Doanh Thừa Phong hơi mỉm cười, thản nhiên hỏi:
- Các hạ nhìn vậy là có ý gì?
Sắc mặt của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh liền biến đổi, vội vàng nói:
- Tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn mạo muội hỏi.
- Ngươi cứ nói.
Trong lòng Doanh Thừa Phong biết rõ hắn muốn hỏi cái gì nhưng vẫn giả vờ như không biết.
- Khụ.
Người nọ ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm nghị nói:
- Xin hỏi tiền bối, vật ấy có phải là túi không gian trong truyền thuyết không?
- Ha ha, nhãn lực của các hạ quả là rất tốt.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, tán dương một câu.
Thật ra, với tuổi cùng thân phận và thực lực của hắn, nếu không phải gương mặt đã được che đi thì căn bản là không có tư cách nói lời này. Nhưng nếu quầng sáng một cường giả Hoàng Kim Cảnh đã phủ trên đầu hắn, như vậy thái độ này là vô cùng bình thường đấy.
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia hít sâu một hơi, càng cảm thấy sợ hãi Doanh Thừa Phong.
Túi không gian là đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Tuy bản thân y là một vị Linh Sư Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao, đã sớm đứng ở mũi nhọn Kim Tự Tháp tại thế giới này. Nhưng trăm năm qua, y chưa từng thấy qua cái gì có thể đủ nén ép bảo bối không gian.
Nếu không phải hôm nay đã biết thân phận của vị cường giả Hoàng Kim Cảnh trước mắt và tin tưởng đối phương sẽ không đưa ra vật gì tới lừa gạt mình, thì e rằng y cũng không thể một câu đoán được lai lịch của vật này.
Y cúi đầu, do dự nói:
- Đây là lần đầu tiên vãn bối nhìn thấy bảo vậy này, cho nên hơi thất lễ, kính xin tiền bối thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong vung tay lên, nói:
- Không sao, ha ha, tuy nhiên ngươi cũng không cần quan tâm nhiều. Lão phu chỉ muốn dùng bảo vật trong túi không gian để giao dịch cùng ngươi mà thôi, không phải là cho ngươi cả túi không gian này.
Tên cường giả Bạch Ngân Cảnh vội vàng nói:
- Tiền bối nói đùa, vãn bối không dám có ước mong xa vời này.
Thật ra sau khi y nhìn thấy túi không gian và xác nhận được vật ấy, ý niệm đầu tiên chính là muốn đem vật ấy làm của riêng.
Nhưng đối mặt với Doanh Thừa Phong, y chính là có tặc tâm không có tặc đảm rồi.
Loại túi không gian này chính là bảo vật đứng đầu trong thiên hạ. Tuy y cũng không biết lai lịch một vài đồ vật của mình nhưng chắc chắn giá trị của chúng không thể theo kịp túi không gian đấy.
Doanh Thừa Phong cười ha hả rồi mở túi không gian, lấy một vật ra đặt lên trên bàn.
Đôi mắt của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia ngưng tụ, lập tức nhận ra đây là một loại dược thảo cực kỳ quý hiếm.
Nghe nói loại dược thảo này sinh trưởng ở cạnh dung nham núi lửa, cực kỳ hiếm thấy. Ngay cả khi ngẫu nhiên xuất hiện một quả thì cũng sẽ bị thế lực lớn nào đó thu mua trong chớp mắt.
Vì loại dược liệu này, đừng nói là tính mạng người thường, cho dù là bậc Võ sư cũng đều có khả năng trở thành vật hy sinh.
Vị cường giả Hoàng Kim Cảnh này có thể lấy ra vậy ấy là đủ để thấy thành tâm rồi.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong càng làm như vậy thì lại càng khiến y cảm thấy bất an.
Có lẽ y không biết được giá trị của nhánh cây kia cùng khối sắt cách xa dược liệu này bao nhiêu.
Nhưng thời gian hoảng hốt của y bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Sau khi Doanh Thừa Phong lấy ra dược thảo này, cũng không dừng tay mà tiếp tục lấy ra đồ vật.
Chỉ một lát sau, trên bàn đã xuất hiện mười món bảo vật.
Những bảo vật này là dược thảo, đan dược, linh khí, tài liệu, bùa chú. Tất cả đều là tuyệt đối là cực phẩm được người đời ca ngợi.
Tên cường giả Bạch Ngân cảnh kia hít vào một hơi khí lạnh, trong đôi mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong tràn ngập vẻ kinh hãi.
Nếu Doanh Thừa Phong chỉ lấy ra một bảo vật thì tuy rằng y giật mình nhưng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì với thân phận cường giả Hoàng Kim Cảnh, cho dù là có được loại bảo vật cường đại bậc này thì cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Nhưng giờ phút này, Doanh Thừa Phong vừa ra tay liền lấy ra rất nhiều đồ vật như vậy. Hơn nữa, mỗi một bảo vật đều là thứ cực kỳ quý báu.
Nếu mấy thứ này ở trong một gia tộc nhỏ, có khả năng sẽ được coi là bảo vật gia truyền.
Tuy y đã tin tưởng Doanh Thừa Phong chính là một vị cao thủ Hoàng Kim Cảnh cường đại, nhưng mang theo bên mình quá nhiều bảo vật như thế này thì dường như là chuyện không thể đấy.
Doanh Thừa Phong chắp hai tay sau lưng, hài lòng nhìn thần sắc trong đôi mắt đối phương.
Hắn nhẹ nhàng cười nói:
- Các hạ có thể lựa chọn hai bảo vật từ trong tay lão phu.
Hắn thản nhiên nói tiếp:
- Ta nghĩ giá trị của hai bảo vật mới có thể sánh với những thứ kia.
Tên cường giả Bạch Ngân Cảnh do dự hồi lâu.
Thật ra, dựa theo suy nghĩ của y ban đầu, nếu thật sự có thể đổi được một trong số những bảo vật này thì cũng đã là đạt được lợi nhuận đặc biệt rồi.
Nhưng Doanh Thừa Phong với thân phận cường giả Hoàng Kim Cảnh này lại hào phóng hơn nữa đối với y, làm y nhận ra hai vật kia có giá trị cực kỳ xa xỉ. Nếu không thì người ta sẽ không nói chuyện dễ dàng và mang nhiều đồ vật ra trao đổi như vậy.
Vào giờ khắc này, trong lòng của y lại sinh ra một ý nghĩ tham lam.
- Hừ.
Đột nhiên, Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng. Tuy khuôn mặt của hắn bị che lấp ở dưới tấm áo choàng nhưng chỉ cần nghe âm thanh này, bất cứ kẻ nào cũng có thể nhận ra sự bất mãn trong lòng hắn.
- Chẳng lẽ các hạ thấy vẫn không đủ sao?
Cường giả Bạch Ngân Cảnh kia biến sắc, vội vàng nói:
- Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối chỉ đang suy nghĩ xem nên chọn hai bảo vật nào mà thôi.
Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn y, đôi mắt sáng ngời kia như có thể nhìn thấu lòng người.
Trong tích tắc này, tấm lưng của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Doanh Thừa Phong cũng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói:
- Được rồi, mới các hạ từ từ lựa chọn.
Tiếng nói của hắn không lớn cũng không nặng nhưng lại giọng điệu lại khiến cho người ta không thể cự tuyệt.
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia liên tục gật đầu. Y thu hồi mọi tâm tình phức tạp, nghiêm túc nhìn mười món bảo vật trên bàn.
Một lúc lâu sau, y thở dài một hơi rồi chỉ vào hai vật trong đó:
- Tiền bối, vãn bối muốn hai vật này, không biết có được không?
Ánh mắt Doanh Thừa Phong ngưng tụ. Nhãn lực người này không tệ, không ngờ lại lựa chọn món dược liệu quý hiếm sinh trưởng tại miệng núi lửa và phòng hộ linh khí cấp bậc Hoàng Kim Cảnh.
Thứ linh khí này, mỗi lần thăng tiến lên một bậc thì giá trị sẽ tăng vọt mấy lần. Linh khí của Hoàng Kim Cảnh, cho dù là ở trong tay cường giả Hoàng Kim Cảnh thì cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Thậm chí là ở bên trong phòng bảo tàng Hồ gia cũng không có vài món.
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh này lựa chọn vật ấy, rõ ràng là bởi suy xét cho ngày sau thăng tiến đấy.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu rồi vung tay lên, lướt nhanh tới hai đồ vật này.
Người nọ liền vội vàng vươn tay ra đón nhận, dùng lực lượng tinh thần cảm ứng một lượt, trong đôi mắt toát ra vẻ kích động.
Linh khí của Hoàng Kim Cảnh là chuẩn bị cho ngày sau, nhưng y có thể dùng ngay dược thảo này đấy. Nếu như thuận lợi thì có lẽ sau đây mấy năm, y cũng có thể tấn thăng làm một cường giả Hoàng Kim Cảnh.
Đương nhiên tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh là một việc vô cùng khó khăn. Tuy y đã lấy được phần dược thảo này và thêm mấy chục năm chuẩn bị thì vẫn là không thể nắm chắc.
Chỉ có điều sau khi có được dược thảo quý hiếm này, khả năng có thể tấn thăng của y sẽ tăng lên rất nhiều. Cho nên, lúc này trong lòng y rất vui vẻ.
Doanh Thừa Phong khẽ hừ một tiếng khiến cho niềm vui của y chợt dừng lại.
Con ngươi đảo một vòng, y lập tức hiểu rõ ý tứ của Doanh Thừa Phong, vội vàng cười nói:
- Tiền bối thứ lỗi, ván bối liền giao dịch.
Y mở cái bao sau lưng ra rồi lấy ra bốn vật phẩm lúc trước Doanh Thừa Phong đã lựa chọn. Trong tích tắc lấy đồ vật, hắn hữu ý vô ý nhìn thoáng qua túi không gian.
Mặc dù trong cái nhìn này có vẻ hâm mộ, đố kỵ cùng tham lam nhưng tuyệt đối không có ý gây rối.
Chỉ là y thầm ảo tưởng trong lòng, nếu trong tay y cũng có một bảo vật như vậy thì sẽ không cần phải cõng bao lớn bao nhỏ trên lưng.
Doanh Thừa Phong nhận lấy bốn vật phẩm này. Nếu như linh khí của Hắc Thiết Cảnh và đan dược ở trong tay Võ sư bình thường thì dĩ nhiên đó sẽ như trân bảo, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào. Vật làm hắn thật sự có hứng thú chính là nhánh cây sinh mạng kia.
Cầm nhánh cây lên, một nguồn lực lượng cực kỳ quen thuốc lập tức đi qua tay hắn, dọc theo kinh mạch khuếch tán về phía não vực.
Doanh Thừa Phong hơi ngẩn ra. Hắn lập tức hiểu rằng đây là sự cộng hưởng giữa hai nhánh cây sinh mạng.
Tuy nhiên hắn cũng không vội vã hấp thu lực lượng trong bảo vật này. Nếu hắn làm như vậy thì thật sự là sưu cao thuế nặng của trời.
Nguồn lực lượng tinh thần trong não vực khuếch tán ra ngoài, hợp thành một hàng rào không thể phá vỡ, cản trở lại lực lượng nhánh cây kia.
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia vừa thấy động tác của Doanh Thừa Phong đã lập tức hiểu rằng nguồn lực lượng vô cùng mạnh mẽ này không thể mượn được nhánh cây thần bí.
Mà nhánh cây này là vô giá, tuyệt đối nằm trên tưởng tượng của y.
Nhưng hiện giờ vật ấy đã là của vị cường giả Hoàng Kim Cảnh trước mắt này. Cho dù y có gan lớn gấp đôi cũng không dám đòi lại đấy.
Huống chi y cũng đã mong ước dược liệu trong tay này từ rất lâu rồi.
Có lẽ đây chính là vật mấu chốt trong quá trình y thăng tiến tới Hoàng Kim Cảnh.. So với vật kia, tuy rằng quý báu nhưng lại hư vô mờ mịt thì sử dụng dược liệu này vẫn hơn.
Vừa nghĩ như thế, y cũng dần dần bình tĩnh lại.
Doanh Thừa Phong yên lặng cất nhánh cây vào trong túi không gian, thuận tay cầm miếng sắt đen thui kia lên.
Đột nhiên, đôi mắt của hắn sáng ngời, bởi vì hắn đã cảm ứng được khối sắt này không phải là phàm vật. Một nguồn lực lượng âm trầm quỷ dị truyền ra từ trong khối sắt. Nguồn lực lượng này cũng không mạnh mẽ, thậm chí còn kém xa lực lượng ẩn chứa trong nhánh cây kia, nhưng lại khiến cho đáy lòng hắn trào lên một loại cảm giác kính sợ.
Chần chờ một chút, Doanh Thừa Phong vẫn không để vật ấy vào trong túi không gian. Hắn mơ hồ cảm thấy rằng, tuy mình không có ý định sử dụng nhưng chưa chắc vật ấy sau này sẽ không thể đem tới một niềm vui bất ngờ.
- Tiền bối, giao dịch đã hoàn thành, vãn bối có thế rời đi không?
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia khom người hỏi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Lão phu còn muốn hỏi một chuyện.
- Tiền bối cứ hỏi.
- Lão phu muốn biết, từ đâu mà ngươi có được nhánh cây cùng miếng sắt này.