Ba ngày sau, trong huyệt động, Doanh Thừa Phong thở một hơi thật dài, hắn mở hai mắt ra, không ngờ trong mắt hắn chớp động lên một tia tinh quang mà trước nay chưa từng có.

>Hắn vươn một bàn tay ra, ánh mắt ngưng lại một chút trên đó.

>Sau đó, có một tia nhỏ lực ánh sáng được tách ra từ bàn tay này.

>Tuy rằng tia lực ánh sáng này cũng không quá hùng mạnh, còn xa mới bằng được khí thế to lớn khi Văn Tinh xuất ra. Nhưng, cỗ lực lượng này cũng cực kỳ thuần khiết, phảng phất như ánh mắt của một đứa trẻ con không nhiễm chút bụi nhân gian, làm cho người ta khoan khoái dễ chịu.

Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu một cái. Ở đây trong ba ngày, hắn đã tu luyện võ đạo và lực tinh thần dưới sự chỉ điểm của Văn Tinh, thật sự là thu hoạch không hề nhỏ.

>Đúng như lời nói của Văn Tinh, hắn thu hoạch được rất nhiều điều huyền diệu từ trong không gian của tháp Truyền Thừa. Nhưng cũng là bởi vì quá mức sâu sắc, quá mức huyền bí, cho nên có rất nhiều chỗ hắn đều nửa hiểu nửa không. Mặc dù có sự hiện hữu của Trí Linh, có thể thông qua việc lần mò tìm kiếm và diễn thử để nắm giư xlaays ảo diệu trong đó, nhưng quá trình này không hề là một chuyện dễ dàng.

>Hiện giờ, dưới sự chỉ điểm của Văn Tinh, đối với Sở học của tháp Truyền Thừa cũng coi như là đã hiểu rõ được những điều cốt lõi.

>Đây là một hệ thống truyền thừa, tại nơi này, trong truyền thừa tràn ngập lực ánh sáng. Tuy rằng loại sức mạnh này quá mức cực đoan, nhưng cũng chính vì thế cho nên mới có uy năng vô tận như vậy.

>Văn Tinh có thể dựa vào ngọc bài để khống chế ác long hình chiếu, việc này cũng không phải là ngẫu nhiên.

>Nếu không có lực lượng quang minh xuất sắc làm hậu thuẫn, thì nàng không thể làm được việc này.

>Tuy nhiên, lúc đối mặt với Doanh Thừa Phong, Văn Tinh đã bỏ xuống thân phận của một sứ giả Quang Minh kiêu ngạo, không chút giấu diếm truyền thụ tất cả những gì nàng hiểu được cho hắn. Mà điều khiến nàng cảm thấy vui mừng chính là, Doanh Thừa Phong dường như có một loại cảm ứng bẩm sinh và tốc độ lĩnh hội cực nhanh đối với loại lực lượng quang minh này, bất kể nàng giảng giải bằng những lời sâu sắc và huyền bí thế nào thì hắn cũng đều có thể hiểu được đầy đủ trong khoảng thời gian ngắn nhất.

>- Được, tốt lắm.

>Văn Tinh chậm rãi gật đầu, trong mắt nàng toát ra nét cười vui mừng. Chỉ có điều, trong ý cười này lại chứa đựng một tia đố kị mà ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không nhìn thấy.

>Nhìn trình độ của hắn, tất nhiên có thể nhìn ra, Doanh Thừa Phong có thể luyện đến được bước này, chính là đã hiểu được hoàn toàn đạo lý mà nàng đã truyền thụ cho rồi.

>Điều này không phải là có thể học bằng cách học thuộc, mà là hiểu rõ bản chất thực sự, nắm giữ và có thể vận dụng một cách tự nhiên.

>Tuy rằng trong Thánh Giáo, nàng cũng được coi là một nhân vật thiên tài, nhưng nàng nhỡ rõ, lực lượng quang minh thuần khiết như vậy nàng phải tu luyện suốt mười năm mới có thể kích phát ra một lần.

>Mười năm!

>Quãng thời gian đó cũng là một khoảng thời gian dài.

>Trong mười năm này, nàng chưa từng lười biếng một ngày nào, vậy nên đến lúc này mới có thể ngưng tụ ra được một loại ánh sáng rực rỡ như vậy.

Mà nàng cũng nhớ rõ, ngay khi nàng thể hiện ra trình độ quang minh ở cấp bậc này, liền lập tức nhận được sự tán thưởng của các đại lão trong Thánh Giáo, và ban cho nàng danh hiệu sứ giả Quang Minh, từ đó về sau bước thẳng lên tầng lớp khác.

>Nhưng, khi được chứng kiến trình độ của Doanh Thừa Phong, tuy rằng quan hệ giữa hai người rất thần thiết, nhưng từ sâu trong nội tâm của nàng cũng không thể tránh khỏi lòng đố kị của một người bình thường.

>Ba ngày thôi.

>Đến bây giờ mới chỉ có ba ngày thôi, mà Doanh Thừa Phong đã có thể nắm giữ và lĩnh ngộ được về lực lượng quang minh, cũng đã vượt qua mười năm khổ tu của nàng rồi.

Nhưng mà, nàng lại không biết rằng, sở dĩ Doanh Thừa Phong có thể phóng xuất ra được lực lượng quang minh như vậy, thật ra là bởi vì lực lượng tinh thần trên người hắn là không có thuộc tính. Chỉ cần Trí Linh có thể bắt chước ra lực lượng quang minh, như vậy thì với một người có lực tinh thần hùng mạnh như hắn tự nhiên sẽ có thể chuyển hoán thành lực quang minh.

>Tuy nói rằng lực quang minh rất khó có thể bắt chước, nhưng sau khi Trí Linh trải qua hàng nghìn hàng vạn lần thử nghiệm, rốt cục cũng thành công bắt chước tạo ra loại sức mạnh này.

>Mà điều đáng sợ hơn chính là, chỉ cần là lực lượng mà Trí Linh nắm giữ, thì sẽ không bao giờ có chuyện nó sẽ tính sai và lẫn lộn.

>Cho nên, truyền nhân lực quang minh bình thường cho dù là ngẫu nhiên nắm giữ loại sức mạnh này, cũng cần phải tu luyện và thử nghiệm càng nhiều hơn thì mới có thể dần dần chuyển hóa thành một bản năng của mình.

>Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ cần thành công qua một lần, như vậy thì từ nay về sau, hắn có thể đủ tự tin để cam đoan những lần tiếp theo bản thân mình đều sẽ thành công.

>Lực lượng quang minh, từ trong tay của hắn thi triển ra, đã giống như việc hô hấp bình thường vậy, rất tự nhiên và thoải mái.

>Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói: - Tỷ, ta muốn học mê phách thuật của tỷ.

>Trong vòng không gian của tháp Truyền Thừa, Văn Tinh chỉ cần trừng mắt một cái, liền có vô số cao thủ lâm vào trong ảo cảnh giống như trong mơ vậy, sau đó cam tâm tình nguyện trở thành tượng gỗ của nàng, phục vụ nàng quên mình.

>Năng lực đặc thù như vậy thật sự là quá mức thông tuệ rồi, cho nên tất nhiên là Doanh Thừa Phong muốn học rồi.

>Song trên mặt của Văn Tinh lại nổi lên một tia ngượng nghịu, nói: - Thuận Phong, tuy rằng hiện nay ngươi đã có được lực quang minh, đồng thời năng lực học tập của ngươi cũng rất lớn, nhưng ta vẫn không thể dạy ngươi được.

>- Tại sao? Doanh Thừa Phong không hiểu hỏi.

>- Bởi vì đây là bí mật không thể truyền thụ của Thánh Giáo, không có sự đồng ý của bề trên, ta không thể truyền thụ cho bất cứ ai. Văn Tinh nhìn vẻ thất vọng trên mặt Doanh Thừa Phong, trong lòng không khỏi đau xót, nói: - Tuy nhiên, nếu ngươi muốn có được tư cách để được học, thì không phải là việc khó.

>Trong lòng Doanh Thừa Phong lập tức vui mừng trở lại, nói: - Cách gì?

>- Chỉ cần ngươi tu luyện chân khí hoặc lực tinh thần đến được cấp Tử Kim Cảnh, vậy thì sẽ có cơ hội xông vào cửa Linh Bích, một khi thành công thì có thể tự do quay lại. Khi đó, ngươi có thể tìm ta, ta sẽ dẫn ngươi vào Thánh Giáo, ngươi sẽ có thể được học.

Văn Tinh nghiêm nghị nói.

>Trên mặt của Doanh Thừa Phong lập tức nổi lên một nụ cười khổ, tuy rằng lực tinh thần của hắn hiện nay đã đạt được đến cấp Bạch Ngân Cảnh, nhưng sự chênh lệch với cấp Tử Kim Cảnh thật sự là rất lớn đó.

>Muốn thăng cấp lên Tử Kim Cảnh, đó là một việc khó khắn đến nhường nào. Tuy rằng hắn rất có tự tin là một ngày nào đó mình chắc chắn sẽ đạt được đến cảnh giới này, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm sau nữa.

>Tròng mắt quay tròn chuyển động, hắn hỏi: - Tỷ, trước đây thì thế nào? Có ai không thể rời khỏi đây chưa?

Văn Tinh nghiêm túc nói: - Nếu ngươi chỉ muốn ra ngoài để mở rộng tầm mắt, vậy thì ta có thể truyền thụ cho ngươi cách để rời khỏi, chỉ cần ngươi đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi không gian tháp Truyền Thừa. Nhưng Ánh mắt nàng nghiêm nghị nói: - Nếu ngươi muốn nhận được sự tôn trọng khi gia nhập vào Thánh Giáo, vậy thì biện pháp tốt nhất chính là lấy thân phận của một cao thủ Tử Kim Cảnh để gia nhập.

>Doanh Thừa Phong là một người thông minh, lập tức từ trong lời nói này của nàng đã hiểu được rất nhiều điều.

>Chậm rãi gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Ta hiểu rồi, đa tạ tỷ tỷ chỉ giáo.

Văn Tinh hài lòng cười nói: - Chủ nhân ngàn năm trước của Linh vực này đã ngã xuống, cho nên nó là một vực đã bị đóng kín. Nếu ta đoán không sai thì tất cả kế thừa từ cấp Hoàng Kim Cảnh trở lên cũng đã biến mất, hoặc là bị sứt mẻ không đầy đủ, cho nên cao thủ Tử Kim Cảnh ở nơi này mới thưa thớt như vậy, hơn nữa thực lực lại không hề mạnh.

>Nghe đến đây, khóe miệng của Doanh Thừa Phong không khỏi hơi nhếch lên. Không ngờ Văn Tinh lại nói rằng thực lực của cao thủ cấp Tử Kim Cảnh không mạnh, nếu những lời này được truyền ra ngoài, sợ rằng ngay lập tức sẽ làm cho vô số người tức giận và chỉ trích.

>Tuy nhiên, sau khi được lĩnh giáo về kiến thức của Văn Tinh, tuy rằng Doanh Thừa Phong cũng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy, những lời nói này của nàng không sai.

Văn Tinh tiếp tục nói: - Thuận Phong, trong những người có thiên phú để lĩnh ngộ lực quang minh, ta thấy ngươi là người mạnh nhất rồi. Ngay cả so với Đại tỷ của ta, cũng không hề thua kém nhiều. Hơn nữa, hiện giờ, ngươi chẳng những đã đạt được kế thừa kị sỹ Quang Minh, mà còn nắm giưc được hệ thống tri thức quang minh cơ bản nhất. Cho nên ta tin rằng, chỉ cần ngươi tiếp tục cố gắng, như vậy mười năm sau..không, có lẽ chỉ trong vòng tám năm nữa, chắc chắn sẽ thăng tiến lên cấp Tử Kim Cảnh rồi.

>Ánh mắt của Doanh Thừa Phong khẽ ngưng lại. Tám năm, quãng thời gian đó không ngắn, nhưng nếu nói một cao thủ cấp Bạch Ngân Cảnh muốn trong vòng tám năm để thăng lên cấp Tử Kim Cảnh, thì đó chính là một thành tựu rất lớn rồi.

>Hắn tin rằng, nếu những lời này bị những người luyện võ khác, hoặc là những Linh Sư khác nghe được, chắc chắn sẽ có sóng to giớ lớn xảy ra. Mà phiền phức của Doanh Thừa Phong cũng sẽ theo nhau mà tới, vĩnh viễn không có điểm tận cùng rồi.

>Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: - Tỷ, tiểu đệ hiểu rồi, sau này nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, không phụ sự kì vọng của người.

>Văn Tinh khẽ gật đầu, nói: - Tám năm, thời gian quả thật không ngắn, nhưng đối với cả đời của cao thủ Tử Kim Cảnh mà nói, thì đó chính là quãng thời gian cực kì ngắn ngủi rồi. Ngươi phải an tâm tu luyện, sau này khi đã đạt được thành tựu rồi, thì cũng có thể Thanh âm của nàng ngày càng nhẹ, cuối cùng lại giống như là đang lẩm bẩm một mình, không ai nghe rõ được.

>Doanh Thừa Phong nghiêng tai lắng nghe, nhưng vẫn không thể nghe rõ được, chỉ có điều nhìn ánh mắt khẽ sáng lên của nàng, thì trong lòng cũng đã biết rõ rồi.

>Doanh Thừa Phong không có ý tốt, cười ha hả, nói: - Tỷ, người yên tâm, ta sẽ không nóng vội đâu. Ồ, không phải là người nóng lòng đấy chứ?

>Văn Tinh thẹn quá thành giận, nói: - Ai nóng lòng, ai sốt ruột. Hừ, ngươi còn vô lại như vậy thì sau này ta không thèm để ý đến ngươi nữa.

>Doanh Thừa Phong cũng chỉ là quấy rầy một chút mà thôi, hắn biết rằng tuy nàng nhìn qua thì có vẻ ác nghiệt vô tình, nhưng trên thực tế da mặt lại cực mỏng, trêu đùa cũng phải có chừng mực, nếu không thật sự chọc giận nàng thì cuối cùng người phải chịu đau khổ lại là mình.

Hắn vội chuyển hướng đề tài, cố dùng miệng lưỡi ăn nói của mình, một lát sau đã có thể dụ dỗ được Văn Tinh vui vẻ trở lại.

>Nhưng mà, ngay lúc bọn họ đang hòa hợp ở chung một chỗ, thì sắc mặt của Văn Tinh lại hơi biến đổi, nàng lấy ra ngọc bài, nhìn thoáng qua, nói: - Không tốt.

>Doanh Thừa Phong thất kinh, hỏi: - Sao vậy?

>- lực lượng của đã bày màu đang yếu dần, haiz, dù sao thì con ác long kia cũng chỉ là một hình chiếu, không có trí tuệ cao, đang liều mạng hấp thu lực lượng của phong ấn ngọc thạch bảy màu để khôi phục lại uy năng. Văn Tinh bất đắc dĩ nói:

- Ta phải lập tức trở về xử lý việc này, nếu không viên ngọc thạch bảy màu này sẽ bị hủy.

>Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, lập tức nói: - Tỷ, người muốn đi?

>Văn Tinh chậm rãi gật đầu nói: - Đúng, ta sẽ ở trên Đại thế giới chờ ngươi, hy vọng ngươi sẽ nhanh chóng tới được nơi đó.

>Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái, tuy rằng trong lòng không nỡ nhưng không tùy tiện biểu hiện ra bên ngoài.

>Hai người rời khỏi hang động, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Hồ Gia. Nhưng điều làm cho bọn họ thất vọng chính là, lúc này tòa nhà của Hồ Gia đã hóa thành một đống hoang tàn, con đường thông đến trận đồ trong không gian tháp Truyền Thừa đã sớm bị ác long hình chiếu phá hủy.

>Văn Tinh nhíu mày lại, nói: - Thuận Phong, Trận pháp Vận Chuyển gần đây ở chỗ nào?

>Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói: - Trong tam đại thế gia ở Thái Hồ đều có cao thủ Hoàng Kim Cảnh trấn thủ, mà mỗi một vị cao thủ Hoàng Kim Cảnh đều có tư cách có được một tòa trận đồ Vận chuyển.

>Văn Tinh nhẹ nhàng lên tiếng, hai người không lên tiếng mà cùng chạy đi, chạy thằng đến Ngụy Gia. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play