- Sư phụ, sao bọn họ phải nhốt Thừa Phong? Điều này quát bất công.

Trong một gian phòng trang nhã, Thẩm Ngọc Kỳ tức giận, bất bình nói:

- Chẳng lẽ tu vi của bọn họ cao là có thể ỷ thế hiếp người sao?

Hứa phu nhân và Doanh Thừa Phong nhìn nhau cười khổ. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người không hẹn mà cùng một suy nghĩ.

Ở trên thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé. Tu vi của bọn họ cao, dĩ nhiên có thể ức hiếp người khác rồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người kia thực lực không đủ, hơn nữa cũng không có chỗ dựa vững chắc.

Tuy nhiên, lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thẩm Ngọc Kỳ đỏ lên, theo bản năng, bọn họ đều lảng tránh vấn đề này.

Ho nhẹ một tiếng, Hứa phu nhân bất đắc dĩ thở dài:

- Ngọc Kỳ, ngươi có điều không biết, được đại biểu Linh Vực chúng ta tham gia Bách Vực chiến là một vinh quang rực rỡ, hơn nữa có thể đạt được vô số chỗ tốt. Bởi vậy, tất cả các nhóm thế lực siêu cấp trong Linh Vực đều mơ tưởng một thìa canh từ đó, cho nên mỗi người mới phải đấu tranh, không chịu nhượng bộ.

Thẩm Ngọc Kỳ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nói:

- Sư phụ, như vậy ta để cho Thừa Phong không tham gia là được.

Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, thầm nghĩ trong lòng, ta đã hứa với Võ lão rồi, làm sao có thể nuốt lời? Hơn nữa, người tu luyện nếu gặp nạn lùi bước, như vậy ngày sau rất khó có thể thành công.

Hứa phu nhân cũng chậm rãi lắc đầu, nói:

- Chuyện này không đơn giản như vậy.

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp:

- Qua nhiều thế hệ tới nay, hễ là người được tham gia Bách Vực Chiến đều là các thiên tài tuyệt đỉnh ở trong Linh Vực. Sau khi bọn hắn ngâm trong linh trì, tu vi sẽ tăng mạnh lên, tiến tới Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao. Dĩ nhiên cũng không phải là không công mà được hưởng phúc lợi này đấy.

Thẩm Ngọc Kỳ gật đầu, nói:

- Đó là chuyện đương nhiên, bọn họ cần phải làm gì?

Hứa phu nhân nghiêm mặt, nói:

- Nghe nói tại linh trì có một mảnh động tiên, là nơi sinh sống của một loại tinh linh thú. Loại tinh linh thú này vô cùng cường đại, một khi trưởng thành, ít nhất cũng có tu vi của Hoàng Kim Cảnh. Mà cũng chỉ có cao thủ Bạch Ngân Cảnh Linh Vực được ngâm mình trong linh trì mới có tư cách tiến vào trong động tiên.

Nàng vuốt nhẹ mái tóc trên trán, do dự nói:

- Tất cả mọi người phải toàn lực săn bắt tinh linh thú để lấy được linh hạch trong cơ thể chúng.



Thẩm Ngọc Kỳ mở to đôi mắt sáng, nói:

- Những linh hạch này có chỗ lợi gì sao?

- Công dụng duy nhất của linh hạch chính là đổi lấy Thạch Không Gian.

- Thạch Không Gian là vật gì vậy?

Hứa phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói:

- Thạch không gian được lấy từ nơi hung hiểm nhất chiến trường cổ tên là Huyền Không Động.

- Huyền Không Động.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, hắn lập tức nhớ tới đủ loại truyền thuyết về nơi hung địa này, trong đầu lóe lên lời đối thoại giữa Tề Thiên Lão Tổ và một vị cường giả Tử Kim Cảnh khác.

Đến lúc này, rốt cuộc hắn mới hiểu rõ nguyên nhân trong đó.

Thẩm Ngọc Kỳ thấp giọng nói:

- Thừa Phong, Huyền Không Động là nơi nào?

Tu vi của nàng chỉ là Hắc Thiết Cảnh, ngay cả tư cách tiến vào chiến trường cổ cũng không có, đương nhiên là chưa từng nghe nói tới Huyền Không động rồi.

Doanh Thừa Phong mỉm cười ôn hòa, nói:

- Huyền Không Động là một cấm địa ở trong chiến trường cổ. Nghe nói trong động có vô số dị chủng không gian tồn tại. Mỗi loại đều rất khác nhau và vô cùng độc đáo.

- Mà ở trong đó…

Hắn dừng lại một chút rồi nhấn mạnh nói.

- Tất cả các cường giả Tử Kim Cảnh đỉnh cao đều phá cảnh tại nơi này.

- Tử Kim Cảnh đỉnh cao phá cảnh sao?

Trên gương mặt Thẩm Ngọc Kỳ lập tức hiện lên một tia đỏ ửng.

Không ngờ cường giả Tử Kim Cảnh lựa chọn phá cảnh tại nơi này. Có thể thấy được, nơi đây quan trọng đến cỡ nào rồi.

Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái, nói:

- Các Linh Vực lớn phái thiên tài Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao tiến vào linh trì, sau khi ngâm mình xong sẽ tiến vào động tiên chém giết tinh linh thú, lấy đi linh hạch. Sau đó, bọn họ sẽ mang linh hạch về cho cường giả Tử Kim Cảnh đỉnh cao trong Linh Vực của mình, để khi những cường giả này tiến vào Huyền Không Động lĩnh ngộ không gian đại đạo, dùng cầu đột phá cực hạn, thành tựu tương lai vô hạn.

Hứa phu nhân yên lặng gật đầu, nói:

- Doanh huynh nói rất đúng. Phàm là người có tư cách ngâm trong tinh trì, đều có sứ mạng của mình. Ha ha, lúc săn bắt tinh linh thú sẽ gặp phải vô số nguy hiểm. Ở bên trong tinh linh thú cũng có con đạt tới Tử Kim Cảnh, nhưng nguy hiểm lớn nhất lại đến từ những người bạn bên cạnh.

Doanh Thừa Phong cười lạnh, nói:

- Ta hiểu.

Dĩ nhiên giữ những người đến từ những Linh Vực khác nhau sẽ có đủ loại mâu thuẫn. Ngoại trừ rất ít người sẽ bắt tay hợp tác ra, những người còn lại đều là kẻ thù đấy.

Hơn nữa, nếu chém giết kẻ thù, như vậy có thể đạt đường càng nhiều linh hạch từ trong tay đối phương. Dĩ nhiên sẽ không ai chịu bỏ qua chuyện tốt như vậy.

Cho nên, nguy hiểm lớn nhất không phải là tinh linh thú mà là những người bên cạnh mình.

Thẩm Ngọc Kỳ giơ tay kéo Doanh Thừa Phong lại, nói nhỏ:

- Thừa Phong, ngươi muốn đi sao?

Doanh Thừa Phong ấp úng, nhìn vẻ lo lắng trong đôi mắt nàng, không khỏi cười gượng.

Hắn không muốn lừa nàng nhưng càng không muốn làm cho nàng lo lắng. Tuy nói Doanh Thừa Phong tự tin có thể quét ngang tất cả cao thủ cùng cấp nhưng nói ra những lời này, ai sẽ tin đây?

Hứa phu nhân khẽ thờ dài:

- Ngọc Kỳ, Doanh huynh có được đi hay không, không phải là bản thân hắn có thể quyết định.

Ánh mắt của nàng ngưng tụ, nói:

- Ở bên trong Linh Vực chúng ta, ngoại trừ Linh Đạo Thánh Đường thì cò có tám thế lực lớn. Có mười danh ngạch, Linh Đạo Thánh Đường chúng ta đã chiếm một cái.

Ánh mắt của nàng sáng ngời, nói:

- Danh ngạch cuối cùng, trên danh nghĩa là cho Linh Đạo Thánh Đường chúng ta, nhưng mỗi một môn phái đều có quyền nói lên dị nghị, cho nên danh ngạch cuối cùng này thật ra vẫn là lấy thực lực đến quyết định.

Nói tới đây, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười khổ, nói:

- Vì hai vị trí kia, từ mấy chục năm trước, Linh Đạo Thánh Đường chúng ta đã bắt đầu tài bồi môn hạ đệ tử. Hiện giờ có hai người trổ hết tài năng, thực lực của bọn họ cũng vượt xa cùng cấp, vốn tưởng rằng sẽ nắm chắc phần thắng trong cạnh tranh lần này. Nhưng hôm nay, sau khi thấy biểu hiện của Doanh huynh và Lương Vĩ Ba…

Thẩm Ngọc Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Ta hiểu rồi. Nếu để cho tám đại môn phái biết được thực lực của Thừa Phong, nhất định sẽ đưa ra ý kiến, tặng cho Thừa Phong một danh ngạch cuối cùng này.

Hứa phu nhân chậm rãi gật đầu, nói:

- Tuy tám thế lực lớn đều bồi dưỡng nhân tài tuyệt đỉnh, nhưng bất kể là ai ra tay thì cũng không thể chiến thắng được hai vị trúng cử của Linh Đạo Thánh Đường chúng ta. Nhưng…

Nàng đưa mắt nhìn Doanh Thừa Phong, nói:

- Nếu Doanh huynh ra tay thì chắc chắn sẽ thắng.

Sau khi nhìn thấy một kiếm kinh diễm kia, Hứa phu nhân rốt cuộc không thể nhìn thấu được thực lực của Doanh Thừa Phong rồi.

Nhưng nàng biết rõ nếu mình gặp phải một kiếm này, nếu không sử dụng Quang Minh chi Dực, chắc chắn phải khoanh tay chịu chết.

So sánh ra, tuy hai người khác xuất sắc, nhưng trên người làm sao có thể có trọng bảo này.

Cho nên một khi Doanh Thừa Phong được phép tham gia chọn nữa, như vậy trúng cử chính là việc ván đã đóng thuyền. Mấy vị lão giả kia lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.

- Sự phụ, vì sao tám đại môn phái kia phải đề cử Thừa Phong?

Thẩm Ngọc Kỳ hơi nhăn mặt, hỏi.

Hứa phu nhân bật cười, nói:

- Ngươi thật ngốc quá. Ngoài môn hạ bọn họ ra, dĩ nhiên thực lực của người còn lại tiến vào phải càng mạnh càng tốt đấy. Thực lực càng mạnh mới có thể đạt được nhiều linh hạch tinh linh thú, bọn họ càng có cơ hội tiến vào Huyền Không Động.

Thẩm Ngọc Kỳ a một tiếng, lúc này mới thật sự hiểu rõ.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, trầm giọng nói:

- Hứa phu nhân, ta muốn thỉnh giáo một vấn đề.

- Mời Doanh huynh thỉnh giảng.

Thẩm Ngọc Kỳ hơi nhíu mày, dù sao nàng cũng bại tại môn hạ của Hứa phu nhân.

Nhưng quan hệ giữa Hứa phu nhân và Doanh Thừa Phong dường như hơi rối loại. Tuy nhiên, ở bên trong thế giới linh dạo, tất cả đều là lấy thực lực cá nhân vi tôn. Hiện giờ Doanh Thừa Phong đã là cường giả Hoàng Kim Cảnh, để hắn gọi Hứa phu nhân là tiền bối, Hứa phu nhân cũng không chịu nổi.

Doanh Thừa Phong cũng không chú ý tới tâm tư nhỏ của Thẩm Ngọc Kỳ, hắn chậm rãi nói:

- Vì sao chân nhân có thể chỉ định một người tiến vào trong linh trì?

Hứa phu nhân cười ngạo nghễ, nói:

- Doanh huynh có điều không biết, các Linh Vực chúng ta định ra quy định rằng từng Linh Vực chỉ được có mười người tiến vào linh trì. Ngoài ra, mỗi một vị vượt qua Tử Kim Cảnh, tiến tới cường giả siêu cấp cũng đều có được một danh sách đề cử. Ở bên trong Linh Vực chúng ta, chân nhân đã đạt được tước vị đó mấy trăm năm rồi, cho nên mỗi một lần thí luyện Bách Vực Chiến, luôn có thêm một danh ngạch so với Linh Vực bình thường.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:

- Nếu trong Linh Vực có hai người đột phá Tử Kim Cảnh thì sao?

- Có mấy người chính là mấy người.

Hứa phu nhân bật cười, nói:

- Muốn đột phá cực hạn, đạt được tước vị đâu phải là chuyện dễ. Mà có mấy người sau khi đạt được tước vị lại cam tâm tình nguyện dừng lại ở Linh Vực, không đi tới Thánh Vực nhậm chức và tu hành? Mấy trăm năm qua, cũng có vài chục người đạt được tước vị trong Bách Vực. Nhưng chỉ có tổ gia mới có kiên nhẫn và nghị lực ở lại Linh Vực, thủ hộ cơ nghiệp mà thôi.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu. Không hiểu sao vào giờ khắc này, hắn lại nhớ tới Văn Tinh.

Vị thiếu nữ thần bí này tới từ Thánh Vực trong truyền thuyết, không biết hiện giờ nàng có khỏe không?

Tuy nhiên, có hình chiếu ác long bên người, cho dù gặp phải cường giả Tử Kim Cảnh, nàng cũng có thể tự bảo vệ mình, không lo đấy.

Hứa phu nhân lấy lại bình tĩnh, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ ưu tư.

Thẩm Ngọc Kỳ nói:

- Sư phụ, ngài đang lo lắng điều gì vậy?

Hứa phu nhân khẽ thở dài:
- Tổ gia thần thông cỡ nào, chúng ta huyên náo túi bụi ở trong này, lão nhân gia ông ta hẳn là đã sớm biết được. Nhưng cho tới tận lúc này vẫn chưa ban xuống pháp chỉ, ôi, thật là khiến mọi người lo lắng.


Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt một cái. Lúc này hắn đã chắc chắn, người đang ngăn cản Võ lão ở bên ngoài Linh Tháp chính là Linh Tháp chân nhân.

Có trời mới biết hiện giờ hai vị cường giả siêu cấp này đã chạy đến nơi nào luận bàn, ước chừng trong Linh Tháp đã không có chân nhân trấn thủ rồi.

Chỉ có điều những lời này đi lên miệng của hắn lại bị hắn nuốt trở về.

Chuyện của Võ lão và lão nhân gia ông ta cũng không phải là mình có thể xen vào đấy.

Đúng lúc Thẩm Ngọc Kỳ và Hứa phu nhân đang lo lắng, một tiếng nói mềm nhẹ đột nhiên vang lên trong tai Doanh Thừa Phong.

- Mau đi lên đỉnh Linh Tháp.

Thân thể Doanh Thừa Phong run lên, cơ thể hắn căng ra, hồi hộp nhìn bốn phía.

Hắn không thể nhận ra, rốt cuộc tiếng nói này đến từ nơi nào?

Ngay lập tức, hắn liền thấy nét mắt của Hứa phu nhân cũng hơi ngẩn ra, Thẩm Ngọc Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, nói:

- Thừa Phong, ngươi làm sao vậy?

Trong lòng Doanh Thừa Phong vừa động, nhớ tới thủ đoạn quỷ thần khó lường của Võ lão, hắn thấp giọng nói:

- Là chân nhân sao?

Hứa phu nhân chậm rãi gật đầu, nói:

- Chân nhân hạ lệnh, muốn ta dẫn ngươi tới đỉnh Linh Tháp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play