Đỗ
Thắng Lợi mình đầy vết thương bước đi siêu vẹo từ trong Thông Đạo bước ra.
Dưới sự cố ý khống chế của Doanh Thừa Phong, bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh không
hề thật sự có ý đưa gã vào chỗ chết, nhưng cũng không dễ dàng buông tha cho gã.
Bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh hợp lực đột kích với sức mạnh cường mạnh, tuy không
hề trải qua sự tăng trưởng của linh binh, cũng không dùng toàn lực, hơn nữa lại
thông qua linh binh trong tay Đỗ Thắng Lợi, linh khí trên người gã bị suy
nhược, nhưng luồng lực lượng này còn đánh gã bị trọng thương.
Kiên trì với thời gian lâu như thế, không dễ gì mới từ trong Thông Đạo đi ra,
gã hoa mắt không còn nhìn rõ nữa.
Nhưng chính trong lúc này, tai gã lại nghe thấy tiếng tức giận của Chương Lân:
- Sao ngươi lại đi ra?
Đỗ Thắng Lợi giật nảy lên đánh cái rùng mình, gã biết Chương Lân lòng lang dạ
sói, bản thân tuy là thành viên trọng điểm được bồi dưỡng đặc biệt trong môn
phái, nhưng lần này thí luyện bị thua, địa vị trong môn phái tự nhiên sẽ bị
giáng xuống rất thấp, nếu như dây vào Chương Lân lúc y đang tức giận, thì một
chưởng của y sẽ đánh chết gã không chừng, cũng chẳng có ai đòi công đạo cho gã.
Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, Đỗ Thắng Lợi ho khan hai tiếng, một dòng máu tươi
từ trong môi chảy ra, gã khó khăn nói:
- Sư tổ, đệ tử gặp phải một linh sư khu quỷ, không đánh lại hắn.
- Linh sư khu quỷ?
Chương Lân hơi giật mình, y ngạc nhiên nói:
- Trong lĩnh vực của chúng ta, chẳng lẽ có người có thể nắm vững thuật khu quỷ
sao?
Đại trưởng lão nhẹ vuốt râu dài, lắc đầu nói:
- Bổn toạ không biết.
Lông mày Chương Lân lập tức nhíu lại, nói:
- Có thể sai khiến quỷ binh đánh đệ tử bổn môn thành ra như thế này, có lẽ là
một quỷ binh Tử Kim Cảnh rồi, khà khà, lão phu từ trước đến nay chưa hề nghe
qua, trong tay vị huynh đài nào có quỷ binh cấp bậc này. Trừ khi…
Gã quay đầu, nhìn Thông Đạo, nói chậm rãi:
- Trừ khi đây là bảo vật chân nhân ban tặng.
Đại trưởng lão do dự một lúc, lại trầm giọng nói:
- Bổn toạ không biết.
Đỗ Thắng Lợi kịch liệt ho khan vài tiếng, hắn nói không lưu loát:
- Sư tổ, người đó có thể sai khiến không phải quỷ binh Tử Kim Cảnh.
Chương Lân hơi giật mình, chân mày nhướng lên, nói:
- Không phải là Tử Kim Cảnh, chẳng lẽ là quỷ binh Hoàng Kim Cảnh? Hừ, tuy ngươi
là cường nhân đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh nhưng tay cầm khí linh, chẳng lẽ còn thất
bại trong tay quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.
Chênh lệch về cảnh giới tuy lớn, nhưng trong cường nhân Bạch Ngân Cảnh, nếu là
kẻ nổi bật nắm giữ khí linh, như vậy khi đối mặt với quỷ binh bậc cao không có
vũ khí thì vẫn còn lực chiến đấu.
Đỗ Thắng Lợi gượng cười nói:
- Nếu như chỉ là một quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, đệ tử không đấu lại được thì cũng
không đến nỗi thê thảm thế này, nhưng…
Gã nuốt nước miếng, chua xót nói:
- Dưới trướng của người này có bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.
- Bốn con, quỷ binh Hoàng Kim Cảnh?
Nhất thời, mấy tiếng kinh ngạc lần lượt vang lên, đến cả mắt của Chương Lân cũng
trợn tròn lên.
Đỗ Thắng Lợi cuối thấp đầu, nói:
- Đệ tử không dám lừa gạt sư tổ, đích thực là bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.
Cơ thịt trên mặt Chương Lân nhăn lại, lúc này y đã hiểu tại sao Đỗ Thắng Lợi
lại thảm hại đến bước này.
Bốn Hoàng Kim Cảnh, dù chỉ là quỷ binh nhưng cũng là một lực lượng khổng lồ
không thể hình dung nổi.
Đỗ Thắng Lợi có thể từ trong tay chúng mà thoát thân, đã là một chuyện không
tầm thường rồi.
Y nhíu mày, nói:
- Bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, không thể nào. Hắn làm sao có thể khống chế
nhiều quỷ binh Hoàng Kim Cảnh như vậy?
Đại trưởng lão vẫn trầm ngâm không nói, sau một lát, ông ta chậm rãi nói:
- Trừ khi, người này được kế thừa linh sư khu quỷ.
Chương Lân cùng đám người liếc một cái, trong lòng cảnh giác vạn phần.
Khu quỷ, tự nhiên là linh sư sai khiến quỷ vật để tác chiến.
Nhưng, quỷ vật sao có thể dễ dàng sai khiến như vậy?
Quỷ binh Tử Kim Cảnh ngây thơ vô tri, không có trí tuệ, không biết phân biệt
địch ta, linh sư binh thường ngay cả có tâm sai khiến thì cũng bất lực.
Có điều, trong Thánh Vực, truyền thuyết có tồn tại công pháp hắc ám tu luyện
cường đại, họ có thể sử dụng bí pháp, để sai khiến quỷ binh Tử Kim Cảnh. Đợi
sau khi tập hợp được số lượng vô tận thì phóng thích một lần, hình thành một
lượng quỷ binh vô bờ bến.
Nghe nói loại linh sư khu quỷ này lớn mạnh vô song, ngay cả trong Thánh Vực,
cũng là nhân vật đỉnh cao đứng trên Kim Tự Tháp.
Nhưng, linh vực mà họ có làm sao có thể sở hữu nhân vật như vậy.
Ở một góc đại điện, trong mắt Võ lão loé lên một tia sáng.
Không hiểu sao, lúc này ông ta lại nghĩ đến Doanh Thừa Phong, tuy không có
chứng cứ nào, nhưng ông ta cứ có một cảm giác mơ hồ: linh sư khu quỷ thần bí
này, mười phần thì chín phần là Doanh Thừa Phong.
Thất trưởng lão vung đạo bào, cất cao giọng, nói:
- Chúng ta cũng không cần đoán mò, đợi khi hắn xuất hiện hỏi là biết thôi.
Mọi người đều gật đầu, nhưng trong lòng lại khó có thể bình tĩnh.
Ba canh giờ trong chốc lát đã trôi qua, đại trưởng lão bước lên một bước. Tay
đặt lên thuỷ tinh cầu. Ngay lập tức, một tia hồng quang phát ra, chúng giống
như ánh mặt trời dần xua tan hắc ám, cả hang động đều sáng bừng lên.
Thuỷ tinh cầu này không ngờ lại có tác dụng kỳ diệu như thế, đặc biệt là trong
đó có bao hàm Quang Minh Lực cường đại vô song, có thể xuyên thấu cả trong
không trung.
Dường như lực lượng của nó có thể truyền đến mọi ngõ ngách trên Thế giới.
Đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Các vị, đã đến lúc rồi, sau một khắc, ở bên cạnh các vị sẽ xuất hiện thông
đạo rời đi, mà trong một canh giờ, các vị nhất định sẽ rời khỏi không gian này,
nếu không bỏ quyền xử lý.
Âm thanh của ông ta tuy không to, nhưng thông qua mật pháp truyền đạt, trong
không gian rừng rậm nguyên thuỷ ngay lập tức tràn ngập ầm ầm giống như tiếng
vang của sét đánh.
Trong không gian, Doanh Thừa Phong và Hứa phu nhân cùng lúc dừng bước.
Hai người bọn họ ngẩng đầu lên xem, trên bầu trời sáng lạng, vạn dặm không mây
mù, căn bản không có bất kỳ dấu tích của lực lượng ngưng tụ nào.
Có điều, Doanh Thừa Phong không dám chậm trễ, hắn trầm giọng nói:
- Hứa phu nhân, thời gian đã đến rồi, chúng ta chia thạch năng lượng đi.
Hứa phu nhân kẽ gật đầu, trong lòng nàng ta mơ hồ cảm giác không nỡ, nhưng lại
không có cách nào nói ra.
Lấy túi không gian ra, nàng nhìn qua một lượt, lấy ra một nửa, nói:
- Doanh huynh, số đá năng lượng này đều là do huynh tìm thấy, đa tạ.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Hứa phu nhân khách khí rồi.
Hắn nhìn qua một lượt, kinh ngạc nói:
- Hứa phu nhân, ngươi cầm ít hơn rồi.
Hứa phu nhân khẽ lắc đầu, nói:
- Doanh huynh, số lượng ít nhiều không quan trọng, chỉ cần đủ để ta tham gia
trận chiến bát cường, thì ta đã toại nguyện rồi.
Nàng chỉ tay vào số đá năng lượng trong tay, nói:
- Theo như ta biết, người thí luyện trước đây trong ba ngày phải thu thập được
đá năng lượng nhiều nhất cũng chỉ có hơn ba mươi viên, mà bây giờ trong tay ta
đã có hơn năm mươi viên rồi, tuyệt đối có thể tham gia trận chiến bát cường.
Doanh Thừa Phong nháy hai mắt, hắn thầm nhủ nếu sớm biết thế này, bản thân mình
việc gì phải khổ sở như thế, sau khi kiếm đủ được trăm viên đá năng lượng thì
tìm một nơi nghỉ ngơi cho xong.
Dường như nhìn thấy được tâm tư của hắn, Hứa phu nhân mỉm cười, nói:
- Doanh huynh, trong số đá năng lượng này có chứa loại năng lượng kỳ lạ rất
lớn, bình thường muốn tìm được một viên đã chẳng dễ dàng gì. Có điều, tổ gia đã
từng nói, chỉ cần người thí luyện có thể truy giết một năng lượng thể kỳ dị
đồng thời có được đá năng lượng, thì viên năng lượng thạch sẽ thuộc về người
đó.
Doanh Thừa Phong nhướm mày, thế mới biết được lòng tốt của Hứa phu nhân.
- Ầm ầm ầm…
Đột nhiên, hai người hướng về nơi có tiếng sét sấm sét vang dội.
Hai người bọn họ dựa gần nhau một chút, lẳng lặng nhìn sự biến hoá kỳ dị ở trên
đầu.
Chỉ sau một lát, trên hư không đột nhiên vỡ tách đôi ra, một Thông Đạo đen kịt
xuất hiện trước mặt họ.
Doanh Thừa Phong hít một hơi dài, phục sát đất đối với thực lực của Linh Tháp
chân nhân.
Tuy hắn không biết lúc này trong không gian còn có bao nhiêu cường nhân, nhưng
số lượng này chắc chắn sẽ không ít. Mà Linh Tháp chân nhân rõ ràng đã thi triển
thủ đoạn thông thiên, trên đầu mỗi người còn may mắn tồn tại đều ngưng tụ một
thông đạo không gian.
Trình độ lớn thế này quả thực chính là cách làm của thần tiên.
Yên lặng nhìn hang động đen kịt, Doanh Thừa Phong trong lòng sôi sục. Hai tay
hắn bất giác nắm chặt lại.
Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ có thể làm được việc này, trong lòng hắn âm
thầm hò hét.
Nhưng, chỉ một linh sư nhỏ nhoi mới tu luyện đến Bạch Ngân Cảnh lại dám nghĩ
đến cảnh giới của Linh Tháp chân nhân, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, vậy
thì tất cả tu sĩ trong toàn thiên hạ sẽ cười hắn không biết lượng sức mình.
- Doanh huynh, phải đi rồi.
Hứa phu nhân nhẹ giọng nói.
Doanh Thừa Phong kiềm chế tâm thần, đáp lại một tiếng, thân hình nhoáng lên một
cái rồi tiến vào trong thông đạo.
Thông đạo mở ra từ trong hư vô không dài, chỉ sau một lúc là họ đã đi đến cuối
rồi.
Trước mắt hào quang loé lên, khi họ đi ra, lập tức nhìn thấy đám người Võ lão
và đại trưởng lão.
Vô tri vô giác, họ đã quay lại phía trên Linh Tháp khi xuất phát.
Đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong còn nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen
thuộc. Trong lòng thầm tính toán một lúc, hắn phát hiện ra trong những người
này có rất nhiều người bị đào thải.
- Hắn, chính là hắn!
Đột nhiên một giọng nói mãnh liệt vang lên. Đỗ Thắng Lợi hai mắt trợn tròn lên
nhìn hắn, trong đôi mắt đó dường như bất cứ lúc nào cũng muốn phun ra lửa,
thiêu rụi Doanh Thừa Phong.
Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường đều chăm chú.
Doanh Thừa Phong có chút rùng mình, chân khí và lực lượng tinh thần cùng lúc
vận chuyển. Tuy hắn biết ở đây khó có thể nảy sinh nổi loạn, nhưng để phòng một
chút cũng là chuyện tốt.
- Ngươi là ai?
Chương Lân bước lên phía trước, trầm giọng nói.
Doanh Thừa Phong cảm ứng được áp lực lớn từ phía đối phương, hắn trầm giọng
nói:
- Tại hạ Doanh Thừa Phong, bái kiến tiền bối.
- Doanh Thừa Phong…
Chương Lân nhấn mạnh từng câu chữ, đột nhiên nói:
- Hộ pháp Linh Đạo thánh đường?
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng thế.
Trong mắt Chương Lân lập tức loé lên một tia cuồng bạo hung hãn, y cao giọng
quát:
- Bốn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh là từ chỗ ngươi mà ra.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, hắn rõ ràng cảm ứng được, trên người Chương Lân
phát tán ra mùi thù địch rất mạnh, dường như cực kỳ căm hận hắn.
Có điều, trong lòng hắn đã cảnh giác vạn phần, trên mặt không hề biểu hiện gì
khác lạ, ôn tồn nói:
- Vãn bối trên chiến trường cổ đã đoạt được.
- Chiến trường cổ!
Hai mắt của Chương Lân loé lên bất định, dường như có chút chần chừ.
- Ầm…
Đột nhiên, lại có một không gian nứt ra, một nam tử hơn ba mươi tuổi từ trong
đó bước ra.