Doanh Thừa Phong ở trong phòng khách rộng rãi lấy lò luyện đan ra, ôm quyền, nghiêm nghị nói.
Một vầng sáng lóe lên, trong lò tuôn ra một đám khói mù, lúc đám khói mù này ngưng tụ lại, nhất thời biến thành hình người.
Đan Lô Khí Linh đảo mắt nhìn xung quanh, cười nói: - Doanh huynh, đây chính là nhà của huynh à, điều kiện cũng được lắm.
Sau khi Doanh Thừa Phong trở thành hộ pháp của Linh Đạo Thánh Đường, tài sản mà Linh Đạo Thánh Đường đưa tới rất nhiều. Và Khí Đạo Tông càng là hào phóng dành ra một khu đất lớn trong tông môn. Đồng trời xây dựng bên trên mấy chục căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Căn phòng mà Doanh Thừa Phong ở chắc chắc là tốt nhất, cũng là xa hoa nhất.
Ngoại trừ một số tiện nghi khoa học kỹ thuật hiện đại không có mang tới ra, mức độ xa hoa của căn phòng này làm bản thân Doanh Thừa Phong cũng thầm chắc lưỡi nghẹn lời.
Nhưng căn phòng hoa mỹ diễm lệ như vậy, trong mắt của Đan Lô Khí Linh lại chỉ đánh giá bằng ba từ cũng được lắm.
Chân mày khẽ chau lại, Doanh Thừa Phong nói: - Khí Linh huynh, tiểu đệ mời huynh ra cũng không phải bàn luận với huynh căn phòng này hay là bày trí bên trong.
Đan Lô Khí Linh cười khan một tiếng, nói: - Được rồi, huynh có chuyện gì, cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, thì nhất định giúp.
Ngụ ý của nó chính là, nếu làm không được vậy thì không giúp. Hơn nữa, suy cho cùng có thể làm được không, kỳ thật phải xem tâm tình của nó nữa.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói: - Khí Linh huynh yên tâm, huynh nhất định có thể làm được.
- A, Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, nói: - Vậy huynh nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì.
- Tiểu đệ đã từng nói, muốn học thuật luyện đan. Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói: - Bây giờ, xin huynh chỉ giáo một chút nhé.
- Vâng, Doanh Thừa Phong kiên định như đinh đóng cột nói.
Kỳ thật theo kế hoạch của hắn, học thuật luyện đan vẫn có thể trì hoãn lại một chút. Nhưng trong đêm nay bị Phong Huống ép, hắn đành kiên trì bất chấp phải đối mặt với khó khăn.
Đan Lô Khí Linh quái dị dò xét nhìn hắn. Tuy không hiểu trong đầu tiểu tử này rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Nhưng nó vẫn thở dài một tiếng, nói: - Được rồi, nhưng huynh đã nói, nếu thiên phú của huynh trên luyện đan không thể làm ta hài lòng, ta có quyền chấm dứt truyền thụ.
Đan Lô Khí Linh ho khan một tiếng, nói: - Cái gọi là luyện đan, kỳ thật chính là một quá trình tinh chế bộ phận trong sinh linh thảo mọc ra sinh vật hữu dụng. Khói mù trên người nó bắt đầu dũng động, huyển ảo biến ra vô số đồ án quái dị, nói: - Bước thứ nhất muốn học luyện đan chính là học thuộc lòng.
- Học thuộc lòng? Doanh Thừa Phong chau mày, không hiểu hỏi.
- Đúng vậy. Đan Lô Khí Linh ngạo nghễ nói: - Sinh linh thảo mọc giữa thiên hạ và nội đan huyết thịt da lông v.v… của đủ loại sinh vật nhiều vô số kể. Mà đan sư cường đại chân chính cũng không thể hiểu hết, nhưng ít nhất cũng có thể nắm bắt một hai phần mười.
- Đợi một chút. Doanh Thừa Phong vung tay, nói: - Nắm bắt một hai phần mười, cũng xem là đan sư cường đại?
Đan Lô Khí Linh cười một tiếng, nói: - Huynh cho rằng một hai phần mười thì đơn giản à. Hừ hừ, thành thật nói cho huynh biết, cho dù huynh nắm bắt con số một hai phần mười, nhưng cả đời có thể gặp được, hơn nữa dùng được, có lẽ ngay cả một phần cũng không có.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng lại chợt hoảng sợ.
Nói đến đây, số lượng sinh linh thảo mộc này quả thật là kinh khủng làm người ta sợ hãi.
- Xem xong rồi. Đan Lô Khí Linh đột nhiên kêu một tiếng, khói mù trên người nó bắt đầu dũng động, cuồn cuộn không ngừng.
Không những như vậy, đám khói mù này vẫn không ngừng biến hóa, đồng thời trong miệng của nó giống như khẩu súng máy phun ra vô số câu từ.
- Đây là hoa U Lan, sinh sống ở nơi cực hàn. Nhưng vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại). Trong hoa này lại chứ một tia năng lượng nhiệt tính, là một vị thảo dược rất có ích.
Mấy câu nói này giống như trong nháy mắt đã nói xong. Sau đó lớp khói trên người nó lại thay đổi, và trong miệng giới thiệu một loại hoa cỏ khác.
Đan Lô Khí Linh giống như thượng ẩn đi, động tác của nó càng ngày càng nhanh, giảng giải cũng càng ngày càng nhanh.
Nếu lúc này có người ở trước mặt nó, cho dù là Linh Sư Tử Kim Cảnh cường đại, cũng phải bị nó làm choáng váng căng não. Hận không thể một tay đập chết cái gã giống như ruồi muỗi đang kêu vo ve, càu nhàu.
Nhưng Doanh Thừa Phong rõ ràng không giống người bình thường.
Hắn vẫn ngồi yên trước mặt Đan Lô Khí Linh, mắt cũng không chớp nhìn tất cả cái này.
Trước kia, bất luận hắn học cái gì, trên cơ bản đều là phần lớn tự học. Cho dù là gặp được Võ lão, cũng chỉ là đặt quyển sách mà hắn cần trước mặt hắn mà thôi. Về phần nội dung trong đó vẫn là bản nhân Doanh Thừa Phong.
Nhưng giờ này khắc này lại xuất hiện cảnh tượng chưa từng thấy.
Đan Lô Khí Linh giảng giải suốt một canh giờ, trong đó cũng không biết biến hóa bao nhiêu thảo dược.
Có lẽ là nó cũng biến mệt rồi, thở dài hồng hộc, nói: - Doanh huynh, huynh đều thấy hết rồi.
Lúc nhìn thấy nó học điệu dạng loài người thở, khóe miệng của Doanh Thừa Phong lộ ra sự thản nhiên, nụ cười như có như không, sau đó nói: - Nhìn thấy rồi.
Đan Lô Khí Linh ha ha cười, trong mắt của nó có quang mang đắc chí.
- Nếu huynh đã hiểu rồi, vậy ta thử huynh. Nếu có thể qua ải, ta sẽ truyền thụ cho huynh phương pháp cụ thể chế luyện đan. Đan Lô Khí Linh kiêu ngạo nói; - Đương nhiên, nếu huynh không thể làm tiểu đệ hài lòng, vậy chuyện học luyện đan tạm thời gặp gác lại, huynh thấy thế nào.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hơi bĩu môi, nói; - Khí Linh huynh, cái này cũng xem là khảo hạch sao?
- Đương nhiên, Đan Sư quan trọng nhất chính là có có học thức uyên bác. Nếu huynh cả điểm này cũng làm không được, lại làm sao có thể trở thành một Luyện Đan Sư. Đan Lô Khí Linh đầy mặt nghiêm nghị nói.
Doanh Thừa Phong hai tay nhất quán, làm ra thủ thế bất đắc dĩ, nói: - Cũng được, huynh ra đề đi.
Tuy lúc này cơ thể của Đan Lô Khí Linh vẫn nằm trong tay của hắn, hơn nữa Đan Lô Khí Linh nhát gan như chuột, không chịu được bất cứ kinh hãi gì. Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không có ý uy hiếp cưỡng ép gì. Ngược lại hoàn toàn theo căn dặn của Đan Lô Khí Linh tiến hành khảo hạch.
- Ta hỏi huynh, cây này gọi là gì, có diệu dụng gì. Khói mù trên người của Đan Lô Khí Linh bỗng nhiên biến, hóa thành một loại thực vật, nó cười híp mắt hỏi.
- Đây là hoa Hoàng Quan, thích khô ráo ẩm ướt, thường thấy dấu vết ở miệng núi lửa. Ánh mắt của Doanh Thừa Phong quét qua, hắn đương nhiên không thể ghi nhớ tất cả mọi thứ mà Đan Lô Khí Linh biến ra. Nhưng trong đầu hắn lại còn có một Trí Linh. Chỉ cần để nó nhìn thấy một lần, thì nó có thể bắt chước toàn bộ.
Về phần ghi chép hình ảnh và giọng nói, chỉ là một chuyện cỏn con không đáng kể.
Nhưng Đan Lô Khí Linh lại không biết chuyện này, nó cười ha ha nhìn Doanh Thừa Phong, chờ hắn xấu hổ. Sau đó nó có thể làm thầy người ta giáo huấn Doanh Thừa Phong, để hắn tập trung tinh lực lên tu luyện lực lượng tinh thần.
Chỉ là sau khi đột phá Tử Kim Cảnh, đạt tới mức độ càng cao, mới có thể có tuổi thọ cao hơn. Lúc đó, phân tâm nghiên cứu kiến thức khác, ngược lại cũng có ích.
Nhưng, bây giờ, ý cười trên mặt nó lại nhanh chúng đong cứng lại, vì Doanh Thừa Phong vừa mở miệng thì không do dự giảng ra tên và công dụng của loại thực vậy này. Hơn nữa mỗi một từ nói ra đều hoàn toàn trùng khớp với truyền thụ của nó.
Cái này quả thật chính là chuyện không thể.
Chăm chú nhìn Doanh Thừa Phong, Đan Lô Khí Linh nói: - Trước đây huynh biết tên gọi và công dụng của thuốc này à.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Tiểu đệ đọc qua trong một quyển sách.
- Ồ thì ra là thế. Đan Lô Khí Linh nhẹ lòng, lại biến hóa thành một loại thực vật khác.
Nhưng Doanh Thừa Phong vẫn liếc nhìn, sau đó sảng khoái gọi tên và công dụng của nó. Thậm chí cả một số kiêng kỵ cũng nói ra rành mạch.
Đan Lô Khí Linh trợn tròn hai mắt. Lần này nó đắc ý tìm thực vật vô cùng hiếm thấy, nhưng không ngờ Doanh Thừa Phong vẫn liếc nhìn thì nhận ra.
- Làm lại…
- Lại nữa…
- Lại lần nữa…
Sau liên tiếp mấy chục lần, Đan Lô Khí Linh hung hăng nhìn Doanh Thừa Phong, trong miệng của nó cũng không biết đang càu nhàu cái gì.
Doanh Thừa Phong cười híp mắt nhìn nó, cũng không thúc giục.
Một lúc sau, cuối cùng Đan Lô Khí Linh nói: - Lần cuối, đây là cái gì?
Nhìn thấy vật thể mà nó ảo hóa ra, đầu tiên Doanh Thừa Phong chau mày, một lát sau, sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi.
- Khí Linh huynh, huynh có chắc rằng, vừa nãy cho ta xem qua hình ảnh của vậy này không?
Đôi mắt của Đan Lô Khí Linh sáng ngời, đột nhiên cười lên, nói: - Hảo tiểu tử, ta nói huynh có năng lực nhìn qua không quên. Quái thai như vậy, quái thai như vậy…
Nó tận mắt thấy qua năng lực tính toán tinh chuẩn và tinh diệu tới cực độ của Doan Thừa Phong. Lúc này lại phát hiện bản thân hắn có khả năng thấy qua là không quên, chấn động trong lòng quả thật khó mà hình dung.
Doanh Thừa Phong giật mình, cười nói: - Khí Linh huynh, thì ra huynh cũng biết đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi. Hắn phất mạnh tay, nói: - Nếu huynh đã hiểu hết rồi, vậy có thể dạy tiểu đệ thuật luyện đan không hả.
Đan Lô Khí Linh thở dài một tiếng, nói: - Cũng được, nếu thiên phú của huynh mạnh như vậy, ta dạy huynh. Nó dừng lại một chút, lại nói: - Nhưng đan sư cường đại thật thụ ngoại trừ học thuộc lòng ra, trong quá trình luyện đan cũng phải có linh tính nhất định. Có thể học được chút gì từ trong tay ta không, thì xem huynh có mấy phần ngộ tính.
Khói mù trước mặt càng trở thêm huyền ảo. Một lát sau, lượng lớn khói mù gom tụ lại, biến thành một viên ngọc thạch.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn viên ngọc thạch này, đầy mặt khó hiểu.
- Còn đây là đá Truyền Thừa mà ta sử dụng lực lượng tinh thần biến hóa ra. Nội dung thích hợp với huynh, ta đều ghi chép trong đó. Có thể học được bao nhiêu, tinh nghiên bao nhiêu, đều xem chính bản thân huynh.
Lực lượng tinh thần của hắn chuyển động nhanh, trong nháy mắt phóng lên trên viên đá Truyền Thừa.
Lập tức, vô số tin tức hải hà cuồn cuộn dâng lên trên viên đá hư ảo này. Lượng lớn tin tức khổng lồ này giống như phá vỡ đầu của hắn, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT