Vô
số bụi đất tung bay trên đại lục rộng lớn.
Một đoàn ngựa thồ đang thẳng theo đại lộ này đi nhanh tới Thiên Hạo Thành.
Đây là đoàn xe khổng lồ do hơn trăm cỗ xe ngựa tạo thành. Ở chỗ khe hở của đoàn
xe có rất nhiều đám người đi tới đi lui.
Bọn họ là hộ vệ đoàn xe này, đang thi hành nhiệm vụ và chức trách của mình.
Tuy nhiên, tất cả mọi người sau khi nhìn thấy một màn này đều có cảm giác rất
quỷ dị.
Bởi vì tuy nơi đó bụi đất đầy trời, ồn ào huyên náo nhưng bên ngoài đoàn xe này
lại có một màn hào quang lúc ẩn lúc hiện. Một khi bụi đất này chạm phải màn hào
quang, lập tức biến thành hư vô, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Từ chỗ cao trông về phía xa, đoàn ngựa thồ này giống như một lồng năng lượng
thật lớn đang di chuyển trong bão cát, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ bất
ngờ.
Hai hàng lông mày của Doanh Thừa Phong giương nhẹ lên, hâm mộ nói:
- Lực lượng thật là cường đại.
Quả nhiên tám đại môn phái đều có nội tình thâm hậu, thậm chí có bút tích lớn
như vậy.
Theo như hắn biết thì trong vùng tường vây của Khí Đạo Tông cũng dùng thủ đoạn
cùng loại. Nhưng đại trận phòng hộ Khí Đạo Tông chỉ có thể thủ hộ trong phạm vi
tường vây mà thôi. Hơn nữa, khuyết điểm lớn nhất của đại trận đó chính là không
thể di chuyển.
Nhưng phạm vi của trận pháp trước mắt này lớn hơn đại trận hộ núi của Khí Đạo
Tông rất nhiều, hơn nữa còn có thể di động theo xe ngựa.
So với đại trận hộ núi Khí Đạo Tông, nó hoàn toàn ở trên một bậc.
- Ha ha, một đám ngu ngốc.
Võ lão khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ là một trận đồ thủ hộ mà cũng lấy ra như bảo bối, thật là xấu hổ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Tiền bối, ngài có thể phá vỡ trận pháp này sao?
Võ lão cười lạnh nói:
- Nếu là lúc trước thì có lẽ phải khá mất công, nhưng hiện tại…
Chỉ cần nhìn bộ dáng ngạo nghễ không nói tiếp của ông ta, Doanh Thừa Phong cũng
đã biết đáp án.
- Tám đại tông môn thỉnh an Linh Tháp chân nhân.
Tiếng tiếng nói cao vút xa xa truyền đến, vang vọng đất trời. Không ngờ tất cả
hơn ngàn người trong đoàn ngựa thồ đều đồng loạt hét to lên.
Thiên Hạo Thành chính là tòa thành lớn tại trung tâm Linh Vực, bên trong có tới
hơn mười vạn cư dân.
Tuy nhân số của đoàn ngựa thồ này không ít, nhưng so với cả vạn người trong
thành thị thì căn bản cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng hơn ngàn người này lại không phải người thường.
Bọn họ đều là những cường giả hùng mạnh được các tông môn chọn lựa kỹ lưỡng đi
ra. Tuy hầu hết trong số đó đều là đệ tử cấp bậc tinh nhuệ nhưng những đệ tử
này đều là người có tiềm lực lớn. Bọn họ tập chung cùng một chỗ, tạo thành một
nguồn lực đủ để dẹp yên bất kỳ tông môn cường đại nào.
Trong lúc nhất thời, cả tòa thành thị lập tức yên tĩnh lại, cho dù là đứa trẻ
đang khóc nỉ non dường như cũng bị tiếng hô lớn này hù ngã rồi.
- Uỳnh…
Một đạo hồng quang ầm ầm nổ lên ở ngọn tháp lớn kia, hào quang bay thẳng lên
trời. Lưu quang thô to màu đỏ thậm chí còn chói mắt hơn ánh sáng mặt trời.
Một luồng hơi thở không thể địch nỏi từ trên trời giáng xuống, dường như là
tràn ngập khắp không gian.
Luồng hơi thở này cực kỳ cổ quái, tu vi thấp kém, thậm chí còn gần như không
thể cảm ứng được chân khí và lực lượng tinh thần của người nào.
Nhưng tu vi bản thân càng cao thì lại càng cảm nhận được nguồn lực lượng hùng
mạnh và khủng bố này.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, thân thể khẽ run lên, gần như sẽ ngồi tê
liệt trên mặt đất.
Nhưng hắn khẽ cắn răng một cái, đột nhiên hai chân dùng sức, giống như hai chân
đạp mạnh vào một cây đinh, mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Luồng hơi thở này đánh sâu vào hắn, gần như sắp phá tan lực ý chí vậy, khiến
hắn không thể chống đỡ nổi.
Doanh Thừa Phong gượng gạo quay nhìn lại. Giờ phút này, sắc mặt Từ Hối cực kỳ
ngưng trọng, hít thở thật sâu, ngay cả trên trán cũng rịn ra mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, vạt áo của vị thiếu nữ che mặt Trương Oánh Oánh kia lại bay phấp
phới, từ thân thể của nàng bỗng dâng lên một nguồn lực lượng cổ quái. Nguồn lực
lượng này đã ngăn cản hơi thở khủng bố của Linh Tháp chân nhân không tiếp xúc
đến nàng.
Nhưng ba người bạn của nàng lại không có vận khí tốt như vậy. Dưới uy áp khủng
bố, bọn họ đều không tự chủ được liền khoanh chân ngồi xuống, huy động toàn bộ
lực lượng đau khổ chống đỡ.
Chỉ có điều nhìn bộ dạng này của bọn họ, e rằng cũng không kiên trì được bao
lâu.
Tuy nhiên, thật sự khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy hâm mộ và kính nể chính là
Võ lão.
Lão nhân gia này chắp hai tay sau lưng, sắc mặt không biến hóa chút nào.
Đối với cường giả Tử Kim Cảnh, không thể nghi ngờ, luồng hơi thở này sẽ tạo
thành áp lực thật lớn. Nhưng đối với người đã vượt qua Tử Kim Cảnh như Võ lão
mà nói, sự uy hiếp này đã giảm đi nhiều rồi.
- Phụng mệnh lệnh chân nhân, đại biểu các phái nhanh chóng đến yết kiến.
Tiếng nói của đại trưởng lão Linh Đạo Thánh Đường ầm ầm vang lên, từ bên trong
lưu quang khuếch tán ra ngoài, trong nháy mắt đã khống chế luồng khí thế do hơn
ngàn người khốn khổ dựng lên.
Không chỉ vậy , lúc đại trưởng lão bắt đầu nói chuyện, vòng bảo hộ thủ vệ mọi
người kia cũng bắt đầu gập ghềnh biến hình. Nó không còn là một nửa vòng bảo hộ
nữa mà đã bị bóp méo.
Dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang giày xéo nó, khiến nó trở nên
yếu ớt và tức cười.
Sắc mặt của tất cả mọi người trong vòng bảo hộ đều biến hóa. Hiển nhiên, bọn họ
cũng không ngờ phản ứng của Linh Tháp chân nhân sẽ kịch liệt như thế.
Doanh Thừa Phong ở một bên lạnh lùng quan sát. Từ hành động của những người
này, hắn cảm thấy hình như có điều gì đó bất thường.
Mặc dù tám đại tông môn cực kỳ tôn trọng Linh Đạo Thánh Đường nhưng lại liên
thủ, chắc hẳn là cũng có chút tâm tư.
Chỉ là Doanh Thừa Phong làm việc càng thêm hống hách, uy lực của Linh Tháp chân
nhân không gì sánh nổi đấy, có thể đè bẹp tất cả vũ lực siêu cường. Trực tiếp
dùng hành động để nói cho mọi người biết rằng, lão nhân gia ông ta mới là người
hùng mạnh nhất đấy.
Đoàn xe ngựa đã sớm dừng lại. Sau khi nghe được tiếng nói kia, hơn mười bóng
người lập tức bắn nhanh ra.
Những người này trẻ có già có. Nếu bọn họ tách ra cùng phóng đi như vậy, chứng
tỏ bản thân đều là rồng phượng trong loài người. Hơn nữa, ở trong môn phái,
những người này đều là cao cao tại thượng, có thói quen ra lệnh cho những kẻ
khác. Nhưng lúc này, ở trước mặt Linh Tháp chân nhận, những người này không
nóng nảy chút nào, đều ngoan ngoãn nghe lời tiến vào thành.
Trong tích tắc những người này rời khỏi vòng bảo hộ, nguồn lực lượng áp chế
thần bí thật lớn đối với cường giả Hắc Thiết Cảnh trở lên kia bỗng nhiên biến
mất.
Mà vòng bảo hộ cực lớn kia cũng khôi phục nguyên dạng, dường như chưa từng xảy
ra biến hóa quái dị vậy.
Doanh Thừa Phong thở phào một cái rồi cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng dịch chuyển.
Không ngờ trên mặt đất như ẩn như hiện hai dấu chân.
Linh Tháp chân nhân đã phóng ra áp lực quá lớn, ngay cả Doanh Thừa Phong nhiều
lần đạt được kỳ ngộ như thế, thực lực bản thân vượt xa nhân vật cùng cấp bình
thường, thì cũng không thể hoàn toàn chịu nổi.
Đột nhiên, trong lòng Doanh Thừa Phong hơi động.
Hắn mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Hắn lập tức quay đầu, hai đôi mắt gặp nhau.
Trương Oánh Oánh, vị thiếu nữ lạnh lùng che mặt kia đang nhìn hắn, trong ánh
mắt tựa như hơi khác thường.
Đương nhiên Doanh Thừa Phong không tin chuyện vừa gặp nàng đã coi trọng mình,
hắn vẫn chưa tự kỷ đến mức này đấy. Nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được sự khát vọng
trong ánh mắt kia.
Vô số ý niệm lập tức chuyển động trong đầu hắn. Rốt cuộc trên người mình có vật
gì hấp dẫn nàng vậy?
Chẳng lẽ là Hắc Chướng Kỳ hoặc là vài món siêu phẩm Linh Khí kia?
- Đi thôi.
Võ lão nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Đã xem xong trò hay rồi. Hừ, một đám ngu ngốc không tự biết lượng sức mình.
Đây là lần thứ hai ông ta đánh giá là ngu ngốc rồi. Hiển nhiên trong lòng ông
ta chưa từng để tâm đến những người này.
Doanh Thừa Phong lên tiếng cáo lỗi với Từ Hối rồi xoay người theo Võ lão rời
đi.
Từ Hối cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Lão già này, nhiều năm như vậy mà tính tình vẫn bướng bỉnh, không hề thay đổi
một chút nào, xem ra cả đời này cũng không thay đổi được đâu.
Ánh mắt của Trương Oánh Oánh chợt lóe lên, đột nhiên nói:
- Sư tổ, ngài từng nói uy áp của Linh Tháp chân nhân khủng bố, người nào tu vi
càng tinh thâm thì càng phải chịu ảnh hưởng lớn.
Từ Hối chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Linh Tháp chân nhân chính là người đạt tước vị thần, có thần thông
không thể tin nổi, cả đời ta cũng không thể với tới.
Ông ta nghiêng mắt nhìn về phía hơn mười người đang tiến tới Linh Tháp, khinh
thường cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng mỗi một lần đều có vài người ngớ ngẩn tới khó tin. Ha ha, Võ huynh nói
không sai, những người này thật đúng là ngu ngốc.
Trương Oánh Oánh trầm mặc nửa ngày mới nói:
- Sư tổ, năm xưa ngươi cũng từng tham gia sao?
Từ Hối hơi ngẩn ra, lúng túng đỏ mặt, nói:
- Việc này… ai cũng có thời tuổi trẻ ngông cuồng, ngươi không cần khỏi nhiều.
Bốn cường giả Bạch Ngân Cảnh kia đều cúi đầu. Tuy bọn họ không dám cười thả cửa
nhưng trên mặt vẫn hơi hơi co giật.
Mặc dù Từ Hối là một vị cường giả Tử Kim Cảnh hùng mạnh nhưng tính tình lại rất
hiền hòa, mà bốn người này đều là người hắn thân nhất, cũng là vãn bối hắn xem
trọng nhất. Cho nên lúc bọn hắn nói chuyện, lại không có nhiều đắn đo cùng giả
tạo.
- Ôi.
Từ Hối đột nhiên thở dài, trong lòng cũng hơi cảm thán, nói:
- Dường như tu vi của Võ lão ngày càng cường đại rồi, thật không biết ông ta đã
tu luyện như thế nào.
Trương Oánh Oánh giật mình nói:
- Sư tổ, sao ngài có thể nhìn ra vậy?
Từ Hối lắc đầu cảm thán nói:
- Tu vi của ông ta rất mạnh, vốn bị trói buộc càng lớn, nhưng áp lực vừa mới
biến mất đã liền khôi phục tự nhiên. Bản lĩnh bậc này, lão phu xa xa không bằng
rồi.
Trương Oánh Oánh hơi sửng sốt, do dự nói:
- Sư tổ, nhưng vừa rồi đệ tử chứng kiến, dường như Võ lão tiền bối căn bản cũng
không bị khí thế kia ảnh hưởng.
- Cái gì…
Thân thể Từ Hối khẽ lun lên, trong đôi mắt ông ta lập tức hiện ra một vẻ linh
hoạt, sắc bén. Ông ta vội vàng nói:
- Ngươi chắc chắn hả?
- Vâng, đệ tử không dám nói dối.
Trương Oánh Oánh nghiêm nghị nói.
Trên người nàng có thủ hộ thần thông, cho nên không phải chịu ảnh hưởng uy áp
chân nhân, có thể cẩn thận quan sát được biểu hiện của mọi người.
Dĩ nhiên phản ứng của Võ lão và Doanh Thừa Phong đều bị nàng theo dõi.
- Không bị ảnh hưởng, không bị ảnh hưởng, không bị ảnh hưởng…
Từ Hối liên tiếp nói ra những từ này, mỗi một lần nói ra, giọng điệu lại càng
trở nên ngưng trọng.
Sau khi nói xong lần thứ ba, ông ta bỗng nắm chặt hai đấm, trên mặt không còn
có vẻ điềm đạm, chắc chắn và kiêu ngạo của cường giả Tử Kim Cảnh rồi.