Doanh
Thừa Phong hành lễ, ngữ khí của hắn nghiêm trọng mà không hề mang ý thương
lượng để giành đường sống, nói:
- Tiền bối thứ lỗi, vãn bối chỉ là vận khí tương đối tốt mà thôi.
Hắn lặng lẽ cười rồi nói:
- Chuyện đến cả tiền bối như ngài còn không làm được thì vãn bối làm sao có khả
năng như thế.
Lông mày của Chương Lân dựng ngược lên, một luồng hung khí giận dữ từ trên
người y phóng thích ra.
Đây là chính là uy áp mà cường nhân Tử Kim Cảnh phóng thích ra, lực lượng mang
theo hơi thở xơ xác tiêu điều đó cứ cuồn cuộn phóng về phía Doanh Thừa Phong,
phảng phất như một ngọn núi cao đang đè lên thân hình của hắn vậy.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, hắn hít một hơi thật sâu, hai chân đứng
thắng hình chữ bát, hai mắt sáng người không một chút sợ hãi nào tiếp đón.
Tuy rằng lúc này chân khí của hắn mới chỉ vẻn vẹn là Bạch Ngân Cảnh, nhưng lực
lượng tinh thần hùng mạnh lại vượt xa chân khí đến mấy bậc. Hơn nữa, số cường
nhân Tử Kim Cảnh mà hắn từng gặp không ít, trong đó cũng có ba tên đã chết
trong tay hắn.
Uy áp trên người y tuy nồng đậm, nhưng nếu so với lão A Nhĩ Pháp Đặc thì còn
kém một bậc.
Trước đây ở chiến trường cổ, Doanh Thừa Phong đã có thể tiếp nhận được uy áp
của lão A Nhĩ Pháp Đặc rồi, bây giờ thực lực của hắn lại càng tiến thêm một
bước, nên khi đối diện với uy áp mà Chương Lân phóng thích ra, hắn chỉ xem như
một cơn gió mát quất vào mặt, chẳng có một chút động đậy nào.
Sau vài hơi thở, những cường nhân Tử Kim Cảnh sắc mặt đều có chút thay đổi.
Bọn họ cảm ứng được rất rõ uy áp mà Chương Lân phóng thích ra, nhưng luồng áp
lực này đối với Doanh Thừa Phong mà nói hình như chẳng gây nên bất cứ ảnh hưởng
nào. Tên tiểu tử này lại còn có thể nhìn thẳng vào Chương Lân, không hề bị uy
nghiêm của y áp chế.
Năng lực như vậy xuất hiện trên người tu sĩ cấp thấp hơn Tử Kim Cảnh, quả thực
cũng khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Trong mắt Chương Lân loé lên vẻ ngạc nhiên, y buồn rười rượi nói:
- Chẳng trách dám kiêu ngạo thế kia, hoá ra là cũng có chút bản lĩnh.
Dứt lời, y nghiêng đầu nói:
- Đại trưởng lão, đây là Linh Đạo thánh đường, hắn cũng là ứng cử viên mà Linh
Đạo thánh đường các ngài chọn, ngài nói làm sao bây giờ?
Đại trưởng lão chau mày. Doanh Thừa Phong không phải là đệ tử bình thường của
Linh Đạo thánh đường, mà là sứ giả hộ pháp mà chân nhân khâm điểm. Huống hồ,
sau lưng hắn còn có một vị Võ lão thâm sâu khó lường chống lưng, nếu như là
chuyện bình thường, đến cả ông ta cũng không dám đắc tội Doanh Thừa Phong.
Nhưng, tiểu tử này lại có thể xác minh được sự tồn tại của năng lượng thể.
Năng lực này đối với các cường nhân đỉnh cao Tử Kim Cảnh mà nói, thực chất quá
mức trọng yếu rồi.
Chỉ cần ở động tiên bắt được tinh linh thú, đồng thời lấy được linh hạch, họ có
thể dựa vào điều này để tiến vào động Huyền Không lĩnh ngộ lực không gian.
Linh hạch càng nhiều, thời gian tiến vào cũng càng lâu.
Đây, đã là cơ hội duy nhất để đám người bọn họ đột phá Tử Kim Cảnh rồi.
Khoé miệng hơi nhăn một cái, ông ta lãnh đạm nói:
- Doanh hộ pháp, chuyện này quan hệ trọng đại, mong ngươi hãy bẩm báo đúng sự
thật.
Hứa phu nhân đột nhiên bước lên, hướng hẳn về phía Đại trưởng lão chào, nói:
- Đại thúc tổ, bất luận là Doanh hộ pháp có năng lực này hay không đều là
chuyện riêng của hắn. Hơn nữa, chỉ cần hắn tiến vào Linh Trì, nhất định sẽ dùng
hết khả năng để săn bắt tinh linh thú về hồi báo với các vị.
- Khà khà.
Chương Lân lạnh lùng cười, nói:
- Một mình hắn săn bắt tinh linh thú, làm sao so được với mười người cùng lúc
ra tay.
Đảo mắt một vòng, trong ngươi mắt y loé sáng, nói:
- Các vị, mọi người thử nghĩ mà xem, nếu như chúng ta phái mười người sở hữu
phương pháp tìm kiếm tinh linh thú, vậy lúc này đây chúng ta có thể đạt được
bao nhiêu tinh linh thú đây?
Phần đông các cường nhân Tử Kim Cảnh đều tim đập thình thịch, đến cả Thất
trưởng lão từ trước đến nay có thiện cảm với Doanh Thừa Phong nhất cũng trầm
mặc không nói.
Cuối cùng sắc mặt của Doanh Thừa Phong cũng biến đổi, nếu như chỉ là một cường
nhân Tử Kim Cảnh, hắn tuyệt đối sẽ không sợ hãi.
Nhưng, khi cả hơn mười cường nhân Tử Kim Cảnh đều có tâm tư giống nhau, dù hắn
có cuồng ngạo gấp trăm lần cũng sẽ không cho rằng bản thân có cơ hội sống để
thoát khỏi nơi đây.
Trong lòng gượng cười, xem ra chiếc đầu sức (đồ trang sức) theo mình bao lâu
nay, cuối cùng cũng phải thay chủ khác rồi.
Hứa phu nhân hai tay nắm chặt, trong mắt cô có một ngọn lửa tức giận khó mà che
giấu, nói:
- Các vị thúc tổ, sứ giả hộ pháp của Linh Đạo thánh đường chúng tôi, lại sao có
thể bị người khác uy hiếp. Hừ, đừng nói là Doanh hộ pháp chưa chắc đã biết, cho
dù là có biết trong đó có huyền bí, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng giao ra
như vậy đâu.
Mí mắt Chương Lân lật lên, nói:
- Hứa phu nhân, hay là ngươi muốn ngăn cản lão phu phải không?
Hứa phu nhân bình tĩnh nói:
- Nếu như tiền bối muốn ỷ mạnh hiếp yếu, thì cứ thử ra tay một lần.
Trong mắt Chương Lân loé lên tia hung hãn, nói:
- Hứa phu nhân, chuyện ngày hôm nay, lý thuộc về ta, kể cả chân nhân lộ diện,
cũng không bao che được.
Thực ra trong lòng y đối với Hứa phu nhân cũng tương đối kiêng kị, cô ta dù sao
cũng là truyền nhân có quan hệ huyết mạch với chân nhân, nếu như tình thế không
bức bách thì y cũng không muốn đắc tội với cô ta.
Nhưng, Hứa phu nhân dường như không phát hiện ra ý nhượng bộ của y đối với cô
ta.
Cô ta chậm rãi nói:
- Vì danh dự của Linh Đạo thánh đường, vãn bối không tiếc một trận chiến.
Nói xong, từ trên người cô ta phóng ra một tia hào quang màu trắng. Khi tia hào
quang này bắt đầu khuếch tán, một luồng uy áp lập tức tràn ngập lên toàn bộ
tầng cao nhất.
Sắc mặt Chương Lân biến đổi, y liên tục rút về sau ba bước, bởi vì trong uy áp
này, y cảm nhận được lực lượng mà y kính sợ nhất.
Linh Tháp chân nhân, đây… là lực lượng của chân nhân.
Ánh hào quang nhanh chóng ngưng tụ lại, chỗ phía sau lưng Hứa phu nhân lập tức
hiện ra một đôi cánh trắng nõn.
Tuy Doanh Thừa Phong không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đôi cánh này, nhưng
sự rung động trong lòng hắn vẫn không ít hơn chút nào so với lần đầu tiên nhìn
thấy.
Đôi cánh này, sở hữu lực lượng mà đến cả cường nhân Tử Kim Cảnh cũng phải sợ.
Cũng chỉ có duy nhất cường nhân ở cấp bậc của chân nhân mới có đại thần thông,
mới có thể ban thưởng vật này, đồng thời truyền thụ đạo vận dụng cho Hứa phu
nhân.
- Quang Minh chi Dực, lại là Quang Minh chi Dực.
Sắc mặt của Chương Lân lập tức thay đổi trở nên cực kỳ khó coi, y thì thào nói:
- Làm sao chân nhân có thể đem vật này truyền cho ngươi?
Hứa phu nhân ngạo nghễ nói:
- Đây là việc của Hứa gia chúng ta, không phiền các ngươi hỏi nhiều!
Khoé miệng Chương Lân khẽ nhăn một cái, khi nhìn thấy hai cánh chim, y lại có
vài phần cảm giác như đang đối diện với Linh Tháp chân nhân, nhất thời không
dám lỗ mãng.
Hai mắt Đỗ Thắng Lợi đỏ thẫm, gã đối với Doanh Thừa Phong có thể nói là hận đến
thấu xương.
Như cách nghĩ của gã, bản thân muốn đoạt lại đá Năng Lượng của Quỷ Binh là lẽ
đương nhiên.
Mà trong tay Doanh Thừa Phong đã có hơn trăm viên Đá năng lượng, vậy mà chia
cho gã mấy viên cũng không nỡ. Nhưng, tiểu tử Doanh Thừa Phong không những
không đưa, ngược lại còn sai quỷ binh đánh gã trọng thương, do đó mất đi tư
cách cạnh tranh.
Mối thù này, đương nhiên là không đội trời chung.
Lúc này, nhìn thấy Chương Lân do dự, ngươi mắt gã đảo một vòng, lớn tiếng quát:
- Doanh Thừa Phong, chẳng lẽ ngươi còn muốn cả đời nấp sau lưng nữ nhân sao,
ngươi làm như thế, còn gì là đường đường một nam tử hán?
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười. Cách khích tướng này đối với hắn chẳng có
tác dụng gì, nhưng hắn cũng không để cho Đỗ Thắng Lợi tuỳ tiện nhục mạ.
- Đỗ huynh, huynh phải hiểu rõ, là cường nhân của quý phái Tử Kim Cảnh đến tìm
phiền phức. Chẳng lẽ như vậy không được xem là ỷ mạnh hiếp yếu sao?
Đỗ Thắng Lợi lập tức cứng họng, im lặng không nói gì.
- Ha ha, nói rất hay!
Đột nhiên, một âm thanh sang sảng ở trên tầng chót vót của đại điện vang lên
khắp các ngóc ngách.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Võ lão chậm rãi đi tới.
Ông ta đến bên cạnh Doanh Thừa Phong, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nha đầu, hãy thu Quang Minh chi Dực lại đi, thứ này là gánh nặng quá lớn đối
với ngươi rồi.
Hứa phu nhân do dự một lúc, nói:
- Vâng.
Ánh hàng quang trên người cô ta bắt đầu thu lại,và nhanh chóng biến mất. Nhưng
mới chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, trán cô ta phủ kín một tầng mồ hôi mỏng.
Từ đó có thể thấy, bảo vật này đem lại cho cô ta áp lực lớn ra sao.
Võ lão mỉm cười nói:
- Nha đầu, chân nhân ban cho ngươi vật này. Nhưng không phải để bây giờ dùng.
Ông ta ngừng lại rồi lại nói:
- Đợi ngươi tiến vào Linh Trì, hấp thu linh lực, thẳng tiến đến đỉnh cao Hoàng
Kim Cảnh, thì mới có thể phát huy được uy năng của vật này.
- Vâng, đa tạ Võ lão chỉ giáo.
Hứa phu nhân cung kính nói.
Doanh Thừa Phong có chút cảm kích nhìn cô ta, vật này nếu đã là vật được chân
nhân ban thưởng, đương nhiên sẽ truyền thụ lại cách sử dụng, Hứa phu nhân sao
lại không biết. Chỉ có điều, hai lần cô ta dùng Quang Minh chi Dực lại đều là
vì mình. Chỉ cần nghĩ đến đó, trong lòng hắn đã cực kỳ cảm kích.
Võ lão sư quay đầu, thản nhiên liếc mọi người một cái.
Trong mắt của ông ta không có bất kỳ uy áp nào, phảng phất như một lão nhân
bình thường mà thôi.
Nhưng, các cường nhân Tử Kim Cảnh ở đây khi đối diện với ánh mắt của ông ta lại
không hẹn mà cùng run lên.
Không hiểu sao, trong lòng họ đối với Võ lão sư lại mơ hồ sinh ra một nỗi sợ
hãi.
Trong lòng Chương Lân đã thầm thấy kỳ lạ rồi, nhưng gã vẫn xấu hổ cười, nói:
- Võ huynh, huynh đến thật đúng lúc.
Võ lão sư mỉm cười, nói:
- Lão phu tới vừa khéo, vừa mới nhìn thấy Chương lão đệ không quản thân phận,
ức hiếp hậu bối của lão phu.
Sắc mặt Chương Lân có chút biến đổi, vội vàng nói:
- Võ huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ chỉ là muốn để hắn giao ra phương pháp phân
biệt tinh linh thú mà thôi.
- Khà khà.
Võ lão khinh thường cười lạnh nói:
- Dù cho Thừa Phong học được mật thuật này, thì tại sao lại phải công khai với
các ngươi. Hừ, tuyệt học bí ẩn của các phái của các ngươi có thể công khai với người
khác được không?
Chương Lân hơi rùng mình, trong lòng gã thầm kêu khổ, không ngờ Võ lão sự lại
che chở cho người này như thế.
Chỉ có điều, chuyện này quan hệ trọng đại, gã không thể rút lui được.
- Võ huynh, chuyện săn bắt tinh linh thú có liên quan đến tiền đồ của mỗi cường
nhân Tử Kim Cảnh trong Linh Vực chúng tôi. Nếu như huynh quấy nhiễu việc này,
chính là đối đầu với tất cả cường nhân Tử Kim Cảnh trong bổn vực.
Chương Lân nghiêm nghị nói:
- Dù cho Chương mỗ không giải quyết thì các đám người Đại trưởng lão cũng sẽ
không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Sắc mặt Đại trưởng lão trầm xuống, trong lòng mắng Chương Lân gần chết.
Nhưng cũng giống như gã, lão cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Ho nhẹ một tiếng, đại trưởng lão thở dài, nói:
- Võ huynh, Chương lão đệ nói có lý, chuyện tinh linh thú có liên quan đến
tương lai của bổn vực, dù cho là chân nhân thì cũng không để yên đâu.
Sau khi lão tỏ thái độ, mấy cường nhân Tử Kim Cảnh đều chậm rãi gật đầu.
Trong mắt Đỗ Thắng Lợi loé lên một tia vui mừng, chỉ cần chuyện Doanh Thừa
Phong gặp xui xẻo, y đều hết sức vui vẻ để làm.
Chỉ có điều, chuyện ngoài dự liệu của tất cả mọi người là, Võ lão cười ha hả,
nói:
- Các vị, lão phu không biết các vị có lý do gì.
Ông ta chỉ tay vào Doanh Thừa Phong, nói:
- Đây là hậu bối bán đồ bán hữu (nửa đồ đệ, nửa bạn bè) của lão phu, nếu như
các vị muốn làm khó hắn, thì trước hết phải bước qua cửa ải của lão phu đã.
- Ngài… ngài lại muốn đối địch với tất cả Tử Kim Cảnh trong thiên hạ sao?
Chương Lân không thể tin nỗi kêu lên.
Trong mắt Võ lão hiện lên một tia khinh thường, nói:
- Nếu như các ngươi muốn, thì cứ ra tay xem sao.
Một luồng hào khí từ trên người ông ta dâng lên, trong thời khắc này, thân hình
ông ta dường như trở nên cao lớn khôi ngô, ánh hào quang trên người vươn ra vạn
trượng, làm người khác không dám đứng gần nhìn.