Con mắt của Hồng Hi Cương nhấp nháy một cái thật mạnh, gã tức giận nói: - Nói hươu nói vượn, ta nói vậy khi nào.
Gã vừa nãy đích thân thể nghiệm qua uy áp của chân nhân Linh Pháp phóng ra, tất nhiên biết chút tu vi này của mình ở trong mắt nhân gia căn bản chính là như con kiến không thể nghi ngờ. Cho nên căn bản không dám thừa nhận có ý niệm này. Doanh Thừa Phong đang mỉm cười, chỉ là nụ cười này ở trong mắt của Hồng Hi Cương lại là đáng ghét như vậy
- Ha ha, chân nhân vừa nãy nói rồi, để Doanh mỗ xuất thủ giáo huấn các hạ một trận, để thế nhân biết hộ pháp Linh Đạo Thánh Đường có bản lĩnh cỡ nào. Doanh Thừa Phong như cười như không nói: - Nếu chân nhân nói như vậy, vậy chính là nhận định các hạ không phải là kẻ địch của ta. Thế nào, các hạ không nhận ra lời nói của chân nhân sao?
Hồng Hi Cương nhất thời cứng họng líu lưỡi, chân nhân Linh Tháp quả thật từng nói những lời này. Gã ở Cổ Chiến Trường chém giết nhiều năm, cả người thực lực dũng mãnh. Ở trong mắt cường giả Bạch Ngân Cảnh, ngoại trừ Biện Gia Viên làm thế nào cũng không thể tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh ra, cũng không có người có thể làm gã cúi đầu xưng thần. Cho nên, gã quả quyết sẽ không tincái tiểu tử vừa tiến cấp Bạch Ngân Cảnh không lâu có thể thắng được gã. Cho dù một vị Linh Vũ giả hiệu xưng vô địch đồng cấp cường đại, gã cũng tuyệt đối không kỵ úy.
Hít sâu một hơi, Hồng Hi cương lại lập tức bình tĩnh trở lại, gã trầm giọng nói: - Chân nhân quả thật có nói. Nhưng các hạ chớ quên, nguyên do giành thắng lợi trong cuộc chiến rất nhiều, chính như lúc này Búa tạ trong tay hơi run, gã đột nhiên quát lên: - Xem búa.
Trước đó gã vẫn đang nói chuyện, hình như có ý tiếp tục thăm dò Doanh Thừa Phong. Nhưng trong nháy mắt đã giơ cao búa tạ, bổ xuống đầu.
Tiếng gió lăng liệt giống như lưỡi đao chém tới Doanh Thừa Phong, sức mạnh và tốc độ của một búa này đã tăng vọt tới mức khó mà hình dung.
Nhưng Doanh Thừa Phong đối với cái này lại không chút hoang mang. Hắn cũng không có bị biểu tình của đối phương đánh lừa. Ngược lại giống như sớm đã biết động tác này, sớm đã làm xong chuẩn bị.
Giơ tay nhẹ nhàng vỗ một cái vào sau lưng, một đường hàn quang nhất thời xông lên trời.
Trường kiếm Hàn Băng chợt vụtt khỏi vỏ, trong không trung vẽ ra một đường ánh sáng như tia chớp đâm tới tròng mắt to hơn người bình thường rất nhiều của Hồng Hi Cương.
Hồng Hi Cương người này không chỉ sức lực to lớn, công pháp tu luyện càng là mình đồng da sắt, đao kiếm bất nhập. Hơn nữa cộng thêm trên người mặc y giáp kỳ đặc, vừa nhìn thì biết cũng không phải vật bình thường.
Cho nên, năng lực phòng ngự bản thân gã khá mạnh, cho dù là linh binh Bạch Ngân Cảnh bình thường cũng chưa chắc có thể xuyên thấu linh giáp, tổn tương cơ thể.
Nhưng lúc đối mặt kiếm qua do Doanh Thừa Phong khống chế, gã lại không thể không đề phòng.
Cơ thể xông lên trước đột nhiên đứng yên lại, giống như một sợ dây thừng vô hình trói chặc gã, làm cơ thể gã cứng đờ ngay tại chỗ.
Đồng thời cái búa tạ bổ tới đó lật một cái ở trước mặt, lại biến thành một tấm chắn lóe sáng.
- Cạch
Sau một tiếng nổ vang, kiếm quang trường kiếm Hàn Băng biến hóa nhất thời bay ngược ra. Còn cơ thể của Hồng Hi Cương cũng hơi run động một chút.
Nhưng biên độ rung động cũng không lớn, nếu đám người có mặt không phải cường giả Bạch Ngân Cảnh, sợ là hoàn toàn không thể nhận ra.
- Nhanh thật.
- Nhanh thật nhỉ.
Mấy giọng nói khe khẽ vang lên, sắc mặt của mọi người hơi biến, trao đổi ánh mắt kinh hãi qua nhau.
Tuy đều biết thanh danh vô địch đồng cấp của Linh Vũ giả đó, cũng biết Linh Vũ giả giỏi nhất chính là khống chế thần binh Linh Vũ, lấy tốc độ cực nhanh phóng ra thần binh, chém kẻ thù dưới lưỡi đao sắc bén.
Nhưng những cường giả Bạch Ngân Cảnh này tuy kiến thức rộng rãi, hơn nữa trong đó cũng có bộ phận Linh Vũ giả từng thấy qua cùng cảnh giới phóng ra thần binh.
Nhưng trong trí nhớ của bọn họ, có thể sánh với đường kiếm quang này lại là cực kỳ hiếm thấy..
Doanh Thừa Phong, tiểu tử này vừa tiến cấp Bạch Ngân Cảnh, thì làm sao có thể khống chế kiếm quang nhanh như vậy.
Sắc mặt của Hồng Hi Cương vẫn ngưng trọng. Người khác không biết, nhưng gã lại rất rõ, uy lực của một kiếm lúc nãy, không ngờ là lớn như vậy.
Kỳ thật, thần binh Linh Vũ trên cơ bản đều là lấy tốc độ tăng trưởng mà nổi tiếng gần xa.
Nhưng tốc độ siêu nhanh, kèm theo, chính là sức lực siêu mạnh
Sức mạnh của trường kiếm Hàn Băng trước đây cũng không lớn. Gã dùng đầu búa đập một cái, lòng tràn đầy cho rằng có thể dễ dàng đánh bay. Không ngờ, uy năng của một kiếm này lại hùng mạnh như vậy rất khó có thể chống đỡ.
Nếu không phải thực lực của gã xuất chúng, búa tạ trong tay dày chặc giống như tấm thuẫn, chỉ sợ sẽ phải xấu hổ dưới một kiếm này.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong mờ mờ tỏa sảng, hắn sớm đã có chuẩn bị. Vừa thấy Hồng Hi Cương triển khai, hắn lập tức vội phát kiếm.
Thanh trường kiếm này không chỉ có chứa linh khí, nưa hỡn có tương quan với hơi thở của hắn.
Cho nên lúc hắn tâm niệm vừa động, Đoạn Tầng Điệp Gia Bá Pháp đã hoàn thành tầng thứ nhất. Hơn nữa thoát khỏi vỏ kiếm, mạnh mẽ đánh Hồng Hi Cương không kịp trở tay.
Chỉ là ở tình huống này, Hồng Hi Cương lại vẫn có thể phản ứng kịp, hơn nữa làm ra hành động chính xác nhất.
Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp, lại dễ dàng bị người ta phá bỏ như vậy.
Thời khắc này, Doanh Thừa Phong đã hiểu, người này quả nhiên là nhân vật lợi hại nhất trong cường giả Bạch Ngân Cảnh đã từng gặp.
Một kiếm một búa, lần đầu giao phong, kết quả là kiếm bay búa bất động. Tựa hồ Hồng Hi Cương chiếm thượng phong thiên đại. Nhưng mà, chỉ là ngay sau đó, trường kiếm Hàn Băng bị đánh bay vào không trung đó lại động đậy, kiếm quang cũng chợt lóe qua, đã xuất hiện sau lưng đại hán vạm vỡ đó. Dường như là đường kiếm quang này vốn đã ở chỗ này.
Trường kiếm Hàn Băng có thuộc tính băng lãnh và sắc bén. Nhưng dưới tốc độ nhanh như vậy, hai thuộc tính này tựa hồ đã không thể phát huy ra tác dụng gì.
Chỉ dựa vào tốc độ không thể so sánh này, thì đã đủ bù đắp tất cả.
Đám người đứng ngoài xem chỉ cảm thấy hoa mắt. Một kiếm mới đã đâm ra, bọn họ không hẹn mà cùng hít vào một hơi khí lạnh, đều tự lẩm bẩm trong lòng, nếu trong trường hợp đó, mình sẽ làm thế nào.
Tuy rất nhiều người cảm thấy là uể oải và tuyệt vọng. Bọn họ tự hỏi lòng, cho dù có thể trốn được kiếm đầu tiên của Doanh Thừa Phong, nhưng lúc kiếm thứ hai này dùng phương thức quỷ dị xuất ra, bọn họ có lực cũng không thể ngăn cản.
Mà trên thực tế, Doanh Thừa Phong lúc này cũng đã hoàn toàn phóng ra uy năng của tầng thứ nhất Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp tới cực điểm.
Tốc độ của trường kiếm Hàn Băng rất nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ dõi theo nhìn của một số người .
- Keng
Nhưng chính ngay lúc này, Hồng Hi Cương lại quỷ dị lùi lại một bước. Búa tạ trong tay gã đột nhiên bổ xuống, giống như là biết trước, chặn lên đường đi của trường kiếm Hàn Băng.
Tiếng kim loại giao kích lại vang lên, trường kiếm Hàn Băng lại lần nữa bị đánh bay.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, một kiếm này đã kiệt lực, nhưng phản ứng và tốc độ của của Hồng Hi Cương lại đạt tới một bước nhìn thấu tất cả, mạnh mẽ chặn trước một kiếm này của hắn.
Kinh nghiệm chiến đấu của người này phong phú dị thường. Một đao này giống như bút thần, ảo diệu tới cực đỉnh.
Doanh Thừa Phong biết, chỉ dựa vào tầng thứ nhất của Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp thì không thể thắng được gã. Vừa vẫy tay, trường kiếm Hàn Băng lượn mấy vòng trong không trung bay vào trong tay của hắn.
Ánh mắt ngưng trọng trên trường kiếm, trong lòng của Doanh Thừa Phong rất là đau đớn.
Tuy trường kiếm cũng không có nứt, nhưng hắn lại biết, sau hai lần giao kích này, phần bên trong của trường kiếm đã có chút dấu vết rạn mơ hồ. Nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, nhiều nhất đập trúng thêm hơn mười lần nữa, thanh linh khí siêu phẩm này phải hủy trong tay hắn.
Khóe miệng khẽ nhuếch động một cái, trong lòng hắn không tránh có chút hối hận.
Mình chính là quá tự ngạo rồi, quá xem thường anh hùng thiên hạ rồi.
Búa tạ trong tay Hồng Hi Cương tuy không phải linh khí siêu phàm, nhưng tuyệt đối là hung binh cấp Ngân Bạch cực phẩm hiếm thấy.
Mà trường kiếm Hàn Băng tuy có khí linh, nhưng bản chất lại chỉ có cấp Hắc Thiết mà thôi. Có thể dưới đập nhau hai lần vẫn còn hoàn hảo, đã là công lao lớn của khí linh rồi.
- Vù
Hồng Hi Cương thu búa đứng vững, cao giọng nói: - Này, binh khí của các hạ không được, có thể đổi binh khí khác để đánh.
Song phương giao thủ hai lần, đối với chỗ ưu khuyết hai bên đều lòng biết dạ rõ.
Nếu ở đây là Cổ Chiến Trường, Hồng Hi Cương nhất định sẽ không nói hai lời thì giết thẳng tới, thừa dịp người yếu thế lấy mạng chính là pháp tắc sinh tồn của Cổ Chiến Trường.
Nhưng trên lôi đài này, gã lại không dám tuyệt tình như vậy.
Một khi chiếm thượng phong, gã thoải mái cho phép Doanh Thừa Phong đổi binh khí.
Chỉ là sau khi nghe xong câu nói này của gã, trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Doanh Thừa Phong chính là Linh Vũ giả, binh khí mà hắn sử dụng chính là thần binh Linh Vũ. Vật này cực kỳ hiếm có, có thể có được một món đã là chuyện khá khó khăn, ở đâu còn có thể tùy tiện đổi.
Doanh Thừa Phong chằm chằm nhìn đối phương, chợt cười nói: - Đa tạ ý tốt của các hạ, nhưng chỉ dựa vào kiếm này, thắng các hạ đã đủ rồi.
Ba chữ cuối cùng của hắn giống như xông ra từ khẽ răng, làm người ta kinh hồn bạt vía.
Nhưng chân chính làm người ta kinh ngạc là từ trên người hắn xông ra một nguồn khí mênh mông dường như khác hẳn với trước đây.
Nguồn khí này tràn đây cảm giác nguy cơ cường liệt. Sắc mặt của Hồng Hi cương hơi biến, gã cũng không quan tâm gì nữa, búa tạ trong tay hóa thành một đường quang hoa cực lớn, vung bổ tới Doanh Thừa Phong.
Gã có một loại cảm giác kinh khủng như vậy, đó chính là nếu đợi Doanh Thừa Phong hoàn thành điều động linh lực, trận chiến này lành ít dữ nhiều.
Cho nên, lúc Doanh Thừa Phong phóng ra tuyệt nghệ, gã ra tay trước, muốn làm Doanh Thừa Phong mệt mỏi chống cự, cuối cùng sắp thành lại bại.
Nhưng Doanh Thừa Phong đối với búa quang phóng ra trước mắt làm như không thấy. Trên mặt hắn mang ý cười lạnh lùng, toàn tâm toàn ý điều động chân khí và lực lượng tinh thần trong cơ thể.
Dưới bao phủ của búa quang cường đại, tinh khí thần của hắn trong nháy mắt đạt tới trạng thái đỉnh cao, toàn lực kích phát tiềm lực trong cơ thể.
Một cái bóng đen mơ hồ xuất hiện trên trường kiếm Hàn Băng, đây là khí linh nghe thấy gió thì động, đồng thời cống hiến ra sức lực của mình.
Trong nháy mắt, chính là trong giây khắc nháy mắt này, lực lượng tinh thần quấn chặc trên trường kiếm Hàn Băng đã hơn bốn đường.
Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp, tầng ba!
Một đường ánh sáng đột nhiên phóng ra lan tỏa trước trán của Doanh Thừa Phong. Đây là một đường ánh sáng có thể tiêu diệt tất cả. Nó giống như mặt trời trên trời, xua tan bóng tối, chiếu sáng cả tầng thứ bảy Linh Tháp.