Đột nhiên, từ nơi xa truyền tới một âm thanh vang vọng trời đất.
Âm thanh này kỳ thực không to nhưng theo một sức mạnh cường đại không thể hình dung đang tràn ngập, nó lại không thua kém chút nào với tiếng gầm rú của Kim Cương Vương.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Kim Cương Vương bỗng sáng lên.
Đây là một chút ánh sáng, ngay từ đầu chỉ vẻn vẹn như vậy, nhưng trong giây lát đã biến thành một quang cầu tiểu thái dương, đồng thời phóng ra ánh hào quang rực rỡ chói lòa.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, sắc mặt hắn chợt trở nên vô cùng khó coi.
- Không cần
Hắn cố gắng rống lên một tiếng, tuy rất lớn nhưng trong âm thanh thiên phạt và tiếng gầm rú của Kim Cương thì có vẻ bé nhỏ không đáng kể gì.
Sau đó, quang cầu tiểu thái dương đó cứ như vậy lao thẳng xuống phía dưới.
Đúng vào lúc này, nguyên bản Kim Cương Vương đang ngửa mặt lên trời thét dài lại làm ra một việc mà Doanh Thừa Phong không thể nào lường tới được.
Khi đối mặt với quang cầu khủng bố như thế, nó không tránh né, cũng không phủ đầu ra sức đánh, mà cúi người xuống. Thân hình khổng lồ đó thành một hình vòm, đem hắn và Song đầu che chắn dưới bụng.
Nó dĩ nhiên là lấy thân mình làm lá chắn, che chở cho Doanh Thừa Phong không bị thương bởi hào quang khủng bố trong thiên không đó.
Ầm…
Ánh sáng đó không chút thương tình hung hăng đập lên sống lưng Kim Cương Vương.
Sức mạnh Quanh Minh cường đại kia giống như cát mịn đang lưu động, sau khi quang minh ngưng tụ đến mức tận cùng, đột nhiên có dấu hiệu thực thể hóa.
Rống…
Trong miệng Kim Cương vương phát ra tiếng gào thét vô cùng thống thiết, nhưng thân hình nó vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho quang minh tinh lọc lực khiến cho thân thể của nó có chút cháy xém, nó vẫn bất động như sơn.
Có thể phát ra quang minh chi lực mạnh như vậy, ở trong này chỉ có một người duy nhất, đó chính là Hứa phu nhân khi nãy đi nhưng giờ đã trở lại mà thôi.
Sau khi đã thoát khỏi vách đá hiểm địa, n, ta không còn có kiêng kị gì, cuối cùng thi triển ra một đòn diệt thế hội tụ trong quang minh chi dực.
Xa xa, Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh cùng lúc ngẩn ra, các ncùngcuối cùng nghe thấy âm thanh của Doanh Thừa Phong.
Không phải nghĩ ngợi gì, hai tay của Hứa phu nhân giương lên, hào quang đặc quánh kia đột nhiệt bắt đầu thu lại, quang cầu trong không trung tụ thành một điểm với tốc độ nhanh chóng, và hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Thân hình của Doanh Thừa Phong chợt lóe, từ bụng dưới của Kim Cương Vương chạy ra. Sau khi thấy cảnh này, thân hình khổng lồ của Kim Cương Vương lập tức ngã nhào xuống đất, nó thở hổn hển, máu tươi sau lưng chảy ròng ròng, lộ ra một vết thương cực kỳ khủng bố.
Vết thương này gần như hiện đầy sống lưng nó. Dưới tinh lọc của quang minh lực, đến xương thịt cũng bị hòa tan không ít.
Doanh Thừa Phong không chút do dự rút ra bình ngọc, lớn tiếng nói: - Mở to miệng nào
Kim Cương Vương tuy không biết Doanh Thừa Phong muốn làm gì, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn há hốc miệng ra.
Doanh Thừa Phong một hơi đem năm giọt dung dịch Sinh Mệnh rót vào chiếc miệng rộng này. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dung dịch Sinh mệnh không hổ danh là Thánh dược trị thương tốt nhất trên thế gian. Ngay sau đó, dược hiệu kinh khủng kia lập tức phát tác, vết thương trên lưng Kim Cương Vương mau chóng khép lại.
Ngẩng đầu nhìn mắt hư không, Doanh Thừa Phong đúng là ấn tượng sâu sắc đối với sức mạnh cực đại của quang cầu này.
Ngay cả Kim Cương Vương thân thể khủng bố như vậy cũng không thể chịu đựng nổi lực tinh lọc của Quanh minh. Vì vậy có thể thấy được, loại sức mạnh này đích thị đáng sợ vô cùng.
Tuy nhiên, hiện giờ Kim Cương vương cũng không phải trong trạng thái đỉnh cao.
Đặc biệt nơi này pháp thần thông đã đi qua khiến cho thiên địa linh lực trở nên vô cùng nhiễu loạn. Kim Cương có thể hấp thụ được đại địa chi lực cũng là cực kỳ bé nhỏ, vì thế mới không thể chịu nổi một kích như thế.
Nếu như toàn thân nó mặc giáp trụ, thạch giáp hùng mạnh sẽ ngưng tụ trên thân thể, quanh minh chi lực vẫn có thể khiến nó trọng thương nhiều đến thế, vậy thì thật khó lường.
Ngoài ra, Kim Cương Vương vì muốn bảo vệ Doanh Thừa Phong mà không thoát thân, ngược lại chủa động lấy tấm lưng làm lá chắn, nên mới rơi vào thế bị động như vậy. Nếu nó liều mạng chạy trốn, thì Hứa phu nhân cũng không chắc có thể như ý nguyện đem toàn bộ quang minh lực oanh kích lên thân thể nó.
Trên thiên không sắc hồng hào quang chợt lóe lên, Trương Oánh Oánh đã quơ cánh chim, mang theo Hứa phu nhân đáp xuống.
Trong mắt hai người bọn họ có vẻ không thể tin được, đặc biệt là khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong trị thương cho Kim Cương Vương, thì trở nên không hiểu nổi.
Hai người này vừa nãy còn đánh nhau chết đi sống lại, sao chỉ trong chớp mắt lại trở nên tốt như vậy chứ.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói: - Hứa phu nhân, Trương tiểu thư, các nàng tại sao lại trở về thế này?
Sắc mặt của Hứa phu nhân hơi đỏ lên, nc mặnhẹ nhàng thở dốc một cái.
Vừa mới kích phát quanh minh chi dực, nàng đã dốc toàn lực. Tuy nói bây giờ thăng tiến Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao, kỳ thật thực lực so với trước có nhiều tiến bộ, nhưng vận dụng dị bảo này cũng chỉ là việc bất đắc dĩ mà thôi.
- Doanh hộ pháp, chúng ta không đợi được ngươi, lại đột nhiên cảm ứng được nơi này thiên địa linh lực phát sinh quá lớn, vì vậy...
Doanh Thừa Phong thở một hơi dài, hắn lập tức hiểu ra vấn đề.
Mặc dù hắn đã làm hết sức để tránh xa hai vị nữ tử này, nhưng bọn họ vẫn lo lắng cho an nguy của hắn, cho nên sau khi đã tháo chạy một đoạn xa liền ngừng lại.
Khi Doanh Thừa Phong thi triển pháp thần thông, tình huống đó quá lớn lao, cảnh tượng thiên địa linh lực ầm ĩ, thực là kinh thế hãi tục
Hai vị nữ tử này bàn luận một chút, không ngờ lại không hẹn mà cùng chạy trở lại.
Trương Oánh Oánh lấy thiên cầm chi dực mang theo Hứa phu nhân bay trở lại. Sau khi bọn họ tới chỗ này, đúng lúc nhìn thấy Kim Cương Vương trước mặt Doanh Thừa Phong ngửa mặt lên trời thét dài.
Hứa phu nhân nhìn thấy cảnh tượng này lập tức phóng xuất ra một kích mạnh nhất.
Bọn họ đã tính đến tình huống xấu nhất, dù cho Kim Cương vương có kịp thời tránh đi, cũng tuyệt đối không có nó tới gần Doanh Thừa Phong nửa bước.
Nhưng không nghĩ tới Kim Cương Vương đối với uy hiếp trên đỉnh đầu lại làm như không nhìn thấy, không ngờ là nó khẽ cong thắt lưng che chở Doanh Thừa Phong dưới thân .
Lần này hai vị nữ tử cố nhiên là hoảng sợ gần chết, nhưng lại buồn giận lẫn lộn, Hứa phu nhân đem sức mạnh tích tụ trong quang minh chi dực không chút lưỡng lự phóng xuất ra ngoài, nếu không phải Doanh Thừa Phong tùy cơ ứng biến nhanh nói lời ngăn cản, thì tên Kim Cương Vương này ngay cả mình đồng da sắt cũng tan biến dưới tinh lọc quanh minh chi lực rồi.
Nhìn vào thần sắc lo lắng trong đôi mắt của hai vị nữ tử, Doanh Thừa Phong có phần dở khóc dở cười. Hắn dù sao chăng nữa cũng không thể oán giận Hứa phu nhân.
Hai vị này nóng lòng cứu người, vì thế mới sinh ra hiểu lầm như vậy. Nếu là hắn bởi vậy chỉ trích, cũng không phải là khiến người ta trong lòng nguội lạnh.
Rống…
Bỗng nhiên, hai chân Kim Cương Vương khẽ động, nó nhảy dựng lên.
Cặp mắt to lớn kia nhìn chằm chằm Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh, trên thân nó tràn đầy sát khí hừng hực. Bàn tay của Quạt hương bồ giơ lên cao cao, sẽ ập xuống ngay.
Hứa phu nhân ở phía xa phóng ra quang minh chi dực, có thể làm trọng thương tên này. Nhưng lúc này hai bên gần nhau như vậy, Kim Cương Vương đột nhiên ra tay, làm cho bọn họ không kịp chuẩn bị.
Khi thấy tia chớp sắp đánh xuống, Doanh Thừa Phong lại nhướn mày, quát khẽ: - Dừng tay
Lập tức, một chưởng của Kim Cương vương cách đỉnh đầu hai vị nữ tử này vài thước liền ngừng lại.
Tuy nhiên, phong thanh sắc bén mà chưởng đó mang đến lại không hề giảm chút nào. Một trận cuồng phong thổi đến, thổi bay y phục và trang sức trên người hai nàng, bay phất phới.
Một bóng trắng đột nhiên theo gió bay đi. Trương Oánh Oánh kinh hãi kêu lên một tiếng. Khăn che mặt trên khuôn mặt nàng đột nhiên bị một chưởng bay đi.
Trước mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, ánh mắt của hắn phút chốc ngớ ra.
Từ sau khi đến thế giới linh đạo, những nữ tử xinh đẹp mà hắn từng gặp không hề ít.
Bất luận là Thẩm Ngọc Kỳ điềm đạm đáng yêu, hay là Hứa phu nhân đẹp đẽ mảnh mai, hoặc là Văn Tinh lạnh lùng tựa băng tuyết, đều là các cô gái xinh đẹp với nét riêng.
Nhưng, dung mạo của các nàng lúc này so với Trương Oánh Oánh lại rõ ràng là kém sắc bội phần.
Phản ứng của Trương Oánh Oánh cực nhanh, nảng ra tay như chớp, đột nhiên giơ tay một cái, lập tức đem khăn che mặt một lần nữa nằm trong tay, ngay sau đó mắc lên mặt.
Chỉ là trong nháy mắt, sau khi Doanh Thừa Phong kinh hồng lướt qua, khuôn mặt tuyệt thế giai nhân đó lần nữa bị khăn che khuất.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong và Hứa phu nhân nhãn lực ra sao, bọn họ tự nhiên biết đằng sau khăn che mặt đó ẩn giấu một tấm dung nhan kiều nhiễm vô cùng.
Rống…
Tiếng kêu của Kim Cương vương đúng lúc vang lên, bầu không khí lúng túng giữa bai người bọn họ lập tức tan biến.
Doanh Thừa Phong lập tức ngẩng đầu, nói: - Kim Cương, các nàng không phải là cố ý đâu. Dừng một chút, hắn nói: - Các nàng cho rằng người muốn gây bất lợi cho ta, cho nên mới ra tay hơi độc một chút, ngươi hãy thứ lỗi.
Kim Cương Vương kêu lên vài tiếng Ngao Ngao, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ ra tay không phải độc một chút, mà đích thị là muốn đem ta ra rút gân lột da, tháo thành tám mảnh.
Chỉ có điều nó vừa mới nhận Doanh Thừa Phong làm chủ, đối với lời cầu khẩn của chủ nhân thì không được khước từ.
Hậm hực buông tay xuống, Kim Cương vương ngoan ngoãn đứng phía sau Doanh Thừa Phong, giống như một hộ vệ trung thành nhất sừng sững ở đấy.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng đó, các nàng liếc mắt nhìn nhau, Hứa phu nhân thấp giọng nói: - Doanh huynh, ở đây có chuyện gì vậy?
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói: - Một lời khó nói hết.
Song, sau khi nhìn thấy lò lửa bát quái cháy hừng hực trong đôi mắt hai vị nữ tử này, Doanh Thừa Phong liền hiểu được, nếu không có một lời hợp tình hợp lý thì lần này khó mà được bỏ qua.
Hắn lắc lắc đầu, nói: - Thực ra cũng rất đơn giản, ta và Kim Cương Vương đấu một trận hung hăng, cảm thấy hai bên rất hợp duyên, cho nên kết làm đồng bạn.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh vạn lần không tin, nhưng nhìn trộm thấy thân thể khủng lồ và ánh mắt bất thiện của Kim Cương Vương thì cũng không dám gặng hỏi nữa.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm kêu may mắn, vội càng chuyển hướng chủ đề câu chuyện, nói: - Kim Cương, ngươi lúc trước vì sao đối với chúng ta theo đuổi không buông.
Kim Cương Vương cúi đầu, không chút do dự nói: - Chủ nhân, những tên hung cầm trong Lạc Hoa Nhai cầu ta, nói trong nhân loại tiến vào lần này có một vị anh hùng tồn tại, có thể lấy sức một người đấu toàn bộ các loại cầm thú hung hăng mà không rơi vào thất thế, vì vậy ta mới nghe thấy mà thèm, mạo phạm chủ nhân đấy.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh cùng lúc đảo hít một hơi lạnh.
Tên này kêu Doanh Thừa Phong cái gì?
Chủ nhân, nó không ngờ lại cam tâm tình nguyện nhận Doanh Thừa Phong làm chủ nhân…
Rốt cuộc trong chuyện này xảy ra chuyện gì, vì sao lại có sự thay đổi lớn lao như vậy.
Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ liếc mắt, nhưng lập tức dứt bỏ khỏi những thứ đau đầu này, hắn lạnh lùng cười, nói: - Hung cầm, ha ha, thật sự là đồ đáng giết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT