Một luồng sáng nhàn ngạt lóe lên ở bên ngoài gian phòng, một vị tiểu đạo đồng mắt khép hờ buồn ngủ.
Đột nhiên hắn nghe được tiếng mở cửa liền giật mình một cái nhảy dựng lên. Ánh mắt đảo qua trên của, buồn ngủ trong đầu lập tức giống như là được gắn thêm đôi cánh, bay mất tăm.
- Doanh hộ pháp, cuối cùng ngài đã xuất quan rồi. Tiểu đạo đồng vui mừng kêu một tiếng.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, tuy rằng hắn không nhận ra người trước mắt, nhưng hắn lại biết nhất định đây là thủ vệ do Thánh Đường Linh Đạo an bài ở trong này. Chỉ có điều, để một tiểu đạo đồng không có nhiều kiến thức ở trong này lại cũng có chút giống như trò đùa.
Tuy nhiên, nghĩ lại, hắn lập tức thoải mái.
Nơi này chính là Thánh Đường Linh Đạo, ở trong Linh Tháp cao thủ nhiều như mây, còn được chân nhân Linh Tháp được xưng là cường nhân đệ nhất thiên hạ trấn thủ. Nếu như hắn bị đánh lén trong này thì toàn bộ cường nhân trong Linh Tháp cũng có thể tự tìm kết thúc.
Tiểu đạo đồng cũng không biết trong đầu của Doanh Thừa Phong đổi qua đổi lại vô số ý nghĩ, hắn cười ha ha nói: - Hứa phu nhân có lệnh, một khi ngài xuất quan liền muốn gặp ngài, ngài xem
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Dẫn đường đi.
Tiểu đạo đồng kia coa hứng lên tiếng, đi trước dẫn đường.
Doanh Thừa Phong đi theo bên cạnh của hắn, thuận miệng hỏi thăm vài câu. Mà tiểu đạo đồng này lại không có một chút tâm cơ, rất nhanh đã bị moi hết mọi thông tin.
Ở trong Thánh Đường Linh Đạo, hàng năm đều tuyển nhận một đám đạo đồng nhỏ như vậy, sau khi bọn họ tiến vào tháp liền làm tạp dịch, lúc rỗi rãi là tu luyện chân khí, nếu như phát hiện ra có thiên phú Linh Sư sẽ không tiếc mà bồi dưỡng.
Tuy rằng Thánh Đường Linh Đạo không xưng bá, nhưng sự hiện hữu của nó lại giống như một bá chủ vô cùng lớn không thể nào hình dung được.
Dùng phương thức này bồi dưỡng ra cường nhân, nhất định sẽ vô cùng trung thành với Thánh Đường Linh Đạo, vào thời khắc này hắn đột nhiên nghĩ tới vị siêu cấp cường nhấn đóng ở lôi đài phía trước.
Đó là một người rất cao ngạo, nhưng lúc đối mặt với Hứa phu nhân lại mang ánh mắt và tư thế như là bề trên đối đãi với vãn bối kiệt xuất.
Rất có thể người này cũng là siêu cấp cường nhân do Thánh Đường Linh Đạo tự mình bồi dưỡng ra.
Tuy tuổi của tiểu đạo đồng không lớn lắm nhưng tốc độ cũng quá nhanh, không lâu sau liền mang Doanh Thừa Phong rời khỏi Linh Tháp, đi tới một phủ đệ rộng lớn ở bên ngoài.
Doanh Thừa Phong thế mới biết, hóa ra bình thường Hứa phu nhân cũng không ở trong Linh Tháp.
Tiểu đạo đồng kia nhje nhàng gõ vài tiếng lên của chính ngoài phủ đệ.
Hắn ở trong Linh Tháp mang theo Doanh Thừa Phong đấu đá lung tung, có thể thấy được cũng có chút thân phận. Nhưng sau khi đến nơi ở của Hứa phu nhân liền trở nên rất câu nệ, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Hứa phu nhân cao hơn hắn rất xa.
Một lát sau, cửa chính từ từ mở ra, một vị đại hán dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá hai người bọn họ.
Tiểu đạo đồng vội vàng nói:
- Xin mời thông báo với Hứa phu nhân một tiếng, hộ pháp Doanh Thừa Phong đã xuất quan, tới đây bái kiến.
Sắc mặt đại hán kia biến hóa, lập tức thay đổi bộ mặt, cung kính đón Doanh Thừa Phong vào bên trong đại sảnh,
Doanh Thừa Phong ngồi ngay ngắn bên trong đại sảnh, trong lòng đột nhiên khẽ động, thân hình bỗng nhiên vòng đi qua.
Ở ngoài cửa đại sảnh, một làn gió thơm thổi qua, sau đó bóng hình xinh đẹp của Thẩm Ngọc Kỳ liền xuất hiện tại đó.
Trên mặt của nàng không che dấu được niềm vui bất ngờ và vẻ kích động, trong đôi mắt đẹp lại lóe ra ánh sáng giống như ánh sao. Nếu thực lực của Doanh Thừa Phong không đạt tới Bạch Ngân Cảnh thì thật không dám đối diện với nàng.
Cười ha ha, Doanh Thừa Phong bước nhanh đến phía trước, giang hai tay muốn ôm nàng vào trong ngực.
Nhưng khuôn mặt của Thẩm Ngọc Kỳ lại đỏ lên, thân hình chợt lóe, chui từ dưới nách hắn ra và khẽ nhô đôi môi đỏ mọng hướng về cửa chính.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, hai lỗ tai khẽ động một chút, nghe được ở ngoài cửa có một tiếng hít thở như có như không, lập tức hiểu rõ. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Sư phụ, lão nhân gia ngài cũng tới sao?
- Hừ.
Trương Minh Vân từ ngoài cửa chậm rãi bước vào, nói: - Ngươi còn nhớ rõ có sư phụ là ta sao?
Doanh Thừa Phong cười phụng bồi, nói: - Sư phụ, lần trước ngày nói đệ tử phải về nhà xem một chút, đệ tử vốn nên hầu hạ ở bên, nhưng không nghĩ tới chân nhân Linh Tháp lại mệnh lệnh cho đệ tử bế quan tu luyện, cho nên..
Hắn đổ tất cả lỗi lên người chân nhân Linh Tháp, cho dù nói thế thì Trương Minh Vân cũng không thể đi tới chất vấn lão nhân gia ông ta.
Quả nhiên sắc mặt của Trương Minh Vân hơi nguội, nói: - Ngươi có thể được chân nhân Linh Tháp khen ngợi, thật sự là phúc phận ba đời, không tồi.
Ánh mắt đánh giá Doanh Thừa Phong và Thẩm Ngọc Kỳ vài lần, trong lòng cũ Trương Minh Vân cuối cùng cũng buông xuống một tảng đá lớn.
Diều hắn lo lắng trước kia chính là Doanh Thừa Phong xuất thân thấp hèn, rất khó mà xứng với Thẩm Ngọc Kỳ. Hai người bọn họ nếu quen nhau chưa chắc sẽ có một kết quả tốt.
Nhưng hiện giờ vấn đề này đã không tồn tại nữa, Doanh Thừa Phong không chỉ đã trở thành cường nhân Bạch Ngân Cảnh trẻ tuổi nhất mà còn được chân nhân Linh Tháp hẹn gặp và ở lại trong Linh Tháp tiến hành đào tạo.
Loại kỳ ngộ đã khiến giá trị con người hắn tăng lên gấp trăm lần, ngay cả chướng ngại thân phận cũng trở thành một chuyện tiếu lâm.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Trương Minh Vân không chút nào che dấu nên khuôn mặt của Thẩm Ngọc Kỳ đỏ ửng, nàng gắt giọng: - Cậu.
Trương Minh Vân cười ha ha nói: - Dược rồi, người cậu này sẽ rời đi, hai người các người từ từ nói chuyện đi.
Nhìn hắn cười to rời khỏi đó, Thẩm Ngọc Kỳ dậm chân thật mạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Tại ngươi đó.
Doanh Thừa Phong cợt nhả tiến tới, giơ tay kéo lấy nàng, miệng nói: - Được rồi, là tại ta.
Lúc này Thẩm Ngọc Kỳ cũng không tiếp tục trốn tránh, tuy rằng trên khuôn mặt xinh đẹp có một chút bất mãn và đỏ ứng nhưng thần sắc trong mắt lại là vui sướng nhiều hơn ngượng ngùng.
Cũng không biết là cố y an bài hay không mà trong đại sảnh trừ bọn họ ra thì không còn một ai khác.
Anh anh em em trong chột lát, Doanh Thừa Phong đột nhiên hỏi han: - Ngọc kỳ, Sư công của ngươi ở đâu?
- Sư công sao? Thẩm Ngọc Kỳ sửng sốt cả nửa ngày liền tỉnh ngộ, nàng mỉm cười duyên dáng nói: - Cái gì mà sư công chứ?
Doanh Thừa Phong tức giận: - Ta là nói đến trượng phu của Hứa phu nhân đấy.
Hứa phu nhân có thân phận hiển hách như thế trong Linh Tháp, vậy thì trượng phu của nàng hẳn không phải là hạng người vô danh.
Thẩm Ngọc Kỳ che miệng cười khẽ, nói: - Sư phụ vốn là họ Hứa, người ta gọi nàng là Hứa phu nhân nhưng không có nghĩa là nàng đã lập gia đình.
Doanh Thừa Phong kinh sợ ồ lên một tiếng, không hiểu nói: - Nếu chưa từng lập gia đình thì sao lại lấy danh xưng là phu nhân.
Thẩm Ngọc Kỳ khẽ thở dài:
- Lúc sư phụ còn trẻ đã thể hiện ra thiên phú tu luyện không gì so sánh nổi. Hơn nữa nàng còn xinh đẹp như hoa, người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt. Sau này sư phụ cảm thấy phiền chán liền cải danh tự xưng là Hứa phu nhân, lập chí không nói chuyện nam nữ, chuyện cưới gả mà chuyên tâm tu luyện.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, thật ra ở trong thế giới linh đạo cường nhân cả đời độc thân tu luyện không hiếm. Người giống như Hứa phu nhân lại nhiều không đếm xuể
- Thừa Phong, sư phụ nói ngươi bế quan lần này mới có thể khiến chân khí đột phá tới Thanh Đồng Cảnh, ngươi có làm được không?
Thẩm Ngọc Kỳ như là nhớ tới cái gì, trợn tròn hai mắt dò hỏi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, sức lực tinh thần phóng ra, lươt qua trên người của nàng, ngẩn người kinh ngạc nói: - Ngọc Kỳ, ngươi tu luyện thế nào mà chân khí lại hùng hậu như thế, đạt tới Thanh Đồng Cảnh rồi.
Chân khí trình độ Thanh Đồng Cảnh hiện giờ ở trong mát của Doanh Thừa Phong thật ra cũng không tính là mạnh, nhưng Thẩm Ngọc Kỳ lại không gặp gỡ đủ loại giống như hắn, thế mà cũng có thể đột phá tới cảnh giới như vậy lúc còn trẻ, thật sự là một chuyện rất chuyện.
Trên mặt của Thẩm Ngọc Kỳ hiện lên một chút kiêu ngạo, vì đuổi theo bước chân của người trước mắt này nàng đã dốc toàn lực tiến hành tu luyện. Tuy rằng hiện tại chân khí chỉ đạt tới Thanh Đồng Cảnh, nhưng nàng lại tin tưởng, nàng có thể nhanh chóng khiến sức lực tinh thần cũng đột phá theo.
Đương nhiên, có thể đạt tới Thanh Đồng Cảnh đã là cực hạn trước mắt của nàng, về phần Bạch Ngân Cảnh thì
Trong lòng nàng tự an ủi mình, mọi người không phải ai cũng là quái thai cả.
Doanh Thừa Phong đang định truy vấn thì lỗ tai lại khẽ run rẩy, vì thế buông hai tay đang ôm Thẩm Ngọc Kỳ ra, thân hình nhoáng một cái, giống như quỷ mị trượt ra xa mấy bước.
Thẩm Ngọc Kỳ hơi giật mình, Thẩm Ngọc Kỳ hơi giật mình, trong lòng của nàng dâng lên cảm giác mất mát, nhưng nàng cũng là một người vô cùng thông minh nên liền hiểu rõ.
Khoanh tay cúi đầu, mặt ngó ra cửa chính mà đứng.
Quả nhiên, một láy sau Hứa phu nhân đi vào.
Mắt nàng thần kỳ như điện, vừa thấy sắc mặt Thẩm Ngọc Kỳ đỏ ứng liền biết Doanh Thừa Phong làm chuyện không tốt ở trong này. Trong lòng khẽ để ý, bất mãn nhìn hắn một cái.
Chỉ có điều, sau khi nhìn đến khuôn mặt cười tủm tỉm của hắn, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên thương cảm bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, nàng lập tức thu lại tâm thần, nói: - Doanh hộ pháp, lúc này ngươi bế quan sao lại tốn thời gian lâu như thế, chẳng lẽ là gặp phải khó khăn gì sao?
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, hắn biết rất rõ về chính mình.
Có lẽ việc tu luyện sức lực tinh thần hắn quả thật có chỗ hơn người, nhưng trong việc tu luyện chân khí thì tư chất của hắn chỉ thường thường, thậm chí có thể nói là bậc trung.
Nếu như không có số lượng lớn thủ đoạn không theo quy tắc thông thường phụ trợ thì hắn căn bản không có được thành tựu như thế này.
Nhìn thấy trên mặt Doanh Thừa Phong có chút bối rối, trong lòng Hứa phu nhân mềm nhũn, nói: - Tuy nhiên, chỉ cần có thể đột phá Hắc Thiết Cảnh thì cũng đã thành công rồi. Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua trên người Doanh Thừa Phong, nhưng đáng tiếc chính là ở trên đầu nàng không có đồ trang sức, hơn nữa sức lực tinh thần chưa chắc có thể vượt qua Doanh Thừa Phong, cho nên lúc hắn kiềm chế hơi thở trên người liền không thể nhìn thấy tất cả.
Nhưng mà, sau khi nhìn nửa ngài thì nàng cũng không cách nào phát hiện ra Doanh Thừa Phong khác xưa như thế nào. Đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, nàng kinh ngạc nói: - Doanh hộ pháp, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa đột phát sao?
Thẩm Ngọc Kỳ cũng mở to đôi mắt đẹp, tim đập nhanh hơn một chút, hồi hộp nhìn Doanh Thừa Phong.
Nếu Doanh Thừa Phong bế quan hai tháng nhưng vẫn không thể đột phá được Hắc Thiết Cảnh như trước thì thật sự là hai người các nàng sẽ rất thất vọng.
Sờ sờ mũi một chút, Doanh Thừa Phong cười ha ha nói: - Hứa phu nhân, may mắn là vãn bối đã đột phá được rồi.
Hai nữ nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, Hứa phu nhân chậm rãi gật đầu nói: - Đúng vậy, nhưng ngươi không thể kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng, nhanh chóng đưa chân khí thăng tiến tới Bạch Ngân Cảnh, xứng đôi cùng một bậc với sức lực tinh thần của ngươi mới tốt.
- Vâng, thế những vãn bối đã làm được. Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, nháy mắt nói.
- Làm được lại càng. Ách, ngươi nói cái gì?