Một tia hào quang nhàn nhạt rụt vào mũi Minh Linh châm, trong đôi mắt Doanh Thừa Phong chớp lóe lên một ánh sáng vui mừng khôn tả.
Chân khí tăng lên đã mang đến một chuyện tốt cho hắn: Lúc khắc linh văn, động tác của hắn biểu hiện vô cùng trôi chảy.
Dựa theo phỏng đoán ban đầu của Trí Linh, ít nhất hắn phải mất thời gian hai tháng mới có thể khắc linh cho toàn bộ bì giáp* sáo trang. Nhưng kể từ khi chân khí tăng đến tầng bốn thì đã được đề cao một lượng cực lớn. Không chỉ có thể chịu đựng trong thời gian dài hơn, càng chủ yếu là chân khí tầng bốn tinh túy hơn tầng ba rất nhiều, cho nên trong cùng một thời gian, hắn đã có thể khắc được một lượng linh văn nhiều gấp mấy lần lúc trước. *Bì giáp: giáp da. Về sau sẽ để nguyên từ này.
Hai việc này tăng lên khiến tốc độ khắc linh của hắn nhảy vọt thêm một bước dài. Đến hôm nay, hộ cụ phòng ngự da đã khắc linh văn thành công hết cả rồi.
Ánh mắt đảo qua, hắn lấy các bộ phụ kiện ra sắp đặt chỉnh tề trước mặt.
“Trí Linh, linh văn cần có đã khắc xong! Ngươi có thể quán linh cho chúng được chưa?”
“Tốt! Xin chuẩn bị ba viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!”
“Cái gì? Ba viên…” Doanh Thừa Phong khẽ trợn mắt, thốt lên đầy kinh ngạc.
Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đó! Dược hiệu nó cỡ nào, hắn vậy mà biết rất rõ!
Chỉ cần một viên là đã trợ giúp hắn đột phá cực hạn, bước qua cánh cửa lớn chân khí tầng ba, tiến lên thẳng đến tầng bốn.
Dược lực mênh mông hùng hậu đến thế, ngay cả hiện tại hắn đã có chân khi tầng bốn cũng không dám tùy tiện nếm thử thêm lần nữa.
Nhưng Trí Linh thế mà bảo hắn một lần chuẩn bị ba viên. Thật sự là chuyện không ai dự đoán nổi!
“Trí Linh, ngươi khẳng định sau khi ta dùng ba viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan sẽ không có chuyện gì chứ?” Hắn hỏi một cách vô cùng cẩn trọng.
“Không có việc gì!” Trí Linh đáp không hề do dự: “Ta không khiến ngươi phải dùng một lần mà phải sử dụng lần lượt để cung cấp đầy đủ năng lượng cho ta!”
Doanh Thừa Phong lúc này mới hiểu. Thì ra, Trí Linh coi thượng phẩm Dưỡng Sinh đan là dược vật để khôi phục chân khí.
Tuy rằng sử dụng thượng phẩm Dưỡng Sinh đan như vậy tạo nên cảm giác phá hoại của trời, nhưng khi ánh mắt Doanh Thừa Phong lướt qua đám bì giáp sáo trang thì trong lòng tức thời đã hạ quyết định.
Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan dù trân quí, nhưng so với bộ bì giáp sáo trang này thì lại không cần phải nghĩ nhiều.
Đưa tay móc bình ngọc ra, bên trong lập tức hiện ra bảy viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan. Chúng coi như là đan dược quí giá nhất của Doanh Thừa Phong hiện tại.
Đổ nhẹ ra một viên, ngửa cổ lên cao, hắn tức thời đã nuốt nó vào bụng.
Sau một chốc, nhiệu lưu quen thuộc lại tuôn trào lần nữa. Hiện thời, Doanh Thừa Phong đã tương đối thích ứng được với dòng khí nóng bỏng này. Hắn bắt đầu dẫn dòng khí ấy chảy xuôi theo kinh mạch mà không hề nghĩ ngợi.
Trong khoảnh khắc đan dược vào bụng hắn, Trí Linh cũng bắt đầu khởi động.
Trong não vực hắn bất chợt xuất hiện một ảnh ảo lơ lửng. Đây chính là hình ảnh sao chép nguyên mẫu do Trí Linh phân liệt ra.
Sau đó, chân khí trong đan điền bắt dầu biến mất bằng một tốc độ vô cùng đáng sợ, dường như chúng đã bị Trí Linh dùng thủ đoạn thần kì nào đó rút hết sạch, hơn nữa còn chuyển hóa thành một hình ảnh bản sao của Trí Linh.
Phòng ngự chi thạch!
Đây chính là sức mạnh chỉ thuộc về riêng Phòng ngự chi thạch. Có điều, luồng lực lượng này so với lực lượng linh tính trong Phòng ngự chi thạch còn linh hoạt và sinh động hơn nhiều.
Một, hai, ba… mười!
Trong não vực Doanh Thừa Phong bắt đầu khởi động quá trình phân liệt hình ảnh. Sau thời gian một chén trà đã chia ra tổng cộng chín ảnh ảo, phối hợp với bản thể của Trí Linh tạo thành mười hình ảnh vững vàng lơ lửng trong não hắn. Dường như chúng như anh em cùng mẹ sinh ra, cả mười tên cùng hiện ra xếp thành một hàng trước mặt hắn.
Cảm thụ được mười hình ảnh này, trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động.
Có lẽ bởi nguyên nhân các hình ảnh này do chân khí của hắn tạo ra, nên hắn đối với chúng lại có một cảm giác khá thân cận.
Bên trong đan điền bất chợt xuất hiện một cảm giác trống rỗng khiến Doanh Thừa Phong run sợ phải tỉnh lại. Hắn bất ngờ phát hiện, không chỉ chân khí bên trong đan điền đã khô kiệt mà ngay cả đến chân nguyên do thượng phẩm Dưỡng Sinh đan tạo thành cũng đã tiêu hao hầu như không còn.
Sắc mặt biến hóa vô cùng nhỏ. Mặc dù hắn sớm biết quá trình phân liệt thành ảnh ảo mang linh tính là một chuyện vô cùng hao phí chân khí, nhưng tốc độ tiêu hao lần này thật sự là quá nhanh đi!
Lại đưa tay mở nắp bình, hắn không hề suy nghĩ mà dốc ngay ra một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan, hơn nữa còn nuốt vào lập tức.
“Rột, rột, roạt…”
Một tràng thanh âm kì dị vang lên trong bụng hắn. Nhiệt lưu như thủy triều lại một lần nữa tuôn ra rồi nhanh chóng chảy vào đan điền, khiến cảm giác trống rỗng vừa xuất hiện đã được lấp đầy trong nháy mắt.
“Ta đã thiết kế xong! Ngươi có thể đưa chúng vào bì giáp sáo trang được rồi!”
Thanh âm Trí Linh vang lên đúng lúc. Doanh Thừa Phong đưa ngón tay trỏ ra, nó run run rẩy rẩy giữa không trung tựa như một lão nhân đến tuổi xuống mồ, rồi nhích từng chút một điểm vào đám bì giáp sáo trang đang nằm trên mặt đất.
Đầu ngón tay hắn dường như đang treo một vật nặng ngàn cân, ngay cả sắc mặt Doanh Thừa Phong cũng trở nên trang nghiêm hẳn.
Rốt cuộc, đầu ngón tay đã chạm vào bộ giáp da.
Trong khoảnh khắc, cả chiếc áo giáp tức thì sáng lên. Mà một trong đám hình ảnh do Trí Linh phân liệt ra ở não vực Doanh Thừa Phong chợt nghe “vù” một tiếng, đã phóng ra từ không gian hư vô, hơn nữa còn chui thẳng vào trong nội giáp.
Khi ánh sáng ngày càng đậm, hơn nữa còn chớp lên những tia hào quang bóng bẩy thì bản thân chúng dường như trở thành một vật có sinh mệnh vậy.
Những đường linh văn tinh tế Doanh Thừa Phong đã khắc trên nội giáp chợt tản ra một sắc thái tràn đầy hấp dẫn đến chết người.
Hồi lâu sau, toàn bộ ảnh ảo mà Trí Linh phân liệt cũng tràn hết vào nội giáp, nhưng linh văn bên trên nó đã được kích phát thành công tạo thành một thể vô cùng hoàn mĩ.
Dưới khả năng tính toán siêu phàm của Trí Linh hỗ trợ, ảnh ảo phân thân của nó đã sáp nhập vào trong linh văn nội giáp không thừa không thiếu một chút nào.
Đối với khả năng khống chế năng lượng, Trí Linh đã đạt tới một trình độ không thể nào tưởng nổi.
Bất kể là Doanh Thừa Phong hay Trí Linh thì cũng đều tập mãi chuyện này thành thói quen, cho nên cảm thấy đây chả có gì đặc biệt hơn người.
Nhưng nểu để những Linh khí sư khác thấy được chuyện này thì tuyệt đối sẽ gây nên sóng to gió lớn ngay lập tức.
Muốn trở thành một Linh sư kiệt xuất, ngoại trừ phải có tu vi chân khí tương xứng thì khả năng khống chế năng lượng linh tính là điều cực kì trọng yếu.
Những chuyện Doanh Thừa Phong đang làm hiện thời, cho dù nhân vật có đẳng cấp cỡ Trương Minh Vân cũng không thể thực hiện được.
Được Trí Linh hỗ trợ, Doanh Thừa Phong đã trở thành một Linh sư có thiên phú trác tuyệt hàng đầu. Chỉ tiếc, cho đến hiện tại vẫn chưa có ai phát hiện ra bí mật này mà thôi.
Dần dần, hào quang trên bì giáp trở nên nhạt hẳn.
Có điều, ngay cả khi tia sáng ẩn hết vào trong, chiếc nội giáp này nhìn cũng không giống vật tầm thường.
Lướt mắt qua bộ nội giáp, động tác Doanh Thừa Phong vẫn không ngừng lại. Hắn chỉ hít sâu vào, ngón tay lại điểm tới một chiếc hộ tí một lần nữa.
“Roẹt…”
Thân âm nhẹ nhàng ấy lại vang lên lần nữa. So với nội giáp thì kích cỡ hộ tí không thể nghi ngờ còn nhỏ hơn rất nhiều. Không chỉ đồ án linh văn bên trên tương đối đơn giản, mà chủ yếu hơn là năng lượng linh tính cần rót cho nó cũng ít hơn nội giáp rất nhiều lần.
Sau khi hào quang dần dần tiêu tán thì hộ tí cũng tương tự, đã được quán linh thành công!
Sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên uể oải, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định như trước.
Hít vào thật sâu, đầu ngón tay hắn lại hướng về kiện thứ ba rồi điểm vào.
Ba, bốn, năm… Chín!
Suốt một canh giờ sau, toàn thân Doanh Thừa Phong đã toát mồ hôi như mưa, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ mừng rỡ dị thường lẫn một sự kiêu hãnh không cách nào che dấu.
Chín bộ phụ kiện! Vậy mà hắn chỉ quán linh một lần duy nhất đã thành công.
Khi chân khí hắn còn ở tầng hai, chỉ quán linh cho mỗi thanh trường kiếm đã kiệt sức, hầu như muốn hôn mê ngã ập xuống đất. Nhưng hiện lại, hắn một lần đã quán linh thành công cho chín bộ phụ kiện. Mặc dù cũng sức cùng lực kiệt nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Chí ít, Trí Linh trong người hắn không phải lâm vào trạng thái “cúp điện” bởi chân khí khô cạn.
Dùng một viên đan dược, hắn khoanh chân ngồi xuống rồi nhắm mắt lại điều tức.
Hắn cũng không quá xung động vì đã quán linh xong cho chín bộ phụ kiện này. Bởi vì đối với hắn, bây giờ chỉ mới là bước dầu tiên, còn một bước tối trọng yếu vẫn chưa hoàn thành được.
Chân khí trong người vận chuyển một lượt, đã khôi phục được ít nhiều.
Hắn cứ vậy mà ngồi vận công. Suốt ba canh giờ sau, hắn mới mở mắt ra một lần nữa.
Được đan dược hỗ trợ, tinh khí thần của hắn chẳng những đã khôi phục, hơn nữa còn tăng lên một tầm cao mới.
Trong tích tắc này, thậm chí Doanh Thừa Phong còn có một cảm giác quỉ dị. Đó chính là quá trình quán linh, thật ra nó cũng là một phương pháp để tôi luyện chân khí ở cường độ cao. Chỉ cần có thể thành công thì chân khí của hắn có thể nhảy vọt lên thêm một bước thật dài.
Chẳng qua, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi hắn lại đặt hết tâm trí, vùi đầu vào việc quán linh.
Trong não vực, Trí Linh lại bắt đầu tách ra lần nữa.
Dần dần, trong não hắn xuất hiện hai hình ảnh người.
Lần này, mặc dù chỉ có hai hình ảnh nhưng chân khí của hắn lại giống như bị mở cửa đập, rào rào rào chảy sạch ra ngoài.
Vậy mà chỉ sau mấy hơi thở, chân khí đầy ắp trong đan điền hắn chẳng còn lại bao nhiêu.
May mà phản ứng của hắn cực nhanh, hết sức lộn cổ tay đã lấy ra một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan rồi đút vào miệng.
Một lượng lớn nhiệt khí lại ào ạt sinh ra, bổ khuyết lượng chân khí thiếu hụt trong đan điền và tiếp tục cung cấp đầy đủ chân khí cho Trí Linh làm việc.
Cuối cùng, một hình ảnh mới tinh đã thành hình trong não vực.
Nó rõ ràng không giống những hình ảnh của lúc trước, trên “thân” nó hiện ra một lớp sương mù trắng xóa. Mặc dù không cách nào chạm vào “người” nó, nhưng chỉ cần “nhìn” một lần đã có thể lâm vào nguy cơ bị đông cứng.
Đưa tay điểm nhẹ một cái, hình ảnh bằng băng tức thì chạy dọc theo kinh mạch rồi chui vào nội giáp.
Sau một khắc, cả bộ bì giáp sáo trang phòng ngự đã cùng sáng rực lên.
Hào quang trắng sáng mang theo hơi lạnh thấu xương đã khiến nhiệt độ trong phòng phải giảm đi vài phần.
Doanh Thừa Phong khẩn trương như gà mắc đẻ mà quan sát. Hắn biết, giờ phút này mới thực sự là thời khắc mấu chốt.
Chỉ khi trọn bộ sáo trang phòng ngự này có thể chịu nổi luồng lực lạnh giá trùng kích thẳng vào, thì mới được xem là quán linh thành công.
Cơn rét ngày càng đậm, ngay cả bề mặt những đồ vật trong phòng hầu như cũng bị bao phủ trong một tầng băng mỏng.
Rốt cuộc, Doanh Thừa Phong mới thở phào một hơi.
Theo hơi thở của hắn, nhiệt độ trong phòng đã ngừng giảm xuống, bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Doanh Thừa Phong mở mắt ra rồi cười dài sướng khoái, biểu lộ rõ sự đắc ý…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT