Trong
đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh sinh động như thật.
Trên mảnh đất hoang vu này, một vị lão ông đang ngửa đầu tập trung ánh mắt
nhìn. Lúc này, nụ cười thân thiện trên khuôn mặt của lão đã tiêu biến, thay vào
đó là ý cười lạnh lùng đáng sợ.
Đây là sự vui sướng sau khi gian kế đã thành, ánh mắt đã bộc lộ rõ bản tính của
lão.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm mừng, tinh thần của hắn tuy xa lầy vào trong
một loại Huyễn Cảnh nào đó, nhưng vì có sự tồn tại của Trí Linh, cho nên vẫn có
thể duy trì được một mức độ liên hệ nhất định với bên ngoài. Hơn nữa, đây chính
là con át chủ bài lớn nhất của hắn.
Chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay của Doanh Thừa Phong lấp lánh một tia hào
quang không được coi là quá sáng.
Sau đó hắn nhẹ nhàng vung tay lên, chút hào quang đó giống như có mắt bay vụt
vào trong Sơn Hà Đồ.
- Oành...
Bên trong bức Sơn Hà Đồ, một luồng sấm sét vang lên, chùm quang đó sau khi chui
vào trong bức họa, lập tức hấp nạp linh lực trời đất một cách điên cuồng, và
lớn mạnh một cách nhanh chóng. Đây chính là uy năng lớn nhất vốn có của Sơn Hà
Đồ, có thể đem sức mạnh của Doanh Thừa Phong phát ra tăng lên gấp trăm nghìn
lần.
Nụ cười trên mặt lão ông đột nhiên tiêu tan, thay vào đó là nỗi sợ hãi lan tỏa
bao trùm.
Lão kêu lên một tiếng kỳ quái, liền chuyển hóa thành nhiều đường thân ảnh. Mỗi
một đường thân ảnh đều nhảy nhót liên hồi khiến người ta không phân biệt được
đâu là thật đâu là giả.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, dưới sự điều khiển của ý niệm, luồng hào quang
kia vẫn không dừng lại, mà nó dựng đứng lên bắt đầu truy đuổi theo một trong
những thân ảnh kia.
Tốc độ nhân ảnh của lão ông tuy cực nhanh, nhưng làm sao có thể sánh ngang với
tốc độ của thiên lôi. Chỉ trong nháy mắt đã bị thiên lôi đuổi kịp, và sau một
tiếng nổ lớn đã hóa thành tro bụi.
Nhưng, dù vậy trên mặt của Doanh Thừa Phong vẫn không hề hiện lên vẻ vui mừng.
Bởi vì vào lúc đuổi kịp đối phương, hắn đã biết rõ nhân ảnh bị tiêu diệt kia
chẳng qua chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Bản thể thực sự của lão chắc hẳn sẽ nằm trong những thân ảnh đang trốn chạy
kia.
Khí tức của lão già nà đáng sợ dị thường, nhưng còn xa mới đạt đến mức siêu
việt Tử Kim Cảnh. Nhưng, một khi lão có được thủ đoạn phân thân gần như vô hạn
này, vậy thì đó sẽ là một sự phiền toái cực lớn.
- Không thể nào...
Lão ông đang ở phía dưới thốt lên kinh ngạc:
- Đây là chí bảo không gian, ngươi chỉ là một linh sư Hoàng Kim Cảnh, làm sao
có khả năng mượn lực của không gian.
Doanh Thừa Phong bỗng chột dạ, hóa ra lão già này đã sớm biết chí bảo nào có
năng lực khuếch đại sức mạnh, chỉ là lão ta không nghĩ tới, mình lại có thể sử
dụng được năng lực này.
Cười nhạt một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
Ta có lòng tốt muốn giúp ông thoát khỏi giam cầm, không ngờ ông lại mưu hại
tại, hừ, vậy thì hãy xem ai là kẻ cười đến cuối cùng.
Cổ tay khẽ lắc nhẹ, lại thêm mấy tia hàn quang phóng vào trong khe hở của bức
họa.
Dưới sự dẫn dắt của Sơn Hà Đồ, mỗi một tia hàn quang này đều có một năng lực
hủy thiên diệt đất.
Ít nhất loại sức mạnh này không phải là lão ông có thể kháng cự.
Thân ảnh khẽ lay động, xung quanh người lão lại một lần nữa hóa thành nhiều ảo
ảnh hơn. Và tháo chạy bốn mặt tám hướng. Doanh Thừa Phong tuy phóng thích ra
rất nhiều thiên lôi, nhưng nếu nói về số lượng thì lại không nhiều bằng ảo ảnh
của lão ông. Tuy nhiên mỗi một tia thiên lôi đều có thể dễ dàng tiêu diệt một
ảo ảnh, nhưng chỉ cần chủ thể không bị tiêu diệt, cho dù tiêu diệt càng nhiều
ảo ảnh cũng không có tác dụng gì.
- Tiểu tử, chúng ta tạm dừng tay được không?
Giọng nói của lão ông gấp gáp vang lên:
- Đây là thế giới của ngươi, lão phu không có ý mạo phạm.
Doanh Thừa Phong dừng lại theo lời nói, hắn cũng cảm thấy đâu đầu đưa mắt nhìn
xuống dưới.
Trước kia, sau khi đưa kẻ địch vào trong này, hắn đều có thể dễ dàng giải quyết
đối phương. Nhưng, lão già này lại có được bí pháp phân thân ảo ảnh, trong khi
hắn lại không có năng lực một lúc tiêu diệt hàng trăm ảo ảnh.
Sau khi giành được Sơn Hà Đồ, trong lòng Doanh Thừa Phong lần đầu tiên hiện lên
cảm giác bất lực.
- Hừ, muốn dừng tay cũng được, ông phải rút lui khỏi Huyễn Cảnh trước.
Doanh Thừa Phong ngẩng cao đầu, liếc nhìn bầu không khí tối đen tứ phía, lạnh
lùng nói.
Nơi tối đen tuyệt đối này là một khu vực cấm của Huyễn Cảnh, hắn không muốn luu
lại nơi đây trong một thời gian dài.
- Ong...
Theo sau câu nói này của hắn, Hàn Băng trường kiếm trong tay hắn đột nhiên rung
mạnh lên.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt ngưng tụ, lập tức tỏ vẻ dị thường.
Lúc này, Hàn Băng trường kiếm đã không còn phóng thích hàn ý nữa, mà đã biến
thành một lốc xoáy, chủ động hấp tụ hàn ý xung quanh.
Chỉ trong giây lát, trên thân kiếm đã biến thành một màu trắng toát, và có xu
thế âm ỷ kết tụ sương.
Doanh Thừa Phong có nhãn lực cỡ nào, vừa nhìn đã biết hàn ý âm u nơi đây rất có
lợi cho Hàn Băng trường kiếm. Nếu như để nó ở đây tiếp tục tôi luyện, phẩm chất
của nó sẽ được nâng cao rất lớn.
Nhưng, hắn thầm cười khổ trong lòng.
Nơi đây không phải là địa bàn của hắn, hắn không dám ở lại đây lâu.
- Không thể được.
Lão ông lập tức lắc đầu, nói:
- Nếu như ta rút lui khỏi Huyễn Cảnh, sẽ không thể ràng buộc được ngươi, đến
lúc đó ngươi đổi ý, thì ta biết làm thế nào cho phải.
Doanh Thừa Phong hừ lên giận giữ, nói:
- Vậy thì ông muốn làm sao?
- Lão phu muốn rời khỏi Linh vực này, đi đến Thánh vực, chỉ cần ngươi nói cho
ta biết cửa vào của Thánh vực, và đưa ta đến đó, lão phu lập tức rút khỏi Huyễn
Cảnh, thả ngươi ra ngoài.
Thực ra, lão ta phân chia một phần năng lượng của bản thân, lực lại trong Vô
Biên Huyễn Cảnh.
Dựa theo tính toán như ý đồ của lão, phần năng lượng này đã có thể điều động
năng lượng vô cùng tận trong Huyễn Cảnh, và giết chết Doanh Thừa Phong, lão sẽ
có thể đánh cắp chí bảo không gian trong tay Doanh Thừa Phong làm vật riêng của
mình.
Không chỉ có chí bảo không gian, còn có mấy Linh khí siêu phẩm và 36 viên đá
định vị, cũng đều như đồ vật trong túi lão rồi.
Chính vì vậy, cho nên lão lúc đầu hắn không hề biểu hiện hành động nhìn trộm.
Bởi vì theo cách nhìn của lão, những bảo vật này đều thuộc về ông ta, hiện tại
chỉ là tạm thời cho Doanh Thừa Phong mượn một lát thôi.
Tuy nhiên, lão ta lại không ngờ rằng, chí bảo không gian trong tay người thanh
niên này đã nhận ra chủ nhân của nó.
Đây là một xác suất vô cùng mong manh, một vật chí bảo đã sinh ra một trí tuệ
vừa đủ để có thể chủ động lựa chọn chủ nhân.
Doanh Thừa Phong chỉ là một cường giả Hoàng Kim Cảnh nhỏ nhoi, không ngờ lại
được chí bảo nhìn nhận. Cho dù trí tưởng tượng của lão ta có phong phú gấp vạn
lần cũng không thể nghĩ ra được điều này.
Linh sư Hoàng Kim Cảnh được chí bảo chấp nhận, vị Linh sư này đã không còn là
một vị Linh sư bình thường nữa rồi.
Nếu như hắn liều mạng kích phát năng lượng của chí bảo, hắn rất có thể sẽ thoát
ra khỏi Huyễn Cảnh. Trong khi một chút phân thân lưu lại trong Huyễn Cảnh của
lão ta không thể nào kích phát ra uy năng thực sự của Vô Biên Huyễn Cảnh.
Cho nên, lão ta thực lòng muốn tránh xa chốn này, tránh xa con người này.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm hồi lâu, trong đầu tự hỏi:
- Trí Linh, ngươi có thể khóa chặt thân thể thực của lão ta không?
- Không thể nào.
Trí Linh trả lời bằng giọng lạnh lùng.
Trong lòng Doanh Thừa Phong bỗng thấy uể oải, lẽ nào phải thả người này đi thật
sao? Nhưng, cho dù hắn muốn nhận lời đối phương, cũng không phải là không thể.
Bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết cửa vào của Linh Vực và Thánh Vực.
Huống hồ lúc này nơi mà hắn có thể nhìn thấy được, cũng chỉ là một khe hở mà
thôi. Nếu như người này rời khỏi phạm vi này, hắn thật sự là lực bất tòng tâm.
Trong đầu hiện lên một loạt ý niệm, nhưng hắn không thể đưa ra một phương kế
khả thi.
Đột nhiên, tiếng nói của Trí Linh một lần nữa vang lên:
- Nếu như ngươi cho phép ta sử dụng đồ trang sức trên đầu ngươi, có lẽ ta sẽ
làm được điều đó.
Doanh Thừa Phong khẽ lặng người, hắn dở khóc dở cười nói:
Vì sao ngươi lại không dùng?
- Bởi vì ngươi cho ủy quyền cho ta.
Trí Linh nói lý lẽ.
Doanh Thừa Phong hít thở một hơi thật sâu, quát lên rằng:
- Trí Linh, chỉ cần ngươi giúp ta khóa chặt thân thể thực của lão già này, ta
ủy quyền cho ngươi sử dụng mọi phương pháp.
- Được.
Trong giọng nói của Trí Linh dường như cũng có một tia dao động mờ nhạt.
Liền sau đó, một lượng lớn chân khí và sức mạnh tinh thần trong cơ thể Doanh
Thừa Phong đồng loạt dậy sóng lên.
Không ngờ tên này lại cùng lúc huy động cả hai luồng lực lượng này, và chuyển
chúng lên trên bộ trang sức trên đầu. Một lát sau, trên đầu Doanh Thừa Phong
đột nhiện phóng ra hàn quang xa tới vạn trượng.
Những tia hàn quang này giống như những trận sóng khuếch tán ra ngoài, không
chỉ chiếu sáng vùng đen tối xung quanh, mà còn xâm nhập vào trong Sơn Hà Đồ.
Lão ông kia ở phía dưới kiên nhẫn chờ đợi, lão không hề hay biết nguồn gốc của
Sơn Hà Đồ, cũng không biết rằng chỉ cần chạy xa một phạm vi nhất định, là có
thể thoát khỏi sự truy lùng của Doanh Thừa Phong.
Cho nên lão cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ chờ đợi quyết định của Doanh Thừa
Phong.
Đồng thời, lão cũng không dám chọc giận Doanh Thừa Phong, chỉ sợ rằng tiểu tử
này liều mạng quyết một phen sống chết với mình, tới lúc đó chưa biết chừng
mình đành phải chết chung với hắn.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, bầu không gian đột nhiên sáng lòa.
Đây là một đạo quang, một đạo hào quang chiếu sáng khắp mọi nơi không chừa chỗ
nào.
Khi đạo hào quang này lan toa đi khắp mọi ngóc ngách, trong lòng lão ông đột
nảy sinh cảnh giác, lão có cảm giác mình bị người khác khóa chân.
- Không hay rồi.
Trong miệng lão bỗng thốt ra một câu, thân ảnh chuyển động liên hồi, chỉ trong
một hơi thở đã phân hóa thành hơn nghìn thân ảnh quỷ dị.
Lão đã thi triển toàn bộ sức mạnh của mình, mỗi một thân ảnh đều ẩn chứa một
tia sức mạnh của lão. Cho dù là bản thân lão cũng không thể phân biệt ra đâu là
chủ thể.
Đồng thời, miệng lão quát lớn:
- Tiểu tử, ngươi vẫn còn ở trong Huyễn Cảnh của lão phu, không nên ép bức ta
phải chết chung với ngươi.
Thế nhưng, Doanh Thừa Phong không hề để ý tới lời nói của lão, hắn chìa đôi tay
ra, mười ngón tay hắn nhảy múa như đang chơi đàn tì bà.
Từng tia tinh quang bắn ra nhanh như cắt chui tọt vào trong khe hở của Sơn Hà
Đồ.
Mỗi một đường tinh quang sau khi được khuếch đại thông qua Sơn Hà Đồ, uy nang
của nó đều được tăng cường đến mức không thể tin nổi.
Mà mục tiêu của những tia hào quang này chỉ có duy nhất đó là thân thể thực của
lão ông.
- Á…
Nhìn thấy những điểm sáng đông đúc như giọt mưa rơi xuống, trong miệng lão ông
phát ra tiếng kêu tuyệt vọng:
- Ngươi muốn lấy mạng ta, vậy thì cùng chết đi.
Vào thời điểm trước khi điểm sáng xâm nhập cơ thể, thân thể của lão ầm ầm nổ
tung, từng tia năng lượng xuyên thấu không gian vô cùng quỷ dị.
Tuy đại đa số năng lượng ngay lập tực tiêu tan, nhưng vẫn còn một phần năng
lượng thuận lợi bay vào trong Huyễn Cảnh.
Mà lúc này, bên trong Sơn Hà Đồ, vô số tiếng nổ lớn đông thời vang lên, hơn
nghìn thân ảnh được lão ông dốc toàn lực phân tán thành đã hoàn toàn tiêu biến
trong một vụ nổ chưa từng có tiền lệ, ngay cả một chút ít năng lượng cũng không
còn lưu lại.
Đối với một nhân vật nguy hiểm đến vậy, Doanh Thừa Phong đã không còn muốn giao
dịch với hắn thêm bất cứ lần nào nữa.
Thẳng tay trừ khử lão mới là thượng sách thực sự.
Tuy nhiên, đúng lúc này, không gian Huyễn Cảnh xung quanh hắn không còn tĩnh
lặng nữa, từng dòng sức mạnh mãnh liệt trào dâng dường như đang ấp ủ và sắp sửa
bùng nổ.