Đêm tối đen như mực không có chút ánh sáng, bất kể là ánh trăng hay là sao cũng đều trốn vào trong tầng mây màu đen, chúng nó keo kiệt đến mức không chịu tự thân phát ánh sáng xuống dưới mặt đất.
Ở trong Hồ phủ, chỉ còn lại ánh sáng của nến xua đuổi đi bóng đêm đen kịt. Chỉ có điều, đối với cả Hồ phủ to lớn thì ánh hào quang đó lại có vẻ như nhỏ bé không đáng kể.
Doanh Thừa Phong lẳng lặng bí mật đi, đồ trang sức trên đầu hắn có rất nhiều điểm sáng.
Những điểm sáng này hoặc là sáng ngời, hoặc là ảm đạm, nhưng mỗi một điểm sáng đều đại biểu cho hoi thở của một sinh vật.
Vì phòng bị thích khách quỷ dị như Doanh Thừa Phong nên Hồ Gia đã dùng tất cả mọi thủ đoạn tồi tê. Ở bên trong chút ánh sáng nơi đây, thậm chí còn có hơn mười linh khuyển có khứu giác nhạy bén, cái mũi của bọn nó phát ra hơi thở ồ ồ, cho dù là mùi vị khác thường gì cũng không thể giấu diếm được khứu giác của bọn nó.
Nhưng, chân khí trên người Doanh Thừa Phong di chuyển, kiềm tất cả hơi thở lại thành hư vô, thậm chí ngay cả hơi thở trên quần áo cũng bị một tầng chân khí không nhìn thấy bao vây đến nỗi tiêu tán.
Loại năng lực này, là sau khi hắn thăng tiến thành Võ sư mới nắm giữ được.
Đương nhiên, có thể kiềm chế hơi thở đến trình độ này, cũng không phải là bí pháp bình thường, mà là một môn kỹ xảo hắn học được trong ngọc thạch do linh hồn của tháp Truyền Thừa tặng.
Tuy rằng môn kỹ xảo này rất đơn giản, nhưng vào lúc này lại có được tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Thật cẩn thận di chuyển từng bước, hắn tránh thoát được một đám người ở các trạm gác ngầm.
Cảm ứng phạm vi hai trăm trượng khiến hắn nắm rõ hoàn cảnh xung quanh như lòng bàn tay, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là, một đường đi tới, hắn lại không phát hiện ra một người vũ giả Thanh Đồng Cảnh.
Mặc dù hắn cũng gặp một số vũ giả, nhưng tu vi của những người này tối đa cũng chỉ là Hắc Thiết Cảnh mà thôi. Vì nhân vật như vậy mà bại lộ hành tung của mình, quả thật có chút không đáng, cho nên Doanh Thừa Phong đều làm như không thấy, yên lặng đi ngang qua.
Mà đám vũ giả này chắc chắn sẽ không biết được, vừa rồi bọn họ đã cùng tử thần gặp thoáng qua.
Thời gian dần trôi qua, hắn đi ngang qua hơn nửa phủ, nhưng vẫn không phát hiện ra mục tiêu đáng giá để xuất thủ. Trong lòng thầm nhủ, hay là Hồ Quảng Thiên đã nhìn ra mục đích của mình, cho nên hắn hạ lên tất cả vũ giả Thanh Đồng Cảnh rời khỏi bổn gia.
Bỗng nhiên Doanh Thừa Phong dừng bước, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Bởi vì hắn đột nhiên cảm ứng được, ở trên mũ trang sức đột nhiên xuất hiện mười điểm sáng ngời.
Ánh sáng lúc này sáng hơn ánh sáng lúc trước gấp mười phần, giống như là ánh sao sáng ngời ở trong đêm đen tản ra ánh sáng chói mắt.
Trong lòng Doanh Thừa Phong lay động mạnh mẽ.
Đây là cường giả Thanh Đồng Cảnh, tuyệt đối là hào quang của cường nhân Thanh Đồng Cảnh.
Tuy rằng cường nhân Thanh Đồng Cảnh không bằng với vũ giả Bạch Ngân Cảnh, nhưng bon họ cũng không thể tùy ý nhìn thấy giống như rau cải trắng ven đường.
Ở bên trong một ít thế gia nhỏ hoặc là môn phái nhỏ, một cường nhân Thanh Đồng Cảnh cũng đã là chiến lực hùng mạnh nhất của bọn họ rồi. Cho dù là ở bên trong quái vật Hồ Gia to lớn mấy trăm năm, cường nhân Thanh Đồng Cảnh cũng là lực lượng không thể thiếu.
Trước khi bị Võ Lão giết hại, lúc Hồ Gia còn ở đỉnh cao của cường thịnh cũng sở hữu gần trăm vị vũ giả và Linh Sư Thanh Đồng Cảnh. Nhưng sau khi bị lão nhân gia ông tùy ý phá hư, cùng với việc chinh chiến với các thế lực khắp nơi trong mấy tháng gần đây thì số vũ giả Thanh Đồng Cảnh của Hồ gia đã giảm xuống kinh khủng. Cho tới nay chỉ còn lại khoảng hai hay ba mươi người mà thôi.
Mà một ít người trong đó còn phải trấn thủ thôn xóm bốn phía, cho nên ở bên trong bổn gia chỉ còn hơn mười người mà thôi.
Trước khi Doanh Thừa Phong tiến vào Hồ phủ cũng từng nghĩ tới, hắn có thể gặp được một vài cường nhân Thanh Đồng Cảnh đi cùng một chỗ thật sự là chuyện tốt. Nhưng, bây giờ toàn bộ cường nhân Thanh Đồng Cảnh của Hồ phủ đều tụ tập cùng một chỗ tuyệt đối không phải là chuyện tốt, đây rõ ràng chính là cạm bẫy.
Do dự nửa ngày, thân hình Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, tiến về hướng Hạ Vân các.
Sau một lát,hắn dừng bước, bởi vì đồ trang sức đã cảm ứng được một điểm sáng ngời giống như ánh nắng.
Hồ Quảng Thiên là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, không ngờ không mai phục cạm bẫy xung quanh mà lại đợi ở trong Hạ Vân các.
Trên mặt Doanh Thừa Phong lộ ra một tia cười lạnh lùng, hay là lão nhân này nghĩ đến hơn mười vị cường nhân Thanh Đồng Cảnh liên kết là có thể ngăn cản mình đánh lén sao?
Trên thực tế, nhiều cường nhân Thanh Đồng Cảnh liên kết như vậy thì thực lực khẳng định sẽ cao hơn so với một vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh rất nhiều.
Nhwung Doanh Thừa Phong cũng không phải quyết đấu công bằng quang minh chính đại với bọn chúng, hiện tại việc hắn cần làm chỉ có một, là phải đánh lén, ám sát, chỉ cần có thể giải quyết toàn bộ lực lượng trung kiên của Hồ Gia thì hắn tuyệt đối không ngại làm một gà thích khách khiến cho lòng người kinh hãi và căm giận.
Thân hình hơi hơi lay động, hắn lại lần nữa chạy chầm chậm tới nơi đình viện, hướng về chỗ của hơn mười vị cường nhân Thanh Đồng Cảnh.
Nếu Hồ Quảng Thiên hào phóng như vậy thì hắn tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội thật tốt này.
Tuy nói chỉ cần Hàn Băng trường kiếm vừa động thì hành tung của hắn sẽ bại lộ. Nhưng trời khoảng thời gian hòa hoãn này cũng đủ để hắn hoàn thành rất nhiều chuyện rồi.
Thuần thục cầm Hàn Băng trường kiếm trong tay, phân tán từng luồng sức lực tinh thần ra ngoài, dần dần cuốn khóa lại trên thân kiếm dài.
Khí linh nghe thấy liền lập tức hành động, nhẹ nhàng nhay lên ở trên thanh kiếm, giúp đỡ sức lực tinh thần phân bố đồng đều, dưới sự tương trợ của nó, luồng sức lực tinh thần thứ tư thuận lợi chồng lên trên.
Sau khi làm xong tất cả, chính là lúc Doanh Thừa Phong sắp ra tay.
Nhưng ở một khắc này, hắn lại ngừng lại.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút không thích hợp. Nếu như đám người Hồ Quảng Thiên đã đoán được mục tiêu hắn nhằm vào thì sao lại vứt đám người này cũng một chỗ, làm như vậy thì nguy hiểm chẳng phải là quá lớn hay sao?
Sức lực tinh thần cuồn cuộn chuyển nhập vào trong đồ trang sức không dứt, nhưng bất kể hắn tra xét như thế nào, đều không thể nhận thấy sự hiện diện của cường giả.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ có cảm giác không đúng nhưng trong lòng lại không nổi lên bất kỳ cảm giác nguy cơ nào cả.
Trầm tư một lát, hắn rốt cục hạ quyết tâm.
Mặc kệ ở phía trước có cạm bẫy gì, bây giờ nếu hắn lui lại thì ở trong lòng sẽ lưu lại một dấu vết không thể xóa nhòa, mà dấu vết này sẽ trở thành tâm ma của hắn, trở thành chướng ngại lớn nhất trong quá trình thăng tiến.
Một khi đã như vậy, cho dù phía trước có bố trí cạm bẫy núi đao biển lửa gì đi nữa thì hắn cũng phải đi mở mang kiến thức một chút.
- Vèo
Đột nhiên, một thanh âm vang lên phá vỡ hư không yên tĩnh.
Sau đó, Hàn Băng trường kiếm giống như ma quỷ phóng ra ngoài, trước khi thanh âm này truyền vào tai hơn mười tên cường nhân Thanh Đồng Cảnh phía trước đã hung hăng đâm vào ngực một người trong đó.
Bí pháp Đoạn Tầng Điệp Gia được linh hồn của tháp Truyền Thừa khen ngợi là bí pháp hùng mạnh nhất của Linh Vũ giả, ngoại trừ đặc điểm lớn nhất là có tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi ra, còn có một ít thuộc tính kèm theo.
Một vật thể có tốc độ càng nhanh thì lực phá hoại cũng càng lớn.
Nếu nắm tay của một người có thể đạt tới vận tốc ánh sáng, vậy thì lúc nó đụng tới mặt đất, lực phá hủy tuyệt đối sẽ không hề thua kém so với đạn đạo.
Tuy rằng Hàn Băng trường kiếm của Doanh Thừa Phong chưa đạt tới cái loại đáng sợ này, nhưng một kiếm đâm ra đã dễ dàng phá vỡ ánh sáng phòng hộ trên người một gã cường nhân Thanh Đồng Cảnh.
- Ầm..
Sau một tiếng nổ, tên cường nhân Thanh Đồng Cảnh kia kêu thảm một tiếng, hắn khó tin nhìn trước ngực của mình.
Giáp trước ngực hắn đã hoàn toàn nổ tung, mà ở ngực đã vỡ ra một lỗ máu cực to, đây chính là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy được, sau đó liền hoàn toàn trầm luân.
Còn lại hơn mười người đều hét một tiếng, bọn họ lập tức nhảy dựng lên, nhưng không phải liên kết lại chống cự mà là phân tán ra chạy trối chết về bốn phía.
Nhưng người này bị lão tổ tông triệu tập lại ở trong này đã hơn mười ngày, sớm biết chính mình là mồi nhử, chỉ có điều bị uy nghiêm của lão tổ bức bách nên không dám phản kháng, nhưng làm sao còn có lòng chống cự lại.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, nếu bọn họ kết trận phòng hộ thì hắn cũng không nắm chắc có thể phá vỡ lực phòng ngự của hơn mười vị cường nhân Thanh Đồng Cảnh trong nháy mắt.
Nhưng những người này đã sớm bị dọa sợ đến vỡ mật, tuy rằng phân tán mà chạy nhưng tốc độ của họ làm sao có thể bì được với trường kiếm trong tay mình.
- Vèo
Thanh âm thứ hai vang lên, lại là một vị cường nhân Thanh Đồng Cảnh bị phi kiếm đâm xuyên yết hầu, sức lực cường đại kia không ngờ lại khiến đầu của hắn nổ tanh bành.
Nhưng mà, vào lúc Doanh Thừa Phong muốn đâm ra kiếm thứ ba thì xung quanh đột ngột dâng lên một vòng ánh sáng mãnh liệt.
Những vòng sáng này phóng lên cao liền bao phủ hắn và phần lớn cường nhân Thanh Đồng Cảnh ở trong.
Trong lòng Doanh Thừa Phong giật mình, hắn mọi lúc đều phòng bị Hồ Quảng Thiên đến, chỉ cần bị cường nhân Hoàng Kim Cảnh này vừa xuất hiện thì cho dù hắn có giết vài cao thủ Hồ Gia cũng đều phải lập tức rời đi.
Thế nhưng hắn cũng không đợi được Hồ Quảng Thiên đến, mà lại là một vòng sáng đầy trời.
Thân hình khẽ lay động một hồi, hắn muốn rời khỏi nơi này. Cho dù thứ này có cái gì cổ quái thì hắn đều phải nhanh chóng thoát thân.
Nhưng, ngáy sau đó sắc mặt hắn liền trở nên khó coi.
Bởi vì vòng sáng này không ngờ lại có lực trói buộc rất hùng mạnh, thân thể của hắn dường như là bị vô số luồng ánh sáng vây khốn, đừng nói là phi thân mà chạy, sợ rằng ngay cả di chuyển cũng trở nên vô cùng khó khăn.
- A, lão tổ cứu mạng.
- Tổ gia cứu mạng.
Từng tiếng kêu gào thét từ trong miệng đám cường nhân Thanh Đồng Cảnh phát ra, rất hiện nhiên bọn họ cũng chịu ảnh hưởng của vòng sáng này nên không thể động đậy. Hơn nữa bọn họ cũng không hề biết trong đình viện này lại có mai phục.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, động tác tay hơi đổi, Hàn Băng trường kiếm tiếp tục đâm tới.
Tuy rằng đang ở trong vòng sáng này, hành động của hắn bị hạn chế rất lớn, ngay cả Hàn Băng trường kiếm cũng không ngoại lệ.
Nhưng so với những cường nhân Thanh Đồng Cảnh này thì trường kiếm vẫn linh hoạt hơn rất nhiều.
Ánh sáng lóe lên, trường kiếm liền đi tới trước mặt một người, vào lúc đôi mắt hắn tràn ngập hoảng sợ nhìn chằm chằm đã phá nát cổ họng của hắn.
- Hừ, tiểu bối lớn mật, đã chết đến nơi rồi mà còn dám hung hăng phách lối.
Một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện bên ngoài vòng hoa, vẻ mặt Hồ Quảng Thiên giận dữ, cao giọng quát.
Hắn ở bên ngoài vòng hoa giơ tay lôi kéo, thân thể một đệ tử trong nhóm Thanh Đồng Cảnh lập tức từ mặt đất mọc lên, bị hắn cách không hút đến trong tay.
Sau một lát, ngoại trừ ba vị đã chết thì con cháu Hồ Gia Thanh Đồng Cảnh còn lại đều bị hắn hút ra ngoài vòng sáng.
- Đa tạ lão tổ.
- Đa tạ tổ gia.
Trong lòng những người này còn sợ hãi nói lời cảm tạ, chỉ có điều, khi ánh mắt bọn hắn buông xuống lại mang theo một chút hào quang nguy hiểm.
Cường nhân Thanh Đồng Cảnh không ngờ lại bị bắt đi làm mồi nhử, nhìn thấy ba đồng bạn đã chết khiến trong lòng bọn họ lạnh lẽo khó có thể chịu được.