên địa linh lực dường như càng nồng đậm thêm
rất nhiều so với bên ngoài.
Rèn linh khí trong điều kiện này, xác suất thành công sẽ cao hơn ba thành trở
lên.
Xoay chuyển ánh mắt, Doanh Thừa Phong lập tức thấy hơn mười người.
Những người này đều ở trong khu vực riêng tĩnh tọa, mà ở trước người bọn họ, có
thêm một lò rèn phẩm giai cực cao.
Tuy rắng không thể sử dụng tinh thần lực tra xét, nhưng sau khi cảm ứng được
linh lực tràn ngập xung quanh những lò rèn, Doanh Thừa Phong liền hoảng sợ phát
hiện, những lò rèn này vậy mà đều đạt đến cấp độ tước vị, linh khí phẩm chất
đặc thù.
Lò luyện đan hắn lấy được từ trong chiến trường cổ tuy rằng có linh khí, nhưng
trong bộ phận lò đan lại có vết rách rất nhỏ, hẳn là bị một ít tổn thương rất
khó chữa trị, cho nên lò luyện đan lai lịch khó lường kia chỉ là đặc thù linh
khí Tử Kim Cấp.
Lúc này, nhìn hơn mười lò rèn cấp tước vị này, ngay cả trong lòng Doanh Thừa
Phong cũng nhịn không được nổi lên một tia tham niệm.
- Khấu đại sư.
Vài vị Hồng bào Linh Sư không hẹn mà cùng xông tới, bọn họ hướng về Khấu đại sư
cung kính hành lễ.
Khấu đại sư gật đầu một cái nói:
- Tiến độ thế nào?
Trong đó một vị nam tử mặc hồng bào rõ ràng là đứng đầu mọi người, hắn nói:
- Các linh sư tước vị đã rèn nửa ngày, còn một ngày nữa, có lẽ sẽ có người hoàn
thành tác phẩm.
Tước vị linh khí và Tử Kim Cảnh linh khí khác xa nhau, cho dù là một món tước
vị linh khí kém nhất, lúc rèn cần có thời gian nhiều hơn rất nhiều so với Tử
Kim Cảnh linh khí.
Vì vậy cho đến tận lúc này, các tước vị linh sư này đều chưa có tác phẩm hoàn
thành.
Khấu đại sư gật đầu, đột nhiên trầm giọng nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi đi xuống chọn một khu vực, bắt đầu rèn đi.
Sau khi đến Điện này, giọng điệu và thần thái của Khấu đại sư trở lại bình
thường, tựa như cùng hắn nói chuyện dọc đường là một người khác.
Doanh Thừa Phong đương nhiên hiểu được, đây là do Khấu đại sư hoàn toàn không
muốn đắc tội nhóm kỵ sĩ vương.
Rèn Thánh Điện và Kỵ Sĩ Vương Thánh Điện tuy rằng thuộc hai hệ thống hoàn toàn
khác nhau, nhưng nếu nói trong này không có tai mắt của Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ,
Doanh Thừa Phong tuyệt đối không tin.
Hướng về Khấu đại sư hơi hơi thi lễ, Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, đi xuống
phía dưới.
Những Hồng bào Linh Sư phụ trách giám sát ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt
nhìn Doanh Thừa Phong tràn đầy hồ nghi.
Bọn họ tất nhiên có thể nhận ra, ranh con này chẳng qua là một Tử Kim Cảnh
thôi, nhưng thấy hứng thú của Khấu đại sư, không ngờ là muốn cho hắn tham gia
khảo hạch tước vị Rèn Linh Sư.
Cũng may là có Khấu đại sư đưa đường đồng thời lên tiếng, nếu không, sớm đã có
người mắng đuổi đi ra.
Hồng bào nam tử đứng đầu do dự một chút, đang định mở miệng, Khấu đại sư nhưng
là khoát tay chặn lại, nói:
- An tâm một chút, chớ vội, hãy chờ xem.
- Vâng.
Mọi người không còn cách nào, đành yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng trong lòng
lại tràn ngập tò mò đối với thiếu niên này.