Mấy ngày sau, đại hội mua bán của Linh Đạo Thánh Đường chính thức bắt đầu.
Doanh Thừa Phong cùng đám người Phong Huống đi tới tòa tháp cao tại trung tâm thánh đường.
Vừa nhìn thấy tòa kiến trúc Linh Tháp cao nhất, trong lòng Doanh Thừa Phong tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ. Bởi vì hắn không thể tưởng được, với tiêu chuẩn khoa học kỹ thuật của thế giới linh đạo, làm sao có thể xây dựng được tòa tháp này đấy.
Nhưng giờ phút này, sau khi trải qua thí luyện tháp Truyền Thừa, lúc nhìn Linh Tháp này liền không thấy nó quá nguy nga rồi.
Bởi vì những tòa tháp trong không gian của tháp Truyền Thừa cao ngút như núi, khiến người ta thât sự chấn động tâm thần.
So sánh với nó, Linh Tháp này cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng ba chữ sườn đất nhỏ để hình dùng mà thôi.
Lúc đoàn người bọn họ đi vào lối vào Linh Tháp, lập tức có người chạy ra đón chào. Phong Huống giơ tay lấy ra ngọc bài đại biểu cho Linh Sư Bạch Ngân Cảnh.
Không chỉ là cường nhân Bạch Ngân Cảnh mà còn là một vị Linh Sư đại nhân. Nếu như ở tình huống bình thường thì đây sẽ tạo thành một trận chấn động. Nhưng lúc này lại khác. Ở trong Linh Đạo Thánh Đường có ít nhất hơn trăm cường giả Bạch Ngân Cảnh. Cho nên một tấm ngọc bài Linh Sư Bạch Ngân Cảnh cũng không coi vào đâu.
Tuy nhiên, từng cường giả Bạch Ngân Cảnh đều là do thế cường giả. Cho nên sau khi người phụ trách đón tiếp kia nhìn thấy ngọc bài, liền không dám chậm trễ, lập tức dẫn mọi người vào bên trong.
Một vị dáng vẻ mập mạp, tươi cười tiến lên, cung kính nói:
- Phong Huống đại sư, các ngài muốn tham gia vào cuộc mua bán tự do hay là muốn đi tới đại sảnh nghỉ ngơi?
Phong Huống khẽ mỉm cười, nói: - Nếu đã đến đây rồi, vậy thì đi xem một chút đi.
Người mập mạp kia cười ha hả, nịnh nọt nói:
- Một khi ngài ra tay tất có thể thắng lợi trở về. Tiểu nhân ở đây chờ mong tin tốt của ngài rồi.
Phong Huống cất cao giọng nói:
- Được, vậy ta nhận lời nói tốt lành của ngươi, hy vọng có thể quét được vài món đồ tốt.
Người mập mạp kia gật đầu lia lịa như bằm tỏi, nói: - Đúng vậy, đúng vậy, nhất định, nhất định.
Sau đó, hắn vung tay lên, lập tức có người dâng lên vài kiện áo choàng.
Tuy rằng lúc này đây đã có hơn mười người của Khí Đạo Tông đến Thiên Hạo thành nhưng đại biểu các nhà trong Thiên Hạo Thành nhiều vô kể. Cho nên thật ra toàn bộ Khí Đạo Tông cũng chỉ có những người này tham gia đại hội mua bán mà thôi. Rất nhiều người, thậm chí ngay cả bước chân vào cửa lớn của Linh Đạo Thánh Đường cũng là không có tư cách.
Doanh Thừa Phong nhận lấy áo choàng, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Không biết áo choàng này được chế tạo từ loại da gì mà khi mặc lên người lại mềm mại thoải mái, hơn nữa lại có một mùi hoa thơm thoang thoảng.
Quả nhiên Linh Đạo Thánh Đường có thật lớn thủ bút. Áo choàng trên người mỗi người đều được chế tác từ loại tài liệu này, lại được hun qua mùi hoa khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Phong Huống quay đầu, hạ giọng nói:
- Thừa Phong, dựa theo quy củ của Linh Đạo Thánh Đường thì chúng ta có thể trực tiếp tiến vào đại sảnh, chờ đợi đại hội mua bán chính thức bắt đầu. Nhưng thật ra cũng có thể giấu giếm một chút, đến một tầng hầm dưới mặt đất.
Ông ta dừng một chút rồi giải thích:
- Bên trong tầng hầm đó, trên người mỗi người đều có được cấm chế đặc thù, không ai có thể nhận ra lai lịch đối phương. Cho nên có rất nhiều người sẵn lòng lấy ra một số đồ vật mà bình thường không tiện ra tay đấy.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc gật đầu một cái, nói:
- Sư tổ, Linh Đạo Thánh Đường làm như vậy không phải là quang minh chính đại mở chợ đen sao?
Phong Huống hơi giật mình, trong miệng nhẹ nhàng lặp lại mấy lần rồi cười lớn, nói:
- Chợ đen, ha ha, ngươi hình dung thật thú vị.
Tuy trong miệng nói giỡn nhưng động tác trên tay Phong Huống không chậm chút nào.
Trong nháy mắt, Phong Huống cùng đám người Đoàn Thụy Tín đã mặc xong áo choàng. Xem động tác của bọn họ cũng biết được đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên bọn họ tới nơi này.
Sau khi mọi người mặc áo choàng xong, một người hầu tới dẫn đường tiến vào một phòng bên, sau đó đi tới tầng không gian bí ẩn tiếp theo.
Vừa đẩy cửa, lập tức đám người họ đã cảm nhận được vô số khí tức cường đại tràn ngập trong đó
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến đổi. Bởi vì có đồ trang sức cho nên khả năng cảm ứng của hắn mạnh mẽ hơn Linh Sư bình thường rất nhiều. Tuy nhiên lúc ở trên Linh Tháp, hắn cũng không dám khinh thường phóng ra lực lượng cảm ứng. Nhưng tới chỗ này, hắn đã bớt băn khoăn hơn rồi
Nhưng sau khi phóng ra lực lượng tinh thần, hắn liền cảm thấy khiếp sợ về số lượng cường gia đông đúc tại đây.
Tuy Linh Tháp không nguy nga như những tòa tháp như Cao Đại Khoan quảng trong không gian tháp Truyền Thừa, nhưng phạm vi của nó lại vô cùng rợn người.
Khoảng cách dò xét hai trăm trượng của đồ trang sức cũng không thể bao phủ toàn bộ tòa tháp này.
Vậy mà trong khoảng cách như vậy, Doanh Thừa Phong đã cảm ứng được một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh và hơn mười vị cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Còn về cường giả Thanh Đồng Cảnh cùng Hắc Thiết Cảnh thì chỗ nào cũng có, nhiều không đếm xuể.
Đương nhiên, số lượng nhiều nhất vẫn là những người luyện võ kia.
Tuy nhiên, không ai trong số những người đó có tu vi chân khí ở dưới tầng bảy.
Có thể nói ở nơi đây hội tụ toàn những người luyện võ và Linh Sư tinh anh.
- Mọi người tản ra đi.
Phong Huống trầm giọng nói:
- Như những gì đã nói, có tìm được thứ gì tốt không đều nhìn vào ánh mắt của các ngươi xem như thế nào. Ha ha, hy vọng tất cả mọi người đều có thu hoạch đấy.
Mọi người lập tức đáp một tiếng rồi tản ra, bắt đầu đi dạo trong tầng hầm hầm cực lớn của Linh Tháp.
Doanh Thừa Phong cũng tách khỏi mọi người, trong lòng âm thầm kêu kỳ lạ.
Quả nhiên tại nơi kỳ lạ này có một loại lực lượng thần kỳ mà quỷ dị. Sau khi mọi người phân tán, liên hệ giữa bọn họ lập tức bị cắt đứt hoàn toàn. Khi hắn phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều đội nón tre, bịt mặt giống nhau. Hơn nữa, nón tre mà Linh Đạo Thánh Đường vừa cho mượn lúc nãy rõ ràng là đã cân nhắc đến rất nhiều phía. Cho nên tất cả mọi người mặc thứ này đều trở nên khá mơ hồ.
Như vậy, trừ khi là dáng người đặc biệt cao lớn hoặc là thấp bé, nếu không căn bản là đừng nghĩ tới việc nhìn thân hình đoán được thân phận của đối phương.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cảm thấy may mắn bởi dường như cấm chế nơi này chỉ có tác dụng với lực lượng tinh thần và khí tức mà thôi, chứ không hề có tác dụng còn đối với đồ trang sức trên đầu hắn.
Chỉ cần phóng ra lực lượng tinh thần xuyên thấu qua đồ trang sức để thăm dò một chút là hắn có thể nắm bắt được rõ ràng vị trí của các vị đồng môn.
Nhưng đáng tiếc là hắn đã nhớ kỹ tín hiệu quang điểm đồng môn, hơn nữa lại để cho Trí Linh tìm kiếm kết quả bất cứ lúc nào. Nếu người này rời khỏi phạm vi hai trăm trượng, như vậy Doanh Thừa Phong cũng có thể dựa vào quang điểm để tìm ra.
Ở trong này, mọi người có hai loại lựa chọn. Thứ nhất là tùy ý tìm kiếm ngõ ngách, đem những trân phẩm mà mình nghĩ là đáng giá bầy ra cho người khác lựa chọn. Đương nhiên cũng có rất nhiều người tới các quầy hàng, chọn lựa vật phẩm mình muốn.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng. Ở đây cũng không có quá nhiều quầy hàng những tại mỗi quầy đều có ít nhất hai, ba người yên lặng chọn lựa. Mà nhiều nhất chính là quầy hàng đằng kia, có tới hơn mười người cùng đứng một chỗ.
Theo lời giới thiệu của Phong Huống thì hôm này là ngày hội mua bán đầu tiên, cũng là ngày mở đầu của buổi giao dịch ngầm này, trên cơ bản là không có nhiều đồ tốt xuất hiện. Tuy nhiên, đợi tới ngày hội mua bán thứ mười, tức là thời điểm cuối cùng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều vật phẩm quý báu.
Hội mua bán bắt đầu từ sáng nhưng phải tới giữa trưa, trong đại sảnh Linh Tháp mới bắt đầu mua bán chính thức.
Linh Đạo Thánh Đường cố ý khai mở như vậy, cũng không biết có thâm ý gì.
Chậm rãi đi dạo, Doanh Thừa Phong cực kỳ tin tưởng vào lời nói của Phong Huống, cho nên hắn cũng không quá chú tâm vào vật gì. Mà trên thực tế, những vật phẩm này đêu có sức hấp dẫn cực lớn đối với võ sĩ, thậm chí là võ sư Thanh Đồng Cảnh bình thường. Nhưng đối với hắn, một Linh Sư hùng mạnh, đã chiếm được bảo tàng Hồ gia mà nói thì những thứ này không có giá trị gì rồi.
Sở dĩ hắn thích thú chọn lựa lúc này cũng chỉ vì muốn cảm nhận một chút không khí nơi đây mà thôi.
Đi qua một chỗ rẽ, đột nhiên Doanh Thừa Phong kinh ngạc dừng bước.
Không phải là hắn nhìn thấy bảo vật gì quý hiếm mà là thấy được một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc.
Có một người đang ngồi dựa vào tường ở chỗ kia, trước mặt y là một cái sạp nhỏ.
Sạp như vậy là vô cùng bình thường bởi ở trong này, mười người bán bảo vật thì tới chín người là bầy quầy bán hàng như thế. Nhưng Doanh Thừa Phong cảm thấy kỳ quái bởi xung quanh quầy hàng này không hề có bất kỳ một người nào.
Phải biết rằng hôm nay là ngày đầu tiên ngầm giao dịch, không có nhiều quầy bán hàng. Cho nên cho dù trên quầy hàng bầy toàn rác rưởi thì nhiều ít cũng sẽ thu hút được sự chú ý cũng một số người đấy.
Vậy mà trước mặt quầy hàng này lại không có một bóng người, bởi vậy nên nó khiến cho Doanh Thừa Phong khá chú ý.
Hắn chần chờ một chút rồi cũng chậm rãi tới gần.
Tuy không rõ tại sao lại xuất hiện tình huống này nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Còn cách người này một trượng, Doanh Thừa Phong chợt dừng bước. Hắn kinh sợ ồ lên một tiếng bởi vì hắn nhận ra một nguồn lực lượng tinh thần âm hàn cường đaị đang vô thanh vô tức tuôn ra mãnh liệt về phía hắn.
Tuy trong nguồn lực lượng này không có sát khí nồng đậm nhưng cảm giác từ chối người từ ngoài ngàn dặm này lại vô cùng rõ ràng.
Mà càng làm cho Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc chính là nơi phát ra nguồn lực lượng này lại là từ người bán hàng kia.
Giờ phút này, rốt cuộc Doanh Thừa Phong cũng đã hiểu được vì sao không ai có thể tới gần, bởi vì người này sử dụng lực lượng tinh thần để ngăn cản những người khác tới gần.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hàng trăm suy nghĩ chuyển động trong đầu Doanh Thừa Phong, trong lúc nhất thời đã đưa ra quyết định.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc nhưng hắn biết rõ cường độ lực lượng tinh thần người này đã đạt đến Bạch Ngân Cảnh. Nếu hắn cố ý đi về phía trước, như vậy sẽ xảy ra xung đột mãnh liệt cùng đối phương.
Tuy hắn không sợ một Linh Sư Bạch Ngân Cảnh nhưng dù sao cũng không muốn kết thù kết oán với đối phương.
Hắn chậm rãi lùi về phía sau nửa bước, lập tức nguồn lực lượng kháng cự cường đại kia biến mất hoàn toàn.
Doanh Thừa Phong thầm tặc lưỡi. Chắc chắn trình độ nắm giữ lực lượng tinh thần của người này ở phía trên hắn. Đương nhiên, nếu như có Trí Linh ra tay thì hai người cũng có thể liều mạng.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong xoay người muốn ly khai.
Nhưng trong tích tắc hắn quay đầu, khóe mắt cũng đột ngột liếc về một vật.
Đó là một vật rất đặc thù, tuy chỉ có bề ngoài giống nhau nhưng vẫn khiến Doanh Thừa Phong lập tức dừng bước.