Trong
tông môn Khí Đạo Tông, đột nhiên lóe ra vùng ánh sáng.
Ánh sáng này hung mãnh dày đặc, lộ ra khí tức làm người ta khiếp hãi.
Lúc nguồn khí tức này xông lên trời, những cường giả Bạch Ngân Cảnh tu luyện
trong nội môn đều cảm nhận được.
Nhưng không có ai vì vậy mà giật mình hay động dung. Vì bọn họ đều biết, đây là
có người trở về từ Cổ Chiến Trường.
Kể từ mấy tháng trước chúng trưởng lão trong tông môn vì một chuyện nào đó mà
lượng lớn vào Chiến Trường Cổ, sau đó hầu như mỗi một tháng đều có người trở về
từ chỗ đó.
Có lẽ ngoại trừ Đoàn Thụy Tín ra, người còn lại đều không có mang đến tin tức
tốt gì. Thời gian dài, cũng không có ai đặc biệt để ý.
Phương Phù tĩnh tọa trong nhà tranh, sắc mặt của lão bình tĩnh không gợn sóng,
giống như đang ngủ say.
Nhưng lúc khí tức dần dần ngưng tự lại ở nội môn, đôi mắt của lão lại đột nhiên
mở ra.
Trong đôi mắt bình tĩnh giống như biển cả sâu rộng đó lóe lên ánh sáng. Một
đường quang mang chưa từng có nhanh chóng lóe hiện qua. Sau đó, cơ thể lão đã
rời khỏi chỗ này.
Trong nhà tranh, còn có một đồng tử pha trà thắp hương cho lão. Nhưng lúc gã
ngẩng đầu lên, lại giật mình hốt hoảng, vì tông chủ đại nhân đang ngồi ngay
ngắn trên giường đã không thấy bóng dáng.
Hàng tường rao cao lớn vẫn như xưa, cảnh sắc xung quanh vẫn quen thuộc như vậy.
Lúc trên mặt Doanh Thừa Phong vừa mới hiện lên chút ý cười, thì lập tức cô đọng
lại.
Bởi vì hắn cảm nhận được một nguồn khí tức ép tới với tốc độ nhanh không gì
sánh bằng.
Nguồn khí tức này là mãnh liệt như vậy, tuy không bì được với cường giả Tử Kim
Cảnh Tề Thiên Lão Tổ, nhưng cũng chỉ có cách nhau một vạch.
Ở trong ký ức của Doanh Thừa Phong, hầu như trong Khí Đạo Tông xưa nay chưa
từng có cường giả như vậy.
- Vù…
Bên chân hắn, Lang Vương Khí Linh đột nhiên ngửa đầu lên, phát ra một tiếng
rống tràn đầy khiêu khích.
Đó là nó đang khiêu chiến với vị cường giả phát ra khí tức cường đại đó.
Bóng người chợt lóe, một lão nhân vóc người to lớn vững vàng đứng bên cạnh
Truyền Tống Trận.
Hai bên nhìn nhau, đều có chút ngây dại.
- Thừa Phong… Phương Phù hai mắt sáng ngời, tấm phù lục trong tay nhất thời
chui vào trong tay áo.
Doanh Thừa Phong nhìn chằm chằm Phương Phù, hắn tiến lên một bước, khom người
hành lễ, nói:
- Đệ tử Doanh Thừa Phong thí luyện trở về, gặp qua tông chủ.
Chỉ là trong lòng của hắn lúc này lại thầm không ngừng khen ngợi.
Thì ra thực lực thật của Phương Phù vượt xa dự liệu của hắn. Cho dù là cách Tử
Kim Cảnh, tựa hồ cũng chỉ kém chừng nữa bước.
Nhưng vị tông chủ đại nhân này cũng quá giảo hoạt. Trước đây, khí tức trên
người lão thủy chung đều bình hòa ổn định, dường như chỉ dao động lơ lững trong
Hoàng Kim Cảnh. Nếu không phải hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện lạ, làm Phương
Phù triển lộ ra thực lực thật sự, Doanh Thừa Phong cũng không biết, lão đã là
cường giả Hoàng Kim Cảnh đỉnh đỉnh chỉ kém Tử Kim Cảnh nữa bước.
Phương Phù ha ha cười, lão phất mạnh tay, nói:
- Không cần kiến lễ, miễn.
Dứt lời, ánh mắt của lão rơi lên người cự lang bên cạnh Doanh Thừa Phong.
Vừa nãy chính là vì cảm nhận được nguồn lực lượng dâng trào và sát khí mãnh
liệt dày đặc trên người cự lang, cho nên lão mới bất chấp tất cả chạy tới.
Bởi vì lão biết, nếu kẻ địch của tông môn phát hiện ra nguồn khí này, vậy trong
cả môn phái ngoại trừ mình ra, cũng không có ai là kẻ địch.
Bây giờ hiểu lầm đã giải sạch, lão lại bắt đầu đoán lai lịch của con cự lang.
Doanh Thừa Phong khẽ cười, nói:
- Lang Vương, không được thất lễ.
Lang Vương nhe răng trợn mắt giằng co với Phương Phù nhất thời lặng im thu liễm
lại. ngoan ngoãn cụp cái đuôi, trốn sau lưng Doanh Thừa Phong. Cho dù đôi mắt
của Phương Phù không thích thêm nữa, nó cũng không chui ra.
Phương Phù mặt mỉm cười, trong lòng lại hoảng sợ, lão chậm giọng hỏi:
- Thừa Phong, con cự lang này chẳng lẽ chính là…
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Chính là Khí Linh Thuẫn Lang Vương.
- Khí Linh… Phương Phù hít vào một hơi khí lạnh.
Khí Linh tuy không phải loài người, hơn nữa có sinh mệnh gần như vô hạn. Nhưng
tu luyện tăng cấp của Khí Linh lại gian nan hơn gấp trăm ngàn lần so với nhân
loại.
Ngày xưa khi Doanh Thừa Phong có được Thuẫn Lang Vương, vật này thậm chí cả
Bạch Ngân Cảnh cũng không phải. Nhưng bây giờ, trên người Khí Linh của Thuẫn
Lang Vương lại phóng ra khí tức duy chỉ có cường già Hoàng Kim Cảnh mới có thể
có, sao có thể không làm lão thầm chắc lưỡi.
- Tốt lắm, Phương Phù khẽ gật đầu, nói:
- Thừa Phong nếu ngươi trở về, lão phu cũng yên tâm. Lão nhẹ nhàng phất tay,
nói:
- Bọn Phong sư đệ còn không biết trở về của ngươi. Ngươi đi bái kiến bọn họ
trước, buổi tối bổn tọa thiết yến tiếp đãi ngươi.
Doanh Thừa Phong cung kính đáp một tiếng, rời khỏi đình viện, đi tới Phong phủ.
Doanh Thừa Phong bây giờ sớm không còn là tiểu bối vô tri gì gì, danh tiếng của
hắn vang dội, thậm chí còn hơn cả tông chủ đại nhân một bậc.
Cho nên lúc hắn xuất hiện ở nội tường, lập tức bị người ta nhận ra. Đồng thời
tin tức này như mọc cánh lan truyền ra ngoài.
Cánh cổng Phong phủ bỗng nhiên mở rộng, Phong Huống vội vã đi tới cửa cổng. Trong
mắt lão có sự kích động không thể che dấu được.
Trong Khí Đạo Tông có một cách để nhanh chóng lan truyền tin tức, là chỉ cần
các thái thượng trượng lão ở giữa cửa hơi hơi lơ đễnh , thì có thể nội trong
thời gian sớm nhất biết chuyện lớn chuyện nhỏ, lông gà vỏ tỏi xảy ra trong tông
môn.
Mà ngay lúc Doanh Thừa Phong rời khỏi Truyền Tống Trận, Phương Phù đã dùng
phương pháp xa xa thông báo cho Phong Huống.
Quả nhiên lúc Phong Hướng đến cửa, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang
lên.
- Đệ tử Doanh Thừa Phong bái kiến sư tổ.
Trước mắt như hoa lên, Doanh Thừa Phong bất chợt xuất hiện. Cho dù là với thị
lực của Phong Huống cũng không thể nhìn rõ hắn rốt cuộc là làm thế nào đến đây.
Phong Huống bước nhanh lên trước, đỡ hai vai của Doanh Thừa Phong, chăm chú
nhìn hắn hồi lâu, vui mừng nói:
- Tốt, Thừa Phong, con mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Sư tổ, đây cũng không phải công lao của đệ tử. Hắn đảo mắt, cười nói:
- Con Lang Vương này có chút kỳ ngộ, có chút tấn thăng trên tốc độ.
Phong Huống hơi giật mình, lúc này mới nhìn thấy cự lang núp phía sau Doanh
Thừa Phong. Lão thầm tấm tắc khen ngợi:
- Ta nghe Đoàn sư huynh nói, Khí Linh này của con đã tấn thăng tới Hoàng Kim
Cảnh. Ha ha, đây quả thật là tạo hóa thiên đại.
Doanh Thừa Phong nhẹ giọng đáp dạ. Kỳ thật lúc Lang Vương chở hắn đến, còn dùng
một chút kỹ xảo không gian. Nếu không với kinh nghiệm lão đạo của Phong Huống
bây giờ, cũng không đến mức nảy sinh cảm giác bất ngờ.
Chỉ là, nếu để người khác biết Lang Vương biết vận dụng lực không gian, vậy quả
thật là tin tức quá rợn người.
- Ngao….ooo
Cự lang khẽ tru một tiếng, trí tuệ của con vật này đã tăng lên rất nhiều so với
ở lúc còn là Bạch Ngân Cảnh, không đến mức ngoại trừ Doanh Thừa Phong ra xem
tất cả mọi người đều là kẻ địch.
Nó có thể rõ ràng cảm nhận được thiện ý của Doanh Thừa Phong đối với lão nhân
này, cho nên cũng ngoe nguẩy đuôi làm như nịnh nọt.
Phong Huống nhìn thấy rất vui, nói:
- Thừa Phong, Khí Linh này càng ngày càng hiểu tính người, thật là tài giỏi.
Lão vẽ vuốt chòm râu dài, nói:
- Đây có lẽ là cánh tay đắc lực lớn nhất của con đấy.
Lão biết rõ lai lịch của Doanh Thừa Phong, biết trên người hắn có ba món linh
khí siêu phẩm.
Có lẽ trước đây lấy thương Bá Vương vi tôn, nhưng lúc này nhìn thấy biểu hiện
của Lang Vương Khí Linh, tất nhiên lão có chút thay đổi.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của lão là, sau khi nghe thấy câu nói này, cự lang vốn
ngẩng đầu ưỡn ngực, khí độ bất phàm lại cúi đầu xuống, phát ra tiếng “nga nga”
rất nhỏ.
Doanh Thừa Phong không kìm được thất tiếu, sờ đầu cự lang, nói:
- Sư tổ, chuyện này nói ra thì dài, phụ mẫu đệ tử họ bây giờ thế nào rồi?
Trong đôi mắt của Phong Huống lóe ra ánh sáng, thầm nói. Chẳng lẽ trên người
của Doanh Thừa Phong lại còn có thứ hữu dụng hơn cả Lang Vương Khí Linh. Nếu
thật như vậy, vận khí của tiểu tử này cũng quá tốt rồi
Nhưng lão lại không biết mình trong vô ý đã đoán trúng.
Ở trên người của Doanh Thừa Phong, Lang Vương Khí Linh tuy rất quan trọng,
nhưng tuyệt đối không phải kẻ mạnh nhất.
Ho nhẹ một tiếng, Phong Huống trầm giọng nói:
- Phụ mẫu và thúc thúc con đều rất tốt, lão phu dẫn con đi gặp họ.
Dứt lời, lão kéo lấy tay Doanh Thừa Phong, đi tới một phía khác.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, đi theo Phong Huống, trong miệng lại hỏi:
- Sư tổ, bọn họ không có ở lại trong phủ của sư tổ sao?
Phong Huống ha ha cười to, nói:
- Ngày xưa lão phu mời bọn họ tới, là có nguyên nhân. Nhưng bây giờ, ở đâu còn
có người dám đụng đến bọn họ. Lão vỗ mạnh lên vai Doanh Thừa Phong, nói:
- Hơn nữa, tông chủ Phương sư huynh hạ pháp chỉ xuống, nhường ra một khu vực
trong tông môn để bọn họ dung thân. Cho nên ba tháng trước bọn họ đã dọn ra
ngoài rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Đa tạ sư tổ, đa tạ tông chủ.
Phong Huống phất tay, nghiêm nghị nói:
- Tất cả cái này đều là chính con làm ra, không cần tạ ơn bất cứ ai.
Trong mắt Doanh Thừa Phong lóe ra tia sáng, một giọng nói khe khẽ truyền vào
trong tai Phong Huống.
- Sư tổ, đệ tử có thể không tạ ơn người khác, nhưng lại không thể quên vun
trồng của sư tổ.
Cước bộ của Phong Huống hơi dừng lại, nụ cười trên mặt dũ phát sáng lạn. Nhưng
ẩn dưới nụ cười này lại có cảm khái vô tận.
Lúc mới đầu gặp, Doanh Thừa Phong chỉ là một đệ tử tham gia khảo hạch để gia
nhập Khí Đạo Tông mà thôi. Nhưng hàng loạt biến hóa sau đó lại làm hắn có cảm
giác nhìn không kịp.
Cho đến bây giờ, Doanh Thừa Phong đã hoàn toàn trưởng thành, thậm chí có thân
phận địa vị có thể cùng ngồi bàn luận với lão.
Thương hải tang điền (biển cả thành nương dâu) dường như thoáng cái đã qua, tất
nhiên làm hắn vô cùng xúc động.
Một lát sau, bọn họ đi tới giữa một đình viện rất lớn.
Trong sân, mấy người thanh niên đang tu luyện võ kỹ, sau khi nhìn thấy Phong
Huống và Doanh Thừa Phong, tựa hồ đồng thời hét to, gọi:
- Phong sư tổ đến rồi, Doanh sư huynh đến rồi
Doanh Thừa Phong cười ha hả, tiến lên chào hỏi bọn họ.
Nhưng rất nhanh hắn phát giác ra dị dạng. Những người này đều là đệ tử của thúc
thúc giữ lại đây. Nếu lấy vai vế mà luận, kỳ thật là sư huynh đệ đồng môn.
Nhưng nhìn thái độ của những người này đối với hắn lại cung kính như vậy, sợ
sệt quỳ xuống khấu đầu bái lại.
Doanh Thừa Phong thoáng trầm ngâm một lát, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Thời gian đã qua, quả thật là không thể lấy lại.