-
Trận thứ tư Trương Oánh Oánh thắng.
Đại trưởng lão khẽ quát một tiếng, nói:
- Trận thứ năm bắt đầu, Doanh Thừa Phong với Trương Oánh Oánh.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn bước tiến lên, đến trước Trương Oánh
Oánh.
Trên mặt Trương Oánh Oánh vẫn đeo một khăn che mặt, che dung mạo mỹ lệ kia của
ả lại. Không đủ, từ trên lồng ngực của ả còn hơi phập phồng là có thể biết,
trận chiến vừa rồi tiêu hao quá nhiều, tuyệt đối không giống như vẻ không có
chuyện gì được thể hiện trên mặt khi vừa nhìn qua.
Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói:
- Trương cô nương, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi hãy thi cô thấy thế nào?
Trương Oánh Oánh hơi giật mình, nói:
- Nếu như Doanh huynh đã không muốn hưởng lợi, tiểu muội đa tạ.
Kỳ thực, Doanh Thừa Phong có thể đạt được vị trí thứ nhất trong việc thu thập
Năng Lượng Thạch, trong trận đấu tự nhiên có chút chiếu cố.
Ví dụ như lúc này, trận thứ tư vừa kết thúc, thậm chí còn không có thời gian
nghỉ ngơi một chút, nhưng Đại trưởng lão đã tuyên bố trận thứ năm bắt đầu. Nếu
như lúc này giao đấu, đối với Doanh Thừa Phong tự nhiên cực kỳ có lợi.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại không chút do dự từ bỏ tính toán xuất thủ ngay lập
tức, hắn muốn đợi Trương Oánh Oánh hồi phục hoàn toàn, dùng thủ đoạn đường
đường chính chính để đánh bại.
Đương nhiên, sở dĩ hắn làm như vậy, cũng là có hai mục đích.
Thứ nhất là tự nhiên gặp được thần kỹ như vậy, cho nên trong lòng ngứa ngáy,
muốn đích thân thể nghiệm một chút uy năng của lửa vô tận.
Mục đích khác là tự nhiên muốn kéo dài thêm một chút thời gian.
Sau khi bọn họ thi đấu, thì sẽ là trận quyết đấu của Hứa phu nhân và Lộ Diên
Nhi.
Nếu như Hứa phu nhân không sử dụng Quang Minh chi Dực, trên cơ bản có thể khẳng
định, cô ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Lộ Diên Nhi.
Nhưng. Muốn dùng Quang Minh chi Dực, thế tất yếu phải trả cái giá thật lớn. Hứa
phu nhân đã uống đan dược của Thất trưởng lão, đang điều dưỡng hơi thở ở một
bên.
Doanh Thừa Phong muốn dùng hết khả năng để kéo dài thời gian, để Hứa phu nhân
nghỉ ngơi nhiều một chút.
Nhưng mà, hắn lại không biết, Hứa phu nhân hôm nay đã tuyệt đối không thể sử
dụng Quang Minh chi Dực nữa rồi. Nếu như để hắn biết chuyện này, có lẽ sẽ không
hào phóng như thế nữa.
Trương Oánh Oánh ăn một viên đan dược, yên lặng điều tức.
Đám người Đại trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cũng không ngăn cản, cũng không có
chút cảm xúc mất kiên nhẫn nào.
Họ chỉ phụ trách đốc chiến. Còn về phần Doanh Thừa Phong có đồng ý nghỉ ngơi
hay không, thì không hề nằm trong sự suy xét của họ.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Trương Oánh Oánh cuối cùng đã đứng lên. Ả hướng về
phía Doanh Thừa Phong thi lễ, nói:
- Đa tạ Doanh huynh!
Nhìn thấy Trương Oánh Oánh tinh thần sung mãn, một số cường nhân Bạch Ngân Cảnh
trong lòng thầm lẩm bẩm.
Nếu như đổi lại là bọn họ, tuyệt đối sẽ không cho Trương Oánh Oánh cơ hội hồi
phục.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Trương cô nương, mời!
Trương Oánh Oánh gật đầu, ả vẫy xích vũ trong tay một chút, một ngọn lửa khiến
mọi người hết sức quen thuộc lập tức chậm chậm phóng thích ra.
Doanh Thừa Phong cũng không chần chừ, hắn cùng lúc huy động Hắc Chướng Kỳ trong
tay.
Bốn Quỷ Binh khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ và đau đầu lại một lần nữa
hiện ra bên cạnh hắn.
- Rống…
- Leee…!
Nhóm Quỷ Binh và Phượng Hoàng Lửa bay lượn giữa không trung gần như cùng lúc
kêu lên. Sau đó, chúng giống như tử thù vĩnh viễn cũng không nhìn quen đối
phương, đột nhiên vọt lên.
Phượng Hoàng Lửa kia tuy không có trí tuệ, nhưng lại có một tia linh tính.
Hễ nơi nào mà nó trải qua, thì dù là một mảnh hư không, cũng thiêu đốt bừng
bừng.
Đối mặt với liệt hoả mà đến cả không gian cũng có thể đốt phá. Bốn Quỷ Binh
Hoàng Kim Cảnh cũng không dám dễ dàng tiến lên, chúng không hẹn mà cùng mở to
miệng ra, nhổ ra từng ngụm tử khí màu đen.
Số tử khí và liệt hoả này như thể là cặp đối đầu trời sinh, vừa gặp nhau, lập
tức tiêu diệt lẫn nhau.
Uy lực của xích vũ trong tay Trương Oánh Oánh hùng mạnh, hơn xa so với Linh
Binh Bạch Ngân cấp. Nhưng, hiện giờ ả đang đối mặt cũng không phải là cường
nhân Bạch Ngân Cảnh, mà là Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, hơn nữa, những Quỷ Binh này
cũng sẽ không nói quy củ đơn đả độc đấu gì với ả.
Lấy tôn nghiêm của đường đường Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, không ngờ lại không
biết xấu hổ lấy nhiều bắt nạt ít.
Uy năng khổng lồ mà bốn Quỷ Binh phóng thích ra khổng lồ vô cùng, từng luồng
quỷ khí như thuỷ triều tuôn về phía Trương Oánh Oánh. Liệt hoả sôi trào với quỷ
khí như nước lửa chạm vào nhau, lửa tắt mà nước cạn.
Hai bên cứ dùng phương thức đơn điệu như vậy để giằng co, lực lượng hoả hệ hùng
mạnh và tử khí của Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh đều khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên, những cường nhân Tử Kim Cảnh kia lại buông lỏng xuống.
Lực lượng hoả hệ và Quỷ Binh kia tuy hùng mạnh, nhưng trong mắt họ những cường
nhân cấp bậc này lại cũng thường thôi.
Nếu là lấy riêng lực hấp dẫn mà nói, còn xa mới có thể khiến họ động dung bằng
kiếm không gian trong tay Lương Vĩ Ba.
Chỉ có điều, sắc mặt của Từ Hợp dần dần ngưng trọng lại.
Xích vũ kia chính là bảo vật mà một vị đại năng nào đó ban cho Trương Oánh
Oánh, bảo vật này ảo diệu vô cùng, hơn nữa sử dụng trong lúc này, đối với tố
chất tự thân yêu cầu cực thấp, chỉ cần thể chất của người sử dụng phù hợp với
xích vũ, thì có thể phóng xuất ra uy năng cực đại.
Cho nên, Trương Oánh Oánh tuy chỉ có tu vi của đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh, lại có
uy lực như có thể dùng được bảo vật này, hơn nữa còn có thể vận dụng lâu dài,
không giống như Hứa phu nhân, ngay cả có thể kích phát ra Quang Minh chi Dực,
cũng chẳng qua chỉ là một lực kích mà thôi.
Nhưng, làm như vậy cũng có một khiếm khuyết, đó chính là uy năng của xích vũ
không thể phát huy hết, uy năng này với Quang Minh chi Dực chênh lệch nhau một
trời một vực.
Hơn nữa, vận chuyển xích vũ đối với thân thể vẫn sẽ tạo thành một gánh nặng
nhất định, nếu như thời gian dài, cũng sẽ không chịu nổi trọng trách.
Trương Oánh Oánh sử dụng xích vũ để đấu với Lương Vĩ Ba, tuy thắng lợi, nhưng
cũng chỉ là hơn một chút thôi, dù cho trải qua tĩnh dưỡng, cũng đừng mơ tưởng
sẽ hoàn toàn hồi phục trong nháy mắt.
Lúc này nếu như tiếp tục giằng có với Doanh Thừa Phong, cuối cùng người thất
bại vẫn là ả.
- Leeez…
Đột nhiên, Phượng Hoàng Lửa đang bay lượn trong không trung huy động một đôi
cánh đốt lên lửa, nó mở miệng ra, hộc ra một ngọn lửa tươi.
Luồng quang hoả này khác hẳn với ngọn lửa bình thường, sự mãnh liệt này, dường
như thắng hơn gấp trăm lần.
Tử khí âm trầm hắc ám kia một khi tiếp xúc với ánh lửa này, lập tức trở nên
sáng ngời, trong suốt, và nhanh chóng tiêu tan.
Điều này giống như đám sương dưới ánh mặt trời, sau khi thái dương xuất hiện
không lâu liền hoàn toàn tan hết.
Bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh tức giận gầm thét, vận khí của chúng cũng không
tốt. Thân là cường nhân Hoàng Kim Cảnh, nhưng từ sau khi theo Doanh Thừa Phong,
liên tiếp gặp Bạch Ngân Cảnh đều không thể bắt nổi.
Tuy trí tuệ của chúng không cao lắm, nhưng lấy tôn nghiêm của cường nhân lại
khiến chúng không thể chịu đựng được chuyện như thế này.
Sau khi chúng rít gào kêu lên, không ngờ không hẹn mà cùng làm ra một chuyện. Đó
chính là chúng chen nhau lên, không ngờ lại xả thân nhào vào trong đoàn liệt
hoả.
Liệt hoả dào dạt kia sở hữu đặc tính khủng bố không có vật gì là không đốt. Một
khi dính lấy người, trừ phi là Trương Oánh Oánh chủ động kiềm chế, nếu không
thì giống như là giòi trong xương. Đốt tất cả đồ vật thành một đống tro tàn mới
chịu thôi.
Bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh này tuy hùng mạnh, nhưng cũng không thể tránh khỏi
vận mệnh bị liệt hỏa đốt cháy.
Nhất thời, liệt hoả trên thân thể chúng dào dạt. Biến thành bốn Quỷ Binh bốc
cháy.
Nhưng, sự dũng mãnh của Hoàng Kim Cảnh lúc này nhìn qua là biết ngay, những
liệt hoả này đang thiêu đốt, nhưng lại không lập tức thiêu chết chúng. Thân thể
của chúng mặt ngoài vẫn phát ra âm hàn tử khí, những tử khí này từ trong cơ hể
chúng phun ra, chống lại liệt hoả trên người.
Mà bản thân chúng lại xông vào trong vòng liệt hoả, quơ cánh tay trên người,
hung hăng đánh tới phía Trương Oánh Oánh.
Khuôn mặt giấu trong khăn che của Trương Oánh Oánh cuối cùng cũng có chút biến
sắc.
Ả dựa vào xích vũ trong tay đối địch với người khác vô số lần rồi, trong đó
cũng không thiếu cường nhân Tử Kim Cảnh.
Nhưng, dù là nhân vật dũng mãnh như Từ Hợp, khi đối diện với liệt hoả của ả,
cũng không dám xông vào trong. Đám Quỷ Binh lưỡng bại câu thương này, thậm chí
là tự tìm đến đấu pháp của con đường chết, tuyệt đối là trong cuộc đời ả ít
thấy.
Thân hình nhoáng lên một cái, ả nhẹ nhàng bước liên tục. Né tránh trong hoả
quang lay động bất định.
Sở trường lớn nhất của ả, chính là phóng thích ra lửa vô biên. Nhưng, bản thân
ả trình độ hùng mạnh chẳng qua chỉ có thế, nào dám chịu đựng sự oanh kích của
Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh.
Ả trong biển lửa, chính là lĩnh vực của ả, ở đây ả có thể mượn luồng khí của
ngọn lửa để đánh lừa tai mắt quần chúng. Cũng có thể khiến tốc độ di chuyển của
bản thân càng mau lẹ hơn.
Cho nên dưới sự vây công của bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, ả tuy có vẻ chật vật,
nhưng vẫn né tránh hết toàn bộ sự oanh kích.
Trương Oánh Oánh kêu nhỏ một tiếng, xích vũ trong tay lại ném đi một lần nữa.
Ả cũng hạ quyết tâm, phải phun trào ra hết ngọn lửa ẩn giấu.
Tuy ả biết, đây là thủ đoạn cuối cùng của ả, một khi thi triển xong, trong vòng
ba ngày đừng mơ tưởng đến việc vận dụng lại lần nữa. Như vậy ở trận tiếp theo
bất kể gặp được ai, cơ bản đều có bại mà không có thắng.
Nhưng, nếu ả có giữ lại, vậy thì đến cửa ải trước mắt này cũng không qua được.
Ở xung quanh ả, hồng quang nở rộ, một luồng khí thở mênh mông trong nháy mắt
ngưng tụ lại.
Ánh mắt của các cường nhân Tử Kim Cảnh ngưng tụ, họ khẽ gật đầu, luồng khí tức
hùng mạnh này, đã hoàn toàn vượt qua đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh, dù là Hoàng Kim
Cảnh bình thường cũng có chỗ không sánh kịp.
Tuy không giống Quang Minh chi Dực, cho người ta cảm giác không thể địch nổi,
nhưng tuyệt đối là vô địch ở cấp độ đồng giai.
Có điều, ở đây luồng khí tức này vừa ngưng tụ, khi chưa phát tán ra, mọi người
chỉ cảm thấy hai mắt toả sáng.
Một đạo hàn quang đột nhiên xuất hiện, đạo quang này phá vỡ thời gian và không
gian, cũng phá vỡ hết thảy phòng ngự, trong nháy mắt đến chỗ cách Trương Oánh
Oánh ba tấc.
Ngay sau đó, toàn bộ động tác của Trương Oánh Oánh đều dừng lại, mà ngay cả khi
ngưng tụ hoàn thành, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng thích ra liệt hoả ngập
trời đều đình chỉ trong lúc này.
Bởi vì trong ba tấc trước lông mày của ả, đã lơ lửng một thanh trường kiếm phát
tán ra hàn khí nghiêm khắc.
Ngay lúc ả vận sức chờ phát ra, trong thời khắc trước khi đem tất cả lực lượng
ngưng tụ, Doanh Thừa Phong và Trí Linh đã tính toán ra khoảnh khắc ả tụ thế
phát động.
Giống như hắc ám cuối cùng trước sáng sớm, trong nháy mắt này, lại là khoảnh
khắc mà hoả quang suy yếu.
Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp thêm siêu phẩm linh khí, khiến Hàn Băng trường kiếm
sở hữu phá vỡ hết thảy uy năng hùng mạnh.
Một kiếm đâm ra, quả nhiên không chỗ nào không phá, phá vỡ sự phong toả của tâm
quang, đến trước mặt Trương Oánh Oánh. Một kiếm này, nhanh như tia chớp, thế
như sấm sét, mãnh liệt mênh mông mà không thể đỡ.
Trương Oánh Oánh nhìn trường kiếm tản ra sát khí vô tận, đang lơ lửng trước
mặt, ả chậm rãi thở ra một hơi, chát thanh nói:
- Ta thua!