Khí Đạo tông, ở trong hậu viện Phong phủ đều là vẻ lo âu.

Tin tức Doanh Thừa Phong từ trong không gian tháp Truyền Thừa trở về khiến đám người Doanh Lợi Đức mừng rỡ như điên, nhưng sau khi bọn họ biết rằng hắn không hề quan tâm đến việc Phong Huống ngăn cản mà cố ý đi tới Thái Hồ đều lo lắng đề phong, sợ sẽ có một ngày nghe được tin dữ gì đó.

Trên thực tế, tuy rằng Phong Huống có thể liệu trước mọi việc, thỉnh thoảng an ui cha mẹ của Doanh Thừa Phong một chút, nhưng trong lòng của hắn cũng vô cùng lo âu. Hơn nữa theo thời gian dần trôi thì hắn càng lo lắng hơn, thậm chí trong lòng còn hối hận đã thả Doanh Thừa Phong rời đi.

Hồ Gia Thái Hồ là một quái vật lớn rất cường đại.

Tuy nói khi bị Võ Lão Quái tới cửa ức hiếp một phen, ngay cả cường nhân Bạch Ngân Cảnh cũng đã chết ba người. Nhưng với căn cơ của Hồ Gia thì một võ sư Hắc Thiết Cảnh nho nhỏ như Doanh Thừa Phong tuyệt đối không thể làm gì được.

Ngoài phòng, một gã tôi tớ vội vàng đi tới, cao giọng nói: - Lão gia, bên ngoài có một người tự xưng là Đào Nguyên Ông muốn cầu kiến ngài.

Chân mày Phong Huống lập tức giương lên, nhanh chóng nói: - Rốt cục Đào lão nhi đã tới,nhanh mời vào. Không Hắn vung tay lên nói: - Lão phu tự mình ra nghênh đón.

Hắn còn chưa dứt lời, thân hình nhoáng một cái đã biến mất.

Tên tôi tớ đến bẩm báo trợn mắt líu lưỡi nhìn phương hướng lão gia rời đi, trong lòng không ngừng thầm nhủ.

Thật không biết vị Đào Nguyên Ông kia là đại nhân vật gì mà lại khiến ông cụ thất thố như thế.

Phong Huống tất nhiên không biết được tâm tư của tôi tớ đứng phía sau, hắn ba bước làm thành hai bước đi tới đại sảnh, một lão giả đầu đầy tóc bạc ngồi ngay ngắn ở trên ghế thưởng thức ly trà thơm.

Ho khan một tiếng thật mạnh, Phong Huống cười to nói: - Thật là tốt quá, Đào lão nhi ngươi rốt cục đã đồng ý tới cửa.

Đào Nguyên Ông buông chén trà trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Phong Huống nói: - Phong huynh, sao bây giờ ngươi lại nhiệt tình như vậy?

Phong Huống hơi xấu hổ cười, nói: - Đào lão nhi, ngươi cũng đã biết nguyên cớ, đừng có vội thừa nước đục thả câu. Nói cho ta biết bây giờ Thừa Phong đã bình an không có việc gì, hắn đã được ngươi cứu về rồi.

Đào Nguyên Ông liếc mắt nói: - Phong huynh, bây giờ ngươi thật không hiền hậu.

Phong Huống hơi giật mình, kinh ngạc nói: - Lão phu sao lại không hiền hậu chứ? Hừ, lão phu đã cho ngươi bảo bối Linh Binhdo đồ đệ tạo ra được ngưng tụ bằng rất nhiều tâm huyết hung khí, phẩm chất cao, tuyệt đối có thể xếp hạng thứ 10 trong Linh Binh lão phu chế tạo ra. Chẳng lẽ cái giá phải trả này không đu để khiến ngươi ra tay sao?

Sắc mặt Đào Nguyên Ông hơi đỏ lên nói: - Phong huynh, cái giá phải trả này là đủ rồi. Nhưng vô cùng có lỗi chính là lão phu cũng không thể giúp đỡ nổi.

Sắc mặt của Phong Huống lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn lãnh đạm nói: - Đào huynh, những lời này là có ý gì?

Đào Nguyên Ông khoát tay chặn lại nói: - Thực lực đồ tôn kia của ngươi đã không cùng cấp với ta và ngươi. Không, đã vượt xa ngươi và ta, ngươi muốn lão phu cứu hắn ra khi hắn gặp nguy hiểm, đây chẳng phải là nói giỡn sao?

Phong Huống trợn tròn mắt, khó tin nói: - Đào huynh, ngươi đang nói bậy bạ gì đó. Tiểu hài tử Thừa Phong này vừa mới đột phá bậc vũ sĩ mà thôi, cacsi gì mà vượt xa ta và ngươi chứ?

Đào Nguyên Ông tức giận: - Phong huynh, lão phu không tin ngươi không biết Doanh Thừa Phong chính là một vị Linh Vũ giả.

Phong Huống gật đầu một cái nói: - Đúng vậy, hắn là một Linh Vũ giả, nhưng thế này thì sao chứ?

- Lại còn sao ư? Đào Nguyên Ông im lặng cười nói: - Hắn một mình lẻn vào Hồ Gia, âm thầm đánh lén giết chết một vị vũ sư trong nháy mắt, ngàu kế tiếp lại giết ba vị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh nhanh chóng, ngay cả có Hoàng Kim Cảnh Hồ Quảng Thiên trấn thủ tại gia tộc mà hắn vẫn có thể mượn kiếm quang trốn xa trong nháy mắt, làm người ta đuổi không kịp. Chuyện như vậy hai người chúng ta có thể làm được sao?

Phong Huống cứng họng, tuy rằng hắn biết lão nhân trước mắt tuyệt đối không lấy việc này đến lừa gạt hắn, nhưng hắn lại có một cảm giác như đang rơi vào trong mộng.

Tên tiểu tử Doanh Thừa Phong này lại có thể làm ra sự tình khiến người nghe rợn cả người như thế này sao?

Ngày trước mắt cường nhân Hoàng Kim Cảnh giết chết vũ giả Bạch Ngân Cảnh và Linh Sư Thanh Đồng Cảnh, hắn có được thực lực không thể tin nổi như vậy từ khi nào?

Thật ra thì thời gian Đào Nguyên Ông tìm ra Doanh Thừa Phong đã muộn một chút, cho nên không biết trước đó đã có hai vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh mất mạng. Nếu để hắn biết được việc này thì sợ rằng sẽ không có can đam mà theo dõi Doanh Thừa Phong.

Nhìn thấy trên mặt Phong Huống tràn ngập vẻ ngạc nhiên, Đào Nguyên Ông kinh ngạc nói: - Ta nói Phong huynh này, chẳng lẽ huynh không biết chuyện sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong đã đạt tới Bạch Ngân Cảnh sao?

Phong Huống lại hít một hơi khí lạnh, thành thật nói: - Lão phu thật sự không biết việc này, không ngờ sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong lại mạnh như vậy, chuyện này chỉ sợ không phải là chuyện tốt.

Qua nhiều thế hệ tới nay, Linh Sư tu luyện đều là tiến hành theo thứ tự.

Người giống như Doanh Thừa Phong, sức lực tinh thần cao hơn chân khí hai bậc tuyệt đối là vật quý hiếm, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đào Nguyên Ông lắc lắc đầu, trong lòng thầm coi thường.

Ngoài miệng lão đầu tử này quan tâm Doanh Thừa Phong như thế, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về tiến bộ về thực lực của hắn, thật không biết là hắn sống đến từng này tuổi là sống như thế nào?

Ho nhẹ một tiếng, Đào Nguyên Ông nói hết ra tình huống quan sát mấy ngày của mình, khi hắn nói đến lúc Doanh Thừa Phong đột nhiên biến mất ở trong ánh sáng của tháp Truyền Thừa thì trên mặt cũng hiện lên một chút hâm mộ.

Rất hiển nhiên, hắn cũng đoán được Doanh Thừa Phong chắc chắn là lấy được Chung Cực Truyền Thừa. Tuy nhiên, khác với Tề Thiên Lão Tổ là hắn không có can đảm đánh chủ ý lên Doanh Thừa Phong.

Dù sao thì câu khẩu hiệu Linh Vũ giả là vô địch cũng không phải khoác lác mà là sự thật.

Phong Huống nghe thấy khiến sắc mặt thay đổi mấy lần, hắn chậm rãi gật đầu nói: - Đào huynh, đã tạ huynh đã cho ta biết.

Đào Nguyên Ông chặn lại nói: - Không cần cảm tạ ta, ta chẳng qua là trả nhân tình của ngươi mà thôi, ha ha, lão phu không muốn xem vào tranh đấu giữa Khí Đạo tông các ngươi và Thái Hồ. Hắn chắp tay nói: - Việc đã nói xong, lão phu xin cáo từ.

Phong Huống há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không giữ lại.

Nếu như Doanh Thừa Phong lại tiến vào không gian tháp Truyền Thừa thì có trời mới biết khi nào hắn có thể trở về, hơn nữa cho dù có trở về thì chưa chắc hắn sẽ lại đến Hồ phủ.

Cho nên, cho dù hắn muốn nhờ Đào Nguyên Ông tiếp tục giám thị Hồ Gia cũng không dám mở miệng.

Đào Nguyên Ông vung tay lên, từ trong tay áo bay ra một viên cầu vô cùng lớn, sau khi viên câu lăn lộn mấy vòng trên đất đột nhiên lai vỡ ra, biến thành một con chim gỗ.

Thân hình hắn phi lên một cái nhảy lên trên chim gỗ, cũng không biết là khởi động cơ quan nào mà thứ này khẽ vỗ cánh, lập tức bay lên trời hướng về phương xa.

Ngày xưa, lúc ban đêm Doanh Thừa Phong xông vào Hồ Gia, tuy rằng hắn có thể tra xét hơi thở và thực lực của sinh vật trong vòng hai trăm trượng nhưng lại không có tác dụng với đồ vật được chế tác bằng gỗ.

Không chỉ có hắn mà ngay cả Hoàng Kim Cảnh Hồ Quảng Thiên cũng không phát hiện ra có một con chim gỗ xoay quanh ở trên bầu trời đêm.

Mà Đào Nguyên Ông lại có mật thuật khác có thể dùng thủy tinh ở trên chim gỗ để nhìn tất cả mọi việc xảy ra dưới mặt đất.

Cho nên từ đầu đến cuối Doanh Thừa Phong và đám người Hồ Quảng Thiên cũng không biết, tất cả bọn họ đều ở trong vòng chú ý của lão nhân này.

Đương nhiên, những thứ Đào Nguyên Ông chế tạo ra cũng chỉ là am hiểu về điều tra và bỏ chạy mà thôi, nếu muốn dựa vào chim gỗ này mà chống lại cường nhân Bạch Ngân Cảnh thì chỉ sợ là sẽ biến thành vụn gỗ khi trúng một chương.

Phong Huống trầm ngâm hồi lâu, hắn đi tới phòng chế tạo gặp Phương Phù.

Sau khi nói lại hết tin tức do Đào Nguyên Ông mang đến, Phong Huống trầm giọng nói:

- Sư huynh, đứa nhỏ Thừa Phong này nhất định là chiếm được Chung Cực Truyền Thừa, cho nên mới có thể đột phá sức lực tinh thần và đạt tới Bạch Ngân Cảnh rất khủng bố chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Hắn hít sâu một hơi nói: - Đứa nhỏ này chính là trăm năm, không, là nhân vật thiên tài ngàn năm của Khí Đạo tông chúng ta, cho dù như thế nào cũng không thể bại ở Thái Hồ được.

Phương Phù chậm rãi gật đầu một cái nói: - Sư đệ nói không sai, ngày sau Khí Đạo tông có cơ hội tiến thêm một bước hay không đều là tùy thuộc vào đứa nhỏ Doanh Thừa Phong này. Hắn đứng lên, chậm rãi đi lại một vòng, bất đắc dĩ nói: - Nhưng, một mình Thừa Phong đi tới Thái Hồ thì cũng thôi đi, nhưng nếu chúng ta cũng đi tới thì. Tề Thiên Lão Tổ kia sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ.

Sắc mặt của Phong Huống khẽ biến nói: - Sư huynh, theo ngài thì phải làm như thế nào?

Phương Phù chậm rãi nói: - Hiền đệ, ngươi còn nhớ rõ lúc Hồ Gia tới đòi người, một số người trong môn đã làm như thế nào?

Phong Huống hừ nhẹ nói: - Không ngờ bọn họ lại muốn vứt bỏ Doanh Lợi Đức, thật không rõ bọn họ nghĩ thế nào nữa?

Phương Phù khẽ mỉm cười nói: - Vậy tại sao bọn họ lại thay đổi chủ ý?

- Đương nhiên là bởi vì khi Thừa Phong từ không gian tháp Truyền Thừa trở về, đã cũng với Võ lão huyết tẩy hồ. a, ta hiểu rồi. Sư huynh, ý của ngài là muốn nhờ Võ lão ra mặt phải không?

- Không sai. Phương Phù nhẹ nhàng gật đầu nói: - Trong thiên hạ, cũng chỉ có Võ lão ra mặt mới có thể kiềm chế Tề Thiên Lão Tổ.

Phong Huống bỗng nhiên đứng dật, gật mạnh một cái hướng về Phương Phù, không nói một lời liền rời đi.

Phương Phù cười khổ lắc đầu, người sư đệ này vẫn còn tính cách nhanh gọn, dứt khoát, quyết liệt như vậy.

Nhưng điều khiến hai sư huynh đệ bọn họ không nghĩ tới là, mặc dù bọn họ đã phái ra vô số người tìm kiếm Võ lão nhưng vị lão nhân này dường như đã biến mất trên thế giới này, không có một chút tin tức, căn bản là không ai có thể tìm ra hành tung của hắn.

Mà lúc hai thế lực lớn là Khí Đạo tông và Thái Hồ đều cố gắng làm các loại chuẩn bị thì trong không gian Trương Tú, hai người Doanh Thừa Phong và Văn Tinh đã đi tới trước một hang động mà bọn họ vô cùng quen thuộc.

Nhìn thấy cửa động đen thui này, Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười nói: - Văn tỷ, lần đầu tiên chúng ra ở trong này kề vai chiến đấu, còn lần này lại không hẹn mà cùng đến chỗ này, thật đúng là có duyên.

Sắc mặt của Văn Tinh hơi đỏ lên, nhưng trong lòng của nàng cũng mơ hồ cảm thấy như vậy, hay đây chính là thiên ý để hai người bọn họ lại gặp nhau.

Lần này nàng tiến đến đây là vì thu Ác Long đầu ảnh, tuy rằng trong lòng cũng chờ mong có thể gặp Doanh Thừa Phong, nhưng cũng biết đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Nhưng, khi nàng vừa mới tiến vào không gian tháp Truyền Thừa, một khắc đi xuống Tế Đàn đã nhìn thấy Doanh Thừa Phong đẩy cửa bước vào.

Nếu như nói đây không phải là đã định trước thì phải giải thích như thế nào?

Vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, cảm xúc trong lòng Văn Tinh dâng trào, trăm mối tơ lòng, thậm chí còn có chút ngây ngốc không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play