Dụ
Mặc thống khổ rên rỉ lên một tiếng, trong ánh mắt nhìn bốn Quỷ Binh này có một
tia tuyệt vọng.
Những người này không phải là những cường nhân đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh bình
thường, bọn họ đều là những con cưng của trời được các môn phái nhọc lòng bồi
dưỡng.
Trên người họ, bất luật là bí pháp tu luyện hay là linh khí trên thân thể, đều
hơn xa so với những cường nhân Bạch Ngân Cảnh bình thường.
Mà Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh lại không phải là cường nhân Hoàng Kim Cảnh thật sự,
ít nhất, trên người chúng không có linh khí hùng mạnh phòng hộ, thực ra lực so
với cường nhân Hoàng Kim Cảnh được võ trang đầy đủ còn kém không chỉ một bậc.
Nhưng, khi số lượng của Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh đạt đến bốn, vậy thì ngoại trừ
một số ít người, những người còn lại đều chẳng có bất cứ hy vọng chiến thắng
nào.
Hít một hơi sâu, ánh mắt Dụ Mặc đột nhiên trở nên kiên định.
Cơ hội này cực kỳ khó mới có được, cho dù là biết rất rõ chỉ có một tia hy vọng
thắng, gã cũng tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.
Huống chi, lúc này trước mắt rất nhiều cường nhân Tử Kim Cảnh, nếu như sau khi
gã nhìn thấy bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh liền nhận thua, nhất định sẽ để lại ấn
tượng cực kỳ xấu trong mắt mọi người.
Cho nên, cho dù là vì bộ mặt của tông môn, gã cũng phải lấy toàn lực ra để đánh
cược một lần.
Trong miệng khẽ hét lên một tiếng, thân hình của Dụ Mặc khẽ nhúc nhích, hàn
quang trường kiếm trong tay lạnh đến thấu xương, hoá thành những đốm nhỏ đâm
vào bốn Quỷ Binh.
Bốn Quỷ Binh bắt đầu phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, chúng cùng lúc nhảy ra
ngoài, từng luồng tử khí tràn đầy lực lượng hắc ám ngập tràn, dường như muốn
nhuộm tất cả thế giới thành một màu đen, lực lượng hùng mạnh đó đến cả không
khí cũng phát sinh ra chút rung động.
Nhưng mà, khi màu đen sắp bao vây Dụ Mặc, thì lại nhìn thấy thân hình gã đột
ngột sáng ngời lên bắt đầu rung chuyển. Cùng với động tác không ngừng lắc lư
của gã, tất cả mọi người lại trở nên như có như không.
Bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh hoặc là móng vuốt, hoặc là nắm tay, hoặc là răng
nhọn cắn xé. Tất cả sự công kích đều dồn hết lên thân thể gã.
Nhưng. Chuyện khiến người ta phải giật mình đã xảy ra, bất luận những công kích
này hung hãn thế nào, đều không thể nào xé rách hoặc đả thương thân thể của Dụ
Mặc.
Thân thể của y giống như là đã không ở không gian này nữa rồi. Không còn chịu
sự công kích của ngoại lực.
Bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh lại là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, chúng
đều đồng loạt ngẩn ra, có chút sững sờ.
Doanh Thừa Phong vẫn mở to hai mắt, trong lòng hắn thầm than thở.
Bát đại tông môn quả nhiên là danh bắt hư truyền, mỗi người đều có những bản
lĩnh ẩn giấu, tuyệt đối không thể khinh thường.
Đột nhiên, thân thể Dụ Mặc bất ngờ ngưng tụ, hai mắt của y nhìn rõ bốn phía,
hai thanh kiếm trong tay hợp nhất, cả người hoá thành một cột sáng, cứ thế lao
thẳng tới phía Doanh Thừa Phong.
Bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh kinh hãi, vừa muốn ngăn chặn lại. Nhưng lúc này Dụ
Mặc đã tăng tốc độ lên cực hạn, trước khi chúng ra tay đã xong lên chặn lại,
kiếm quang sắc bén trực chém Doanh Thừa Phong.
Sau khi nhìn thấy bốn Quỷ Binh, gã đã hiểu ra một chuyện.
Muốn đánh bại chúng, đó tuyệt đối không phải là chuyện không có khả năng. Con
đường giành phần thắng duy nhất chính là tìm cơ hội đả thương Linh Sư khu quỷ
Doanh Thừa Phong.
Chỉ cần đả thương Doanh Thừa Phong. Vậy thì trận chiến này có thể phân thắng
bại rồi.
Nhát kiếm này gã vận sức chờ cho lao ra đã lâu, kiếm quang như tuyết, kiếm khí
như đao, oanh oanh liệt liệt, đối phương tan tác.
Khoé miệng Doanh Thừa Phong mỉm cười, hai mắt hắn nhìn hào quang màu trắng như
tuyết, giơ tấm chắn lớn trong tay lên.
- Hống…
Trên tấm chắn đột nhiên nổi lên một trận dao động kỳ dị, một con sói cực lớn từ
trong tấm chắn nhảy ra.
Nó mở miệng lớn dính đầy máu, miệng cuồng hút những lực lượng quỷ dị miên man.
Nháy mắt, kiếm quang đầy trời lập tức tập hợp lại, lao thẳng tới cái miệng to
đó.
Trong quang kiếm, thân hình của Dụ Mặc lại hiện lên lần nữa. Một thanh kiếm
quang khổng lồ do hai tay kiếm tập hợp thành tuy đã kiệt lực muốn né tránh,
nhưng từ trong miệng sói nổ ra lực hút mãnh liệt như thế, khiến gã căn bản
không thể chống cự lại.
- Pa…
Kiếm lớn hung hăng đâm vào miệng sói, sau đó bắn thật mạnh ra.
Trong lòng Dụ Mặc hoảng loạn, nhát kiếm này đã được ngưng tụ từ toàn bộ lực
lượng của gã, nhưng vẫn không phá vỡ được sự phòng ngự của tấm chắn. Thậm chí
muốn tránh tấm chắn cũng không thể tránh được, linh khí tấm chắn này, rốt cuộc
là thứ gì, lại hùng mạnh đến như thế.
Đầu của con sói lay động một cái, trong mắt bắn ra hàn quang âm trầm, dường như
bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra từ trong tấm chắn để cắn xé đối phương.
Nhưng, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vỗ vào tấm chắn, con sói to bất mãn lắc lắc
đầu một cách khủng bố, nhưng rồi lại ngoan ngoãn quay lại.
Mà Dụ Mặc lúc này lại một lần nữa rơi vào trong vòng vây của bốn Quỷ Binh Hoàng
Kim Cảnh.
Lần này, bọn Quỷ Binh cũng không khinh thường chút nào nữa, chúng bao vây Dụ
Mặc kín đến nỗi nước cũng không lọt được, lực lượng hùng mạnh không ngừng oanh
kích trên người gã.
Tuy gã lại lần nữa phóng ra lực lượng phòng hộ thần kỳ, nhưng bốn Quỷ Binh
không ngừng bao vây công kích, lực phòng ngự này dần dần cũng sụp đổ.
- Ai…
Phía sau một cường nhân Tử Kim Cảnh than nhẹ một tiếng, nói:
- Đại trưởng lão, trận chiến này chúng ta nhận thua.
Đó chính là cường nhân Tử Kim Cảnh Hào Giang Đình, ông ta nắm rất rõ về thực
lực của Dụ Mặc. Nếu như nhát kiếm mạnh nhất đã nổ ra mà vẫn không có hiệu quả,
vậy thì có tiếp tục đánh nữa chỉ là tự chuộc lấy nhục nhã mà thôi.
- Được, trận chiến này Doanh Thừa Phong thắng lợi.
Đám người Đại trưởng lão mắt thần như điện, tự nhiên nhìn ra được điều ảo diệu
trong đó.
Mà những người khác nhìn về phía Doanh Thừa Phong với ánh mắt trở nên cực kỳ
cảnh giác.
Về công thì có bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, về thủ thì có tấm chắn thần vật,
công thủ kết hợp như thế, nếu như bản thân họ gặp phải thì phải đối mặt thế nào
đây.
Đừng nói là đây là môn hạ các phái Bạch Ngân Cảnh, dù cho là các cường nhân Tử
Kim Cảnh cũng đều không hẹn mà cùng suy nghĩ vấn đề này.
Chỉ có điều, điều mà bọn họ suy nghĩ là phải làm thế nào bài trừ phòng ngự tấm
chắn, sử dụng bao nhiêu thời gian mới có thể đánh chết, đánh cho tàn phế tên
tiểu tử coi thường tôn trưởng, nhưng lại có chỗ dựa lớn như trời như núi này.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vung Hắc Chướng Kỳ trong tay, bốn Quỷ Binh Hoàng Kim
Cảnh không cam tâm tình nguyện hoá thành quỷ khí quay về không gian bên trong.
Dụ Mặc thở phào một hơi dài, gã ôm quyền thi lễ, nói:
- Tại hạ thua một cách tâm phục khẩu phục, đa tạ Doanh huynh đã nể tình ra tay.
Gã cũng không phải là ngu ngốc, chỉ cần từ trong sự công kích càng ngày càng
yếu của bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, liền biết Doanh Thừa Phong vẫn chưa dùng
hết sức lực. Nếu không, cho dù gã có công phu phòng ngự đặc thù đến đâu cũng
không thể chịu được thế công ứng phó toàn lực của bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Dụ huynh khách khí rồi, hy vọng trong Linh Trì, còn có thể gặp lại huynh.
Dụ Mặc tuy chiến bại, nhưng nếu như hắn không tính nhầm, thì ứng cử viên mà Hào
Giang Đình sẽ chọn chính là người này, cho nên, họ vẫn còn cơ hội gặp lại nhau.
Dụ Mặc nhẹ gật đầu, hướng về mấy vị Thái thượng trưởng lão của Linh Đạo thánh
đường thi lễ, im lặng lui xuống.
Doanh Thừa Phong cũng không ở lại trên đài nữa, hắn thoải mái bước đi rời khỏi.
Chính trong thời khắc vòng lưới bao quanh mấy vị Thái thượng trưởng lão tan ra,
hắn quay đầu liếc về phía Đỗ Thắng Lợi đang mang vẻ mặt ảo não, trên miệng nở
một tia cười trào phúng châm biếm.
Đỗ Thắng Lợi chỉ cảm thấy trên người khí huyết tuôn ra mãnh liệt, dường như sắp
muốn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà, có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng y.
Y run sợ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lộ Diên Nhi đằng sau chậm rãi nói:
- Khoản nợ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi lấy lại.
Trong lòng Đỗ Thắng Lợi vui mừng, hướng về phía Lộ Diên Nhi cúi đầu thật sâu.
Đại trưởng lão tự nhiên không quan tâm đến ân oán của mấy tiểu bối nữa, ông ta
tiếp tục nói:
- Hứa Linh Hoàn xuất trướng.
Số năng lượng thạch của Hứa phu nhân đứng thứ hai, sẽ cùng với một cường nhân
đứng thứ bảy để tranh đoạt tiến vào danh ngạch.
Khi cô ấy đứng ở trung tâm, một trung niên đầu toàn tóc bạc đi lại. Y ôm quyền
thi lễ, nói:
- Tại hạ Phó Việt của Thông Thiên lĩnh, thỉnh giáo!
Trong tám danh ngạch, Linh Đạo thánh đường chiếm ba ghế, nhưng Thông Thiên lĩnh
cũng có hai người.
Tuy trong chuyện này không bao gồm nguyên nhân vận khí, nhưng cũng từ một
phương diện khác phản ánh được thực lực thật sự của các phái.
Hứa phu nhân đối với Thông Thiên lĩnh cũng không có bất kỳ thiện cảm nào, cô hừ
nhẹ một tiếng, nói:
- Mời.
Lời còn chưa dứt, Hồng Lăng trong tay cô biến thành một con trăn toàn thân màu
đỏ cuốn đi.
Dải Hồng Lăng này cũng là một bảo vật rất giỏi, đừng tưởng trước đây Hứa Bạch
Đào có thể dễ dàng phá vỡ, nhưng y cũng là một cao thủ Tử Kim Cảnh hùng mạnh.
Mà khi gặp đối thủ cùng giai cấp, uy năng mà bảo vật này phát ra lại khó có thể
địch nổi.
Từng ánh sáng màu đỏ từ trong không trung phóng ra, tựa hồ muốn vây Phó Việt
trong đó.
Nhưng Phó Việt cũng không phải là bình thường, trong tay y cầm một thanh trường
đao. Mắt thấy Hồng Lăng cuốn xuống, ánh đao trong tay y loé lên, từng đao từng
đao mãnh liệt chém đi.
Mỗi đao của y đều là thế lớn lực chìm, trên thân đao ẩn chứa uy năng khổng lồ.
Mỗi lần đụng độ với Hồng Lăng, đều có thể phá vỡ luồng sóng lớn màu đỏ.
Sau đó, y ngắm chuẩn được phương vị của Hứa phu nhân, từng bước chân đạp tới. Y
giống như một dũng sĩ trảm núi bổ hải, bất luận là vật gì chắn ở trước mặt, y
đều dùng một đao bổ ra.
Sắc mặt Hứa phu nhân ngưng lại, Hồng Lăng trong tay cô múa may càng phát ra
thần diệu, trong tay kia nắm giữ đoản kiếm tức thì bị cô khống chế xuất quỷ
nhập thần, ẩn nấp trong Hồng Lăng rồi tìm hiểu đánh lén.
Nhưng, Phó Việt dường như đã sớm phòng bị, ánh đao trong tay y mãnh liệt, thân
đao hợp nhất, không ngờ thủ vệ chật như nêm cối.
Hai bên run rẩy hồi lâu, từ đầu đến cuối giằng co không dứt.
Chương Lân đột nhiên cười ha hả, nói:
- Đại trưởng lão, họ cứ tiếp tục đấu như thế này cũng không phải là biện pháp,
chi bằng coi như hoà nhau đi.
Đại trưởng lão hơi giật mình, nói:
- Làm gì có đạo lý hoà nhau?
Chương Lân giả vờ vắt óc suy nghĩ một chút, thở dài một tiếng, nói:
- Cũng thế, Hứa phu nhân lại là dòng huyết mạch chính của chân nhân, trận chiến
này chúng tôi nhận thua nhé!
Đại trưởng lão hồ nghi nhìn gã, trong lòng thầm nghĩ, tên này từ lúc nào lại có
lương tâm như vậy.
Mà vào thời khắc này, trong cuộc chiến đột nhiên vang lên tiếng của Hứa phu
nhân.
- Quang Minh chi Dực.
Sau đó, một luồng hào quang nồng đặc mãnh liệt từ trên người nàng phát ra.
Những ánh sáng trùng trùng điệp điệp, giống như sự ngưng tụ của vô số vật còn
sống, hướng tới chỗ lưng của nàng ngưng tụ lại.
Ngay sau đó, một đôi cánh chứa đầy lực lượng Quang Minh xuất hiện trên người
nàng.