Doanh
Thừa Phong liên tục gật đầu, nhưng sự chấn động trong lòng thì không sao giảm
bớt được.
Không ngờ Võ lão lại không biết đến Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Với thân phận và học thức của Võ lão, có thể được xem như bậc bác học uyên
thông trong thiên hạ, nhưng vẫn không hề nhận ra báu vật này. Từ đó có thể thấy
Thấu Cốt Ngọc Tủy này quý hiếm đến nhường nào.
Đan Lô Khí Linh có thể nhận biết được báu vật này, hơn nữa lại còn hiểu rõ và
biết cách sử dụng nó, qua đó có thể thấy lai lịch của Đan Lô Khí Linh cũng
không phải tầm thường.
Võ lão cầm lấy Thấu Cốt Ngọc Tủy, vân vê nó trên tay, ánh mắt thoáng một chút
hồ nghi lão nói:
- Bên trong vật này hàm chứa một luồng hàn khí mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa...
Lão chau mày lại, nhắm chặt hai mắt, dường như cảm thấy một điều gì đó. Một lúc
sau, Võ lão đột nhiên rùng mình một cái, hai mắt đột nhiên mở to, kinh ngạc
nói:
- Một ảo giác thật lợi hại.
Doanh Thừa Phong hơi ngây người, lúc này hắn mới biết Võ lão đã dùng sức mạnh
tinh thần để thử nghiệm Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Doanh Thừa Phong cười khổ một cái rồi nói:
- Võ lão, vật này là do vãn bối lấy được ở trong Động Thiên Phúc, ngài đã từng
nghe nói qua chưa?
Võ lão trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Không ngờ trong Động Thiên Phúc lại có được vật này, thật khiến cho người ta
phải kinh ngạc!
Lão ngừng một lát rồi nói:
- Trừ phi là Huyễn cảnh vô biên.
Doanh Thừa Phong gật đầu quả quyết rồi nói:
- Đúng vậy.
Tuy Võ lão không biết đến lai lịch của vật này nhưng lại có thể cảm nhận được
những ảo giác cổ quái bên trong nó, đương nhiên là sẽ liên tưởng ngay đến Huyễn
cảnh vô biên.
Doanh Thừa Phong cười hi hi nói:
- Lão nhân quả là thần nhãn như điện, vật này đúng là được tìm thấy ở Huyền ảo
vô biên.
Võ lão chau mày nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, lá gan của ngươi quả không nhỏ mà. Nơi đó thần bí khôn
lường, ngay đến Lão phu ta có đi vào cũng không dám chắc có thể toàn thây mà đi
ra, hừ, vận may của nhà ngươi không tệ mà.
Doanh Thừa Phong cười ngượng ngùng, do dự một lúc, hắn nói:
- Võ lão, kỳ thực vãn bối lấy được khá nhiều bảo vật.
Võ Lão ung dung cười nói:
- Ngươi lấy được những bảo vật gì thì đều là do cơ duyên của ngươi, không cần
phải nói với Lão phu.
Lão xua tay một cái, với tay lấy tách trà trên bàn, uống một ngụm rồi nhẹ nhàng
nói:
- Nhưng quả không ngờ vật này lại có thể kích động Hiện tượng kỳ lạ của trời
đất, thật khiến người ta kinh ngạc.
Doanh Thừa Phong khẽ động lòng, hắn hỏi lại:
- Võ lão, Hiện tượng kỳ lạ của trời đất rút cuộc là thứ gì?
Võ lão nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi nói:
- Hiện tượng kỳ lạ của trời đất còn được gọi là Thiên Chi Kỵ, phàm xảy ra những
chuyện kiêng kỵ trên Thiên đình thì đều sẽ gây nên những Hiện tượng kỳ lạ của
trời đất. Hi hi, sau khi đem vật này thêm vào Linh Giáp mà ngươi rèn luyện
thành sẽ có được một uy năng lớn mạnh. Năng lượng này đã vượt qua một giới hạn
nào đó, nên mới gây nên những hiện tượng kỳ lạ.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, nói:
- Ý của tiền bối muốn nói rằng Linh Giáp này vô cùng hùng mạnh?
Võ lão nghiêm nghị gật đầu nói:
- Đúng vậy, rất hùng mạnh. Sức mạnh lớn lao của nó đã khiến cho nó không thể
tồn tại được.
Lão nhân gia ngưng một lát rồi nói tiếp:
- Nếu như Linh khí này xuất hiện ở Thánh vực, đương nhiên chẳng có gì đáng để
chú ý đến. Nhưng nếu như ở nơi này... Hi hi, Thừa Phong, thật không ngờ ngươi
lại có thể rèn luyện được ra một Linh khí như vậy trong thế giới này. Năng lực
và cơ duyên của ngươi quả thật phi phàm.
Nói tới đây, Võ lão nhẹ nhàng vuốt bộ râu dài, vẻ mặt vui mừng.
Doanh Thừa Phong xua tay liên hồi, nói:
- Võ lão, vãn bối chẳng qua chỉ là nhất thời may mắn mà thôi, không có gì đáng
để nói đến hết.
Sắc mặt Võ lão hơi thay đổi một chút, rồi đột nhiên bước chân lên, đi qua đi
lại trong phòng.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn lão nhân gia này. Hắn cảm nhận thấy có điều gì
đó không bình thường từ thái độ của Võ lão.
Lúc này đây dường như Võ lão đang gặp phải một vấn đề khó giải quyết nào đó nên
mới có biểu hiện lạ đến như vậy. Nhưng với thân phận là một Tước vị Cường giả
thì điều gì mới có thể khiến cho lão nhân gia đó cảm thấy khó khăn đến như vậy.
Cuối cùng thì Võ lão cùng dừng lại, hai mắt sáng long lanh nhìn Doanh Thừa
Phong, trầm giọng nói:
- Thừa Phong, ngươi hãy nói thật với tay, những chuyện lần này có thật chỉ là
do may mắn?
Võ lão ngưng một lát, vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước tới giờ, lão nói:
- Ta muốn được nghe sự thật, điều này đối với Lão phu, đối với Linh Tháp Chân
nhân, thậm chí là đối với toàn bộ Linh vực này đều vô cùng quan trọng.
Doanh Thừa Phong trong lòng thấy rùng mình một cái, trầm ngâm một lúc rồi nhẹ
nhàng nói:
- Nếu như để cho đệ tử dốc sức rèn luyện, đồng thời thu thập đầy đủ mọi nguyên
liệu thì trong mười lần sẽ có đến bảy lần làm thành công.
Kỳ thực thì những lời này của hắn vẫn còn chút khiêm tốn.
Hắn không phải là một Đoán tạo Linh sư thông thường, mà là một quái nhân có trí
tuệ phi thường. Chỉ cần Doanh Thừa Phong thành công được một lần thì sau này có
thể dựa vào mẫu đó, bất luận tiến hành rèn luyện bao nhiêu lần, chỉ cần đảm bảo
đầy đủ lượng nguyên liệu cần thiết và thể lực sung mãn thì hắn hoàn toàn có thể
vạn lần như một làm ra những Linh Khí có cùng một quy cách như nhau.
Nhưng khi đứng trước mặt Võ lão, cho dù Doanh Thừa Phong có tự tin như thế nào
đi chăng nữa thì cũng tuyệt nhiên không thể nói như vậy.
Đôi mắt của Võ lão tức thời sáng rực lên, run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi quả thật có thể nắm chắc 70% thành công.
Doanh Thừa Phong mạnh dạn gật đầu nói:
- Có thể.
- Tốt, tốt, tốt...
Võ lão liên tiếp gật đầu ba cái liền, lão cười một cách khoan khoái rồi nói:
- Tốt quá rồi.
Chỉ cần nghe thấy tiếng cười thoải mái tràn đầy hoan lạc của Võ lão thì cũng đủ
hiểu lúc này đây lão nhân gia đang vui mừng đến nhường nào.
Doanh Thừa Phong xoa đầu, quen biết Võ lão đã lâu như vậy rồi nhưng đây quả là
lần đầu tiên hắn nhìn thấy lão nhân gia có những biểu hiện khác thường đến như
vậy.
- Võ lão, ngài...
Doanh Thừa Phong lẩm bẩm trong miệng.
Võ lão cười nói:
- Thừa Phong, có đường thoát rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ lườm một cái, trong lòng thầm nghĩ, có đường thoát cho ngài
mới đúng.
- Ha ha
Võ lão khoát tay áo rồi nói:
- Lão phu muốn nói là đã có đường thoát cho Linh vực của chúng ta rồi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong lúc này mới chợt thấy kinh ngạc, hắn nói:
- Võ lão, đã có chuyện gì xảy ra với Linh vực của chúng ta.
Võ lão cười híp cả mắt lại rồi nói:
- Ngươi yên tâm, nếu như ngươi không có được quyền thừa kế, hoặc Doanh Thừa
Phong ngươi không nắm rõ được Phương pháp đoán tạo Linh khí siêu cấp thì Linh
vực của chúng ta thực sự sẽ gặp phải mối nguy hiểm lớn. Nhưng nay thì... Lão
nhân gia nhẹ nhàng vuốt râu nói:
- Ngươi chuẩn bị cho kỹ lưỡng rồi cùng với Lão phu quay về Linh Đạo Thánh
Đường.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong khẽ cử động, hắn cười khổ nói:
- Võ lão, vãn bối mới vừa về tới Tông Môn chưa được mấy ngày, vẫn còn chưa tận
hiếu với cha mẹ.
Võ lão giật mình một cái rồi nói:
- Thừa Phong, làm con thì phải tận hiếu với cha mẹ. Nhưng chuyện này vô cùng
quan trọng, cần phải sớm thông báo cho Linh Tháp mới được.
Doanh Thừa Phong chớp mắt, nói:
- Võ lão, dựa vào bản lĩnh của ngài thì chắc chắn sẽ có cách thông báo cho Linh
Tháp.
Võ lão ngây người, chần chừ một lúc rồi nói:
- Không ổn, cần phải lập kế hoạch lâu dài mới được.
Doanh Thừa Phong nhìn Võ lão một lượt từ trên xuống dưới, bộ dạng do dự của lão
nhân gia khiến cho trong lòng hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Linh vực rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Võ lão lại trở nên như thế
này.
Võ lão quay người, đẩy cửa bước ra ngoài, lão nhân gia ngẩng đầu huýt sáo một
tiếng dài, rồi nói:
- Phương Phù, Lão phu có việc muốn bàn bạc, nhanh tới đây một lát.
Âm thanh đó tựa như tiếng sấm vang vọng ra xa, toàn bộ trong ngoài khu vực Tông
Môn đều âm âm vang vang tiếng hét của Võ lão.
Nếu như đó là tiếng hét của một người bình thường thì chắc chắn sẽ khiến cho vô
số người phẫn nộ mà chửi mắng, nhưng sau khi nhận ra đó là giọng nói của Võ lão
thì không có một người nào dám buông lời lỗ mãng.
Vì những bậc cao nhân của Khi Đạo Tông hoàn toàn chẳng còn xa lạ gì với giọng
nói này.
Đây là giọng nói của Võ lão, một vị Tước vị Cường giả. Lão nhân gia này lặng lẽ
vào đến Tông Môn, hơn nữa còn muốn bàn chuyện với Tông chủ.
Chỉ cần nghĩ tới đây thì những Cường giả trong Tông Môn đều cảm thấy vô cùng
mừng rỡ, lẽ nào vị lão gia này đã lượng thứ cho Khí Đạo Tông.
Một bóng hình thoáng vút qua, không chỉ có Phương Phù mà ngay cả Phong Huống
cũng vội vàng chạy tới.
Nhưng trong toàn bộ Khí Đạo Tông này cũng chỉ có hại vị Hoàng Kim Cảnh Cường
giả này mới có đủ tư cách đứng trước mắt Võ lão. Còn những người khác, ngay cả
Đoạn Thụy Tín, chủ nhân nắm giữ Chấp Pháp Đường, cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa
mà không dám tới gần.
- Tham kiến Võ lão.
Phương Phù và Phong Huống cùng nhất loạt cúi người hành lễ, thái độ vô cùng
cung kính.
Võ lão lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái rồi nói:
- Hôm nay Lão phu tới đây là có một chuyện muốn bàn bạc cùng hai ngươi.
Phương Phù vội vàng nói:
- Xin mời Võ lão ngài cứ căn dặn, Khí Đạo Tông trên dưới một lòng dốc sức, nhất
định sẽ hoàn thành.
Phương Phù chẳng cần hỏi cụ thể xem là chuyện gì bèn ngay lập tức nhận lời. Gã
làm như vậy vì bản thân hiểu rõ rằng có thể gây dựng mối quan hệ mới với Võ lão
quả đúng là một đại sự của môn phái trong thời điểm hiện tại.
Võ lão nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Doanh Thừa Phong đã về được một thời gian rồi.
- Vâng, đúng vậy.
Phương Phù cẩn thận đáp lời, trong lòng thầm nghĩ, quả thật chuyện này có liên
quan đến Doanh Thừa Phong. Xem ra muốn có được sự tha thứ của Võ lão, cuối cùng
thì cũng phải dựa vào Thừa Phong.
Donah Thừa Phong thầm cảm thấy có chút gì đó không bình thường ở bên trong
chuyện này. Nhìn thấy dáng vẻ của Võ lão, chỉ e là quả thật muốn cố tính kéo
bản thân hắn đi khỏi nơi đây.
Quả nhiên, Võ lão mỉm cười nói:
- Lão phu có một số chuyện muốn Doanh Thừa Phong làm giúp. Thừa Phong đã về nhà
được vài ngày rồi, cũng đã gặp mặt người thân rồi, vậy thì các ngươi hãy để cho
nó đi cùng với Lão phu.
Phương Phù và Phong Huống ngơ ngác nhìn nhau, Phong Huống mạnh dạn nói:
- Võ lão, Thừa Phong mới về nhà được vài ngày, đại bộ phận thời gian đều vùi
đầu ở lò rèn. Nay lại vội vàng đi như thế này thì e...
Võ lão xua tay một cách vô cùng vô lý, lão nói:
- Đây chính là lý do mà ta cho gọi hai ngươi tới.
Lão nhân gia ngừng một lát rồi nói:
- Hai người các ngươi giúp Lão phu chuyển lời cáo biệt tới phụ mẫu và người
thân của Doanh Thừa Phong, an ủi bọn họ, đừng để bọn họ lo lắng đau lòng. Nếu
như làm không tốt, Lão phu quyết không tha cho các ngươi!
Hai người bọn Phương Phù cười khổ sở, tuy bọn chúng đều cảm thấy Võ lão thật bá
đạo vô lý nhưng lại không dám phản bác lại.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, bước từ trong phòng ra, hắn nói:
- Võ lão, vãn bối...
Võ lão xua tay, thấp giọng nói:
- Thừa Phong, những chuyện khác thì không nói làm gì, nhưng lần này ngươi buộc
phải làm theo ý của ta.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của lão nhân gia, Doanh Thừa Phong mở miệng định
nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu.
Võ lão giương tay khoác vai Doanh Thừa Phong rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
Chưa dứt lời thì không gian trước mắt Doanh Thừa Phong đã tự động vỡ tung ra,
để lộ một cái động to lớn đen sì sì, bóng hình của hai người bọn họ thoắt vụt
qua một cái rồi biến mất vào trong đó.
Phương Phù và Phong Huống nhìn nhau, rồi cả hai cùng thở dài đánh thượt một
cái.
Vào chính lúc này đây, bọn chúng đều có chung một cảm nhận, đó là từ nay trở về
sau Doanh Thừa Phong có lẽ không chỉ thuộc về Khí Đạo Tông nữa rồi.
- Ầm...
Chính vào lúc Doanh Thừa Phong và Võ lão rời đi thì trên không trung của Thiên
Hạo Thành xa xôi đột nhiên vỡ tung ra thêm một cửa động khổng lồ.
Một luồng ánh sáng khổng lồ từ trên bầu trời chiếu thẳng trực diện xuống, biến
thành một cột ánh sáng to lớn không sao tả xiết chiếu thẳng lên Linh Tháp.
Những âm thanh ầm ầm vang đến, truyền tới mọi ngóc ngách trong thành.
Trong luồng hào quang vô tận đó, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người,
bóng dáng của những Kỳ Cầm Dị Thú, tựa như những Thần tiên trên Thiên đình đang
hạ giáng xuống trần gian.