-
Rầm rầm rầm…
Theo từng tiếng nổ mạnh, những ô vuông không gian kia đột nhiên sụp đổ.
Lực lượng không gian là một trong những lực lượng thần bí nhất trên thế giới.
Lợi dụng lực lượng không gian, có thể cho thấy nguồn uy năng vô hạn. Hiển
nhiên, loại không gian sụp xuống này chính là sát chiêu lớn nhất trong đó. Chỉ
có điều chiêu thức này đòi hỏi phải có nguồn lực lượng không gian thật lớn. Cho
dù là thần kiếm trong tay Lương Vĩ Ba thì cũng không thể thi triển tùy ý.
Chẳng qua, lúc Doanh Thừa Phong phóng ra vô số tơ nhện mang hàn khí tới trước
mặt, y đã mất đi bình tĩnh, liền liều lĩnh tung ra tuyệt nghệ vốn ẩn giấu từ
xưa tới nay.
Lúc này, từng nguồn lực lượng mênh mông ầm ầm bùng nổ. Dường như ở trên võ đài
này đang nghênh đón ngày tận thế. Tiếng gầm rú cực lớn không ngừng vang lên
trong tai Doanh Thừa Phong khiến hắn hít thở không thông, luồng khí thế dũng
mãnh tựa như muốn nghiền ép hắn thành một bánh thịt.
Lương Vĩ Ba không hề che giấu nụ cười độc ác của mình. Nếu lúc này y giết chết
Doanh Thừa Phong, như vậy chính là tự vệ phản kích. Cho dù là có người đem
chuyện này đi thêu dệt thì chỉ cần có sư phụ làm chỗ dựa ở sau lưng, y liền vui
mừng, không sợ hãi đấy.
Hai mắt của Doanh Thừa Phong híp lại. Hắn đột nhiên có một loại cảm giác nguy
hiểm tột cùng mà từ trước tới nay chưa từng gặp phải.
Đây là nguồn uy năng cực lớn không thể kháng cự. Với sức mạnh của hắn bây giờ,
chắn chắn cũng không thể chống đỡ nổi.
Trong tích tắc, hắn đưa một tay vào trong túi không gian bên hông. Ở trong túi
không gian này có quân bài lớn nhất mà hắn chưa lật ra, chính là Bá Vương
thương và Hắc Chướng kỳ.
Hắn biết rõ, hiện giờ muốn thoát khốn mà ra thì chỉ có cách sử dụng hai kiện
siêu cấp thần binh này mà thôi.
Nhưng đúng lúc hắn có suy nghĩ muốn liều lĩnh bộc lộ thực lực thì trong đầu
bỗng xảy ra dị biến.
Trí Linh bắt đầu điên cuồng hấp thu luồng chân khí kia. Chân khí của Bạch Ngân
Cảnh như nước biển chảy ngược mãnh liệt mênh mông, đều bị Trí Linh hấp thu. Tuy
nhiên chân khí này cũng không bị nó chuyển đổi thành lực lượng tinh thần mà là
biến thành động lực bản thân.
Do đó mà tốc độ giải toán của Trí Linh lập tức được nâng lên.
Hơn nữa, cũng không phải tăng lên gấp đôi mà là gấp mười lần, thậm chí là mấy
chục lần.
Trí Linh là loại vật thần kỳ, từ trước tới nay đều toàn tâm toàn ý trợ giúp
hắn. Trong những lúc như thế này, nó rất ít khi làm ra chuyện gì đó khác
thường.
Tuy nhiên, một khi nó bắt đầu thoát khỏi dự liệu của Doanh Thừa Phong, làm theo
ý mình thì chứng tỏ nó đã gặp được cơ duyên tiến hóa nào đó.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, cử động của bàn tay trong túi không
gian cũng chậm đi một chút.
Hắn biết rằng, dưới nguồn lực lượng hung bạo, hủy diệt này, Trí Linh vì bảo vệ
tính mạng của hắn, cũng đã bắt đầu lột xác và bạo phát.
Trước kia Doanh Thừa Phong cũng từng gặp phải rất nhiều hiểm cảnh, nhưng lúc đó
Trí Linh lại không giúp đỡ được gì. Bởi vì những cường giả mà hắn đối mặt đều
là nhân vật vượt qua cấp bậc. Cho dù khả năng tính toán của Trí Linh mạnh mẽ
trở lại thì cũng không thể giúp hắn kháng cự lực lượng của đối phương.
Nhưng giờ phút này lại khác. Tuy lực lượng không gian kia dũng mãnh vô song,
nhưng dù sao cũng chỉ là từ một Linh Binh Bạch Ngân Cảnh phóng ra. Doanh Thừa
Phong cầm Hàn Băng trường kiếm trong tay, chỉ cần có thể nắm bắt thật chắc thì
tuyệt đối có thể phòng ngự.
Cho nên tại thời khắc này, Trí Linh bắt đầu nổi bão.
Nó tận lực hấp thu chân khí, chuyển hóa thành năng lượng của mình, lấy tốc độ
nhanh nhất đi tính toán mỗi một phần biến hóa của không gian xung quanh.
Nhanh hơn, mạnh hơn!
Trong chớp mắt, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Tốc độ giải toán của Trí Linh đã tăng lên tới mức không thể tin nổi. Dưới loại
giải toán điên cuồng này, không gian đang sụp xuống kia giống như là động tác
quay chậm, hiện ra trước mặt hắn.
Doanh Thừa Phong có thế thấy rõ không gian trước mắt bị nguồn lực lượng khủng
bố nào đó nghiền ép, làm nó sụt đổ về phía mình. Giống như là dùng một máy ủi
đất thật lớn để đẩy ngã vách tường vậy, nguồn lực lượng hủy diệt phát ra khiến
người ta sợ hãi.
Nếu như người bình thường ở dưới không gian này, chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ,
thậm chí là bị nguồn khí thế này hoàn toàn áp chế, không có sức chống cự.
Nhưng giờ phút này, đôi mắt của Doanh Thừa Phong lại sáng lóe lên.
Tinh thần của hắn men theo hướng sụp đổ kia, đã tìm ra ngọn nguồn tất cả phát
sinh.
Đó là một vầng sáng. Ánh sáng trong trường kiếm của Lương Vĩ Ba thao túng hết
thảy.
Mắt thường không thể thấy ánh sáng này. Nơi nào bị luồng sáng ấy chiếu rọi thì
lập tức không gian ở đó sẽ sụp xuống, sẽ phóng ra nguồn lực lượng hủy diệt.
Nếu muốn ngăn cản điều này, trước hết phải ngăn cản được vầng sáng kia.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, lại vận khí lực lượng tinh thần.
Đối mặt với nguồn lực lượng kinh khủng như vậy, hắn nhanh chóng vận chuyển lực
lượng tới cực hạn, không giữ lại bất kỳ cái gì.
Trong nháy mắt, nguồn lực lượng tinh thần hùng mạnh được phóng lên cao, mãnh
liệt dung nhập vào trong Hàn Băng trường kiếm. Trường kiếm bữa nay mang theo
hàn quang vô tận.
Hàn quang này lạnh lẽo thấu xương, nguồn hàn ý lại cực kỳ nồng đậm và cường
đại, dường như có thể đóng băng toàn bộ không gian.
Đương nhiên, tuy hàn khí mạnh mẽ nhưng vẫn kém lực lượng không gian một bậc.
Không biết vị đại sư nào đã chế tạo ra Linh Binh trong tay Lương Vĩ Ba này.
Năng lượng nó phóng ra càng lúc càng hùng mạnh. Dưới luồng sáng mãnh liệt,
không gian sụp xuống kia hư ẩn như hiện ở trong những ô vuông, căn bản là không
ai có thể tìm được ngọn nguồn.
Mà một khi luồng hàn khí do Hàn Băng trường kiếm phóng ra bị phân tán, sẽ không
thể áp chế hoặc là chống cự được không gian sụp đổ rồi.
Ở trong mắt đám người Hứa Bạch Đào, tuy Doanh Thừa Phong đã rất cố gắng nhưng
hắn vẫn không thể ngăn cản được chiêu không gian sụp đổ này của Lương Vĩ Ba.
Hiển nhiên, trong trận chiến này, Lương Vĩ Ba nắm chắc trong tay phần thắng
đấy.
Lão đạo nhân than nhẹ một tiếng, lúc đang định nói chuyện thì đột nhiên ánh mắt
ông ta ngưng tụ, trên gương mặt khô héo kia bỗng hiện ra vẻ cực kỳ kinh hãi.
Đột nhiên Doanh Thừa Phong giơ tay lên, Hàn Băng trường kiếm lập tức rời khỏi
tay hắn, lao thẳng một đường tuyệt đẹp trong hư không, kích bắn về phía xa.
- Xoẹt…
Tiếng xé rách không gian vang lên.
Trong tích tắc tiếng động vang lên, vài vị cường giả Tử Kim Cảnh nơi này đều có
cảm giác hết sức cổ quái.
Trường kiếm trong tay Lương Vĩ Ba có thể khiến cho không gian sụp xuống, như
vậy hắn đã là tồn tại vô địch ở trong khu vực này, bất luận công kích gì cũng
sẽ bị xóa bỏ dưới bầu không gian sụp đổ này.
Nhưng tiếng xé rách không gian lại vang lên rõ ràng và điếc tai như vậy, rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, bọn họ nhận ra những ô vuông kia bị tách rời, không gian liên tục
sụp xuống kia bỗng nhiên phát sáng lên.
Một ánh sáng quét qua không gian. Trong sự nguy hiểm vô tận đang sụp xuống kia,
đạo quang đó đã tìm được một con đường lớn bình an.
Đôi mắt của lão đạo nhân chợt sáng lên, lúc nhìn thấy đạo kiếm quang mãnh liệt
này, ông ta đã biết Doanh Thừa Phong không phải là một vị cường giả Bạch Ngân
Cảnh bình thường, là Linh Vũ giả vô địch cùng giai.
- Keng.
Một âm thanh chói tai vang lên trên võ đài.
Âm thanh này giống như tiếng chuông trong chùa miếu cổ xưa, vang vọng rất ra.
Sau đó, không gian trước mắt mọi người phiêu đãng một hồi. Trong nháy mắt, bầu
không gian khôn ngừng sụp xuống kia bỗng đông cứng lại. Thời gian dần qua,
chúng giống như gợn nước bình thường khuếch tán ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, không gian đã khôi phục như thường.
Mọi người lại nhìn thấy bóng dáng hai người trên võ đài.
Chỉ có điều lúc này Doanh Thừa Phong đứng ngạo nghễ. Hắn chắp hai tay sau lưng,
trên mặt cười lạnh, từ người tràn ra luồng khí phách cuồng ngạo, coi thường
thiên hạ.
Mà Lương Vĩ Ba ở trước mặt hắn lại suy sụp tinh thần, ngã nhào trên mặt đất.
Tuy trong tay y vẫn còn nắm chặt thành thần kiếm không gian, nhưng trên thân
kiếm đã xuất hiện vài vết rạn.
Cho dù thanh kiếm này không hỏng nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không
thể lại sử dụng uy năng này rồi.
Hơn nữa, bản thân Lương Vĩ Ba cũng thất khiếu chảy máu, hai mắt nhắm nghiền,
không biết sống chết như thế nào.
Mà Hàn Băng trường kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu của y lại không ngừng tỏa ra
luồng hàn ý vô tận, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có thể chém xuống một
kiếm.
Sắc mặt của Hứa Bạch Đào kịch biến. Ông ta tiến lên trước một bước, lập tức lên
võ đài.
Sau khi đưa tay để dưới mũi của Lương Vĩ Ba, ông ta mới thở dài một hơi.
Tuy vết thương trên người y rất nặng, nhưng chỉ cần trị liệu thích hợp thì cũng
sẽ không lưu lại di chứng gì.
Ông ta ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Hàn Băng trường kiếm, lãnh đạm nói:
- Linh Vũ giả.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động, lập tức Hàn Băng trường kiếm
bay trở về.
Một kiếm kia uy mãnh tuyệt luân, ngay cả lực lượng không gian cũng bị hàn băng
phá vỡ.
- Tiền bối thứ lỗi, thần binh trong tay Lương huynh uy năng thái thịnh, vãn bối
không thu tay lại được
- Ha ha.
Vẻ linh hoạt, sắc bén trong mắt Hứa Bạch Đào chợt lóe lên. Ông ta nói:
- Hóa ra lực lượng tinh thần của các hạ đã đột phá tới Hoàng Kim Cảnh rồi, khó
trách có thể xuất ra được một kiếm kinh thiên như thế.
- Hoàng Kim Cảnh?
Hứa phu nhân và Thẩm Ngọc Kỳ đều kinh hãi hô lên một tiếng.
Các nàng nhìn về phía lão đạo nhân, đã thấy lão nhân gia này yên lặng gật đầu
một cái.
Tuy Doanh Thừa Phong vẫn giấu diếm thực lực chân chính của mình, nhưng dưới sự
áp bách của trường kiếm không gian, chẳng những Trí Linh bị kích phát ra tiềm
năng mà ngay cả lực lượng tinh thần của hắn cũng toàn lực phóng ra ngoài.
Bởi vậy cho nên trong nháy mắt, Hàn Băng trường kiếm mới đột phá không gian,
xuyên thấu qua khe khở ánh sáng, phá vỡ không gian, đánh trúng vào kiếm không
gian của đối phương.
Trường kiếm trong tay Lương Vĩ Ba có phẩm chất cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn
hơn Hàn Băng trường kiếm một bậc.
Nhưng một khi sử dụng lực lượng không gian, thân kiếm chính là gánh nặng lớn
nhất, hơn nữa còn là nguồn trọng áp khó có thể thừa nhận.
Vào lúc đó, bất luận là trường kiếm không gian hay bản thân Lương Vĩ Ba thì
cũng đều là lúc suy yếu nhất.
Một kiếm của Doanh Thừa Phong lại thiên ngoại phi tiên oanh kích xuống, chém
thật mạnh vào thân trường kiếm không gian.
Vì thế Lương Vĩ Ba và kiếm không gian đồng thời bị thương nặng, trong nháy mắt
bị thua.
Dĩ nhiên đám người Hứa Bạch Đào không biết nguyên do, còn tưởng rằng Doanh Thừa
Phong có thể chuyển bại thành thắng là vì nguồn lực lượng tinh thần của hắn đã
đột phá tới Hoàng Kim Cảnh.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười với hai nàng, nói:
- Đúng vậy, ta may mắn đã đột phá.
Hứa phu nhân và Thẩm Ngọc Kỳ ngạc nhiên, nhìn nhau vui mừng. Tuy nhiên, sau khi
mừng như điên, hai nàng lại cảm thấy hơi buồn bực. Người này bước chân nhanh
như vậy, làm sao chúng ta có thể đuổi kịp đây?