Mật thất nhanh chóng di chuyển xuống, ánh sáng dạ minh châu trước mắt khẽ lay động khiến bên trong không gian lại tăng thêm cảm giác thần bí.
Doanh Thừa Phong nhìn Hứa phu nhân, ánh mắt kia mang theo một chút khác thường.
Sắc mặt của Hứa phu nhân hơi đỏ lên, thậm chí còn có chút không chịu nổi ánh mắt nóng rực này. Trong lòng nàng thầm mắng mình, ở trước mặt phần đông cường nhân Hoàng Kim Cảnh và Bạch Ngân Cảnh, nàng đều vẫn như trước là mạnh vì gạo bạo vì tiền, khiến mỗi người đều có được cảm giác giống như ở nhà.
Nhưng lúc gặp được Doanh Thừa Phong ở trong này, không hiểu sao nàng lại không thể hăng hái tranh giành được.
Nhưng mà, cho dù là Doanh Thừa Phong, thậm chí là vị chân nhân Linh Tháp ở tầng cao nhât kia cũng không hề biết, tất cả mọi việc đều là do công pháp tu luyện.
Ngày đó Hứa phu nhân dùng quang minh bí pháp thuer Doanh Thừa Phong, nhưng không tới lại khiến hắn bắn ngược cường lực lại, hai loại hùng mạnh thần bí nhưng sức lực căn nguyên tương cận với nhau liền dung hợp lại trong. Đây là một việc không thể ngờ tới, cho dù có người muốn phục chế tái hiện cũng không thể làm được. Từ đó về sau trong trí nhớ của Hứa phu nhân liền để lại dấu vết thật sâu một tia sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong.
Chính là vì có chuyện này mới khiến nàng tiến thoái lưỡng nan ở trước mặt Doanh Thừa Phong.
Sức lực tinh thần chính là sức lực thần bí nhất trong thiên hạ, không ai biết cực hạn của nó là bao nhiêu, cũng không ai có thể thật sự nắm giữ hết sự huyền bí của tinh thần. Cho nên ngay cả hai đương sự như bọn họ đều không hề có cảm giác thì người khác chắc chắn sẽ không cảm thấy gì cả.
Sau một lát, có lẽ bởi vì chịu nổi không khí quỷ dị trong mật thất dần dần trở nên nóng như lửa, Hứa phu nhân đột nhiên mở miệng nói: - Tu luyện của Ngọc Kỳ đã kết thúc rồi, chậm nhất là hai tháng sau có thể xuất quan.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, một chút ý niệm kỳ dị trong đầu lập tức tiêu tán, một khi nhớ tới tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia thì trong lòng của hắn lại cảm thấy vui mừng.
Hứa phu nhân lập tức cảm ứng được hơi thở của hắn có biến hóa liền thở phảo một hơi, nhưng trong lòng có chút mất mát, không biết phải nói thế nào.
- Ầm ầm
Đột nhiên cửa mật thất được mở ra, hóa ra trong lúc vô tình bọn họ đã đi tới tầng dưới cùng của Linh Tháp.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi đi ra.
Ở ngoài cửa, Kỷ Quần Nguyệt mang gương mặt mỉm cười đứng chờ. Tuy nói hắn cũng là cường nhân Bạch Ngân Cảnh nhưng thân phận của hắn ở trong Linh Tháp lại kém xa so với Hứa phu nhân, cung kính tiếp đón cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.
Chỉ có điều sau khi nhìn thấy sắc mặt của hai người phía trước, ánh mắt của Kỷ Quần Nguyệt trở nên có chút cổ quái.
Đây là một lão già đã thành tinh, lúc nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ đi ra liền cảm thấy khả nghi, đặc biệt là trên mặt Hứa phu nhân còn chút đỏ ửng chưa tiêu tan, càng khiến cho người khác tưởng tượng xa vời hơn.
Chi có điều, lão nhân gia ông biết rõ đạo lý người khôn giư mình, cho nên trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, cười ha ha mà nói: - Hứa phu nhân, Doanh huynh đệ, Phương Thốn Viễn của Phương gia đang ở bên ngoài tháp cầu kiến.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, quay đầu nói: - Hứa phu nhân, vãn bối đi trước chuẩn bị một chút, và báo cáo với Phong sư tổ sẽ trở lại tháp tu luyện.
Hứa phu nhân khẽ gật đầu nói: - Cũng tốt, thiếp thân sẽ lựa chọn phòng cho ngươi, cam đoan sẽ khiến cho ngươi vừa lòng.
Chân mày Kỷ Quần Nguyệt khẽ nhảy lên vài cái, nếu như không nhìn thấy sắc mặt của hai người khác thường thì hắn sẽ không hề nghĩ ngợi lung tung, nhưng lúc này lại có chút suy đoán, Hứa phu nhân tự mình chọn lựa phòng cho hắn, và còn cam đoan hắn sẽ hài lòng, trong chuyện này chắc hắn có bí mật gì đó không muốn người khác biết.
Nếu Doanh Thừa Phong và Hứa phu nhân biết được trong đấu hắn có ý niệm xấu xa thì nhất định sẽ liên kết đánh nhốt hắn vào tầng mười tám của Địa ngục, nhưng hiện tại hai người hoàn toàn không biết gì nên cũng không hề cảm thấy căm hận.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong đi theo Kỷ Quần Nguyệt mở Linh Tháp.
Ở trong một gian phòng khác, một vị chấp sự Thanh Đồng Cảnh đang nói chuyện cùng với Phương Thốn Viễn. Câu chuyện của bọn họ kéo từ trên trời xuống đất, từ kinh tế đến dân sinh, nhìn như nói chuyện rất hợp ý nhau nhưng trên thực tế lại không có một chút tác dụng nào cả.
Chỉ có điều trên mặt hai người kia lại không hề toát ra vẻ không bình tĩnh.
Có thể trở thành gia chủ của Phương gia trong Thiên Hạo Thành, ngoại trừ việc có tu vi võ đạo Thanh Đồng Cảnh đỉnh cao ra thì thái độ làm người của Phương Thốn Viễn cũng là một ưu thế lớn.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ở ngoài cửa.
Hai người bọn họ lập tức ngừng nói chuyện, Doanh Thừa Phong và Kỷ Quần Nguyệt liền dắt tay nhau mà vào.
Đôi mắt của Phương Thốn Viễn lập tức sáng ngời, vội vàng đứng lên nói: - Rốt cục Doanh huynh đã ra.
Lúc Doanh Thừa Phong mới tới Thiên Hạo Thành, thái độ của hắn tuy rằng cung kính nhưng vẫn chưa thế nói là kinh sợ. Nhưng hôm naykhi biết được tính toán của tông chủ, và biết được lần này Doanh Thừa Phong đi bái kiến vị lão nhân kia cho nên vẻ mặt của hắn càng thêm sợ hãi.
Thực lực hùng mạnh luôn làm lòng người sinh ra sợ hãi. Cho dù biết rõ đối phương sẽ không làm gì mình nhưng ở trước mặt cường nhân thì người bình thường vẫn khó có thể duy trì tâm bình tĩnh tuyệt đối.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói: - Vì tại hạ có chút việc riêng nên đã khiến Phương huynh chờ lâu, thật sự là thất lễ.
Lúc ban đầu bọn họ gặp nhau thì Doanh Thừa Phong vẫn gọi ông là tiền bối. Nhưng sau khi hắn đại phát thần uy ở Thánh đường Linh Đạo và đánh bại Hồng Hi Cương thì Phương Thốn Viễn cho dù có thể nào cũng không dám làm tiền bối của hắn.
Sau khi từ chối vài lần, Doanh Thừa Phong cũng đành phải thuận theo tự nhiên.
Đây không phải là hắn không lễ phép mà là vì quy tắc ở thế giới linh đạo cho phép như thế. Dù sao thì giữa bọn họ cũng không có quan hệ thân thuộc, có biến hóa như thế cũng là chuyện đương nhiên, ngay cả Phong Huống và Đoàn Thụy Tín khi nhìn thấy thế cũng vui vẻ, không hề có một nửa câu nói chất vấn.
Phương Thốn Viễn liên tục xua tay nói: - Doanh huynh khách khí rồi, Phương mỗ là phụng mệnh Phong sư thúc và Đoàn sư thúc đợi ở chỗ này. Hai người bọn họ chỉ bảo, một khi ngươi đi ra liền lập tức đến gặp họ.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói: - Được, một khi đã như vậy thì chúng ta đi thôi.
Sau khi từ biệt Kỷ Quần Nguyệt, hai người liền rời khỏi Linh Tháp. Mà sau lưng họ, Kỷ Quần Nguyệt đã quyết định sẽ quyết tâm qua lại thân thiết với Doanh Thừa Phong.
Trèo lên xe ngựa nguy nga lộng lẫy, dưới sự điều khiển của phu xe, xe ngựa liền vững vàng đi tới tòa nhà lớn của Phương gia.
Lúc này Phong Huống và Đoàn Thụy Tín cũng không có ở trong đình viện xung quang Linh Tháp mà là ở nhờ trong Phương phủ, cho nên muốn tới gặp bọn họ thì cần phải đi tới Phương gia.
Trên mặt Phương Thốn Viễn vẫn mang theo tươi cười cung kính, lúc xe ngựa bắt đầu chuyển động, hắn lấy ra một bình ngọc ở trong lòng, nhẹ nhàng đặt trên một bàn nhỏ trong xe nói: - Doanh huynh, chúc mừng ngươi đã tiến lên cấp Bạch Ngân Cảnh, đây là hạ lễ Phương gia chúng ta chuẩn bị cho ngươi, xin hãy vui lòng nhận cho.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình nói: - Phuong huynh khách khí rồi, bởi vì cái gọi là vô công bất hưởng thụ nên tại hạ không dám nhận.
Sắc mặt Phương Thốn Viễn khẽ biến, nói: - Doanh huynh, ngươi nên biết, Phương gia Thiên Hạo Thành chúng ta cũng là kế thừa nhất mạch của tông chủ, tất cả đều không phải là người ngoài, ngươi không cần phải khách khí.
Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, không thu lễ vật chính là khách khí sao, làm gì cso đạo lỹ này chứ. Chỉ có điều, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Phương Thốn Viễn vô cùng nghiêm túc thì trong lòng hắn khẽ rung động, bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy nếu không thu phần lễ vật này thì. Chỉ sợ toàn bộ Phương gia đều có lòng ngờ vực vô căn cứ đối với hắn.
Tuy nói toàn bộ Phương gia cộng lại cũng kém so với một tông chủ đại nhân của Hoàng Kim Cảnh, nhưng hắn cần gì phải gây thêm phiền toái chứ.
Trên mặt Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Một khi đã như vậy thì tểu đệ đành phải hổ thẹn mà nhận.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong nhận lấy bình ngọc, trên mặt Phương Thốn Viễn rốt cục lộ ra ý cười nồng đậm, nói: - Doanh huynh, vậy ấy chính là bảo bối mà Phương mỗ lấy được ở trên hội giao dịch, chắc hẳn bây giờ là giai đoạn thích hợp nhất để ngươi dùng rồi đó.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, xem xét bình ngọc này, thậm chí còn có một loại cảm giác càng xem càng quen thuộc.
Đột nhiên sắc mặt của hắn trở nên có chút cổ quái, nói: - Phuong huynh, bảo bối này có phải là Tuyên Dương đan không vậy?
- Ha ha, ánh mắt của Doanh huynh quả là tốt. Phương Thốn Viễn giơ ngón tay cái lên, nhưng trong lòng lại mừng thầm, quả nhiên mình đã chọn đúng lễ vật rồi.
Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sau, ép cảm xúc cổ quái trong lòng xuống.
Ngày đầu tiên bắt đầu hội giao dịch hắn liền vừa ý vật này và ra giá ba nghìn lẻ một linh tệ, nhưng đáng tiếc chính là, chỉ một lát sau giá cả vật này đã bị người khác nâng lên khiến hắn đành phải buông tha cho vật ấy.
Chỉ có điều, dù thế nào hắn cũng không thể ngờ, người tranh đoạt vật ấy với hắn lại là Phương Thốn Viễn trước mắt này.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói: - Doanh mỗ xin đa tạ ý tốt của Phương huynh.
Một câu nói kia mang theo vài phần thật lòng, Phương Thốn Viễn có thể chọn trúng vật ấy cũng đã hao tổn tâm cơ. Hơn nữa hắn lại có địa vị đặc thù trong tông môn nên Doanh Thừa Phong tự nhiên là muốn lấy lễ đối đãi, hơn nữa còn bị lung lay.
Phương Thốn Viễn cười ha ha nói chuyện tào lao với hắn, như là đã đưa lễ vật ra, mà Doanh Thừa Phong cũng biểu hiện cảm kích thật lòng nên hắn cũng không hề đề cập đến cái này nữa.
Nhưng cũng chính vì thế nên Doanh Thừa Phong mới càng thêm yêu thích hắn hơn.
Nếu như hắn đưa ra lễ vật, sau đó còn liên miên lải nhải giới thiệu vật ấy quý báu thì sẽ không cách nào làm người khác cảm kích, ngược lại còn sẽ khiến lòng người sinh phản cảm.
Hắn hiểu rõ trong lúc này phải biết chừng mực.
Thiên Hạo thành vô cùng lớn, xe ngựa đi mất nửa canh giờ mới đến được Phương phủ.
Hai người Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đã sớm gấp giống như kiến bò trong chảo nóng, nhưng hai người bọn họ lại hiểu rõ chân nhân Linh Tháp rất đáng sợ nên cũng không dám sinh ra lòng hối thúc.
Thật vất vả mới nghe được Phương Tu Viễn trở về, còn dẫn theo cản Doanh Thừa Phong khiến hai lão già bọn họ làm sao còn nhịn được, chạy nhanh ra khỏi phòng khách tới cửa chính.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Doanh Thừa Phong, hai vị lão nhân liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hiện lên chút thần sắc cổ quái, không biết là đang vui mừng hay đang tiếc nuối.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Phong Huống phất tay đuổi những người khác đi, ngay cả Phương Tu Viễn cũng thức thời mà cáo lui, bởi vì hắn biết có một số việc mà không phải Thanh Đồng Cảnh như hắn có thể xen vào.
- Thừa Phong, lsuc nãy Hứa phu nhâ dẫn ngươi đi gặp vị tiền bối kia sao? Phong Huống dè dặt hỏi.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói: - Đúng vậy, đệ tử đã gặp được chân nhân Linh Tháp rồi.
Đôi mắt của Phong Huống đột nhiên sáng lên, hắn nói: - Ngươi đã gặp chân nhân rồi à, chân nhân nói thế nào, có chỉ điểm cho ngươi không?
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói: - Phong sư tổ, sao ngài lại kích động như thế chứ?
Phong Huống tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: - Bao năm qua đến nay, hễ có may mắn gặp được chân nhân thì trên căn bản cũng đều phải nhận được chỉ điểm của hắn, và trong vòng nửa năm đột phá cảnh giới trước mặt, bắt đầu thăng tiến. Ngươi nói Ông trợn tròn mắt nói: - Lão phu có thể không kích động sao?