Giữa bầu trời mênh mông trống trải chỉ có những đám mây xám đang trôi nổi, tại khoảng trống của những đám máy, gòm lại thành một góc trời và điểm tô bằng một vài ngôi sao, nhưng nhìn có vẻ rất thú vị, mảnh trăng khuyết mờ mờ ảo ảo đậm chất văn học.

Dưới ánh trăng khuyết mờ ảo, một luồng sức mạnh thần bí mắt thường không thể nhìn thấy nhưng lại giống như thực thể xông thẳng vào một căn phòng nào đó.

Chỉ trong chớp mắt, nhiệt độ trong căn phòng đơn của Hạ Vân Các kia hạ xuống đột ngột, dường như đang từ cái nóng như thiêu của mùa hè bỗng nhiên biến thành cái rét buốt của mùa đông.

Đang ngồi khoanh gối chính giữa căn phòng, Hồ Chính Hấn đột nhiên toàn thân co lại run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Bản thân hắn là một võ giả đạt ngưỡng cực đỉnh Thanh Đồng Cảnh, hơn nữa trên người hắn còn mang theo vật bảo hộ được các tiền bối tặng cho. Nếu như lúc bình thường gặp phải biến cố này, hắn sẽ có hàng loạt thủ đoạn để ứng phó.

Nhưng lúc này lại chính là thời điểm quan trọng nhất trong quá trình thông quan đột phá cảnh giới.

Toàn bộ chân khí tích lũy trong người đều đã đạt đến cực đỉnh, đan điền dường như đang xảy ra một loại biến dị thần kỳ nào đó, hắn đã chạm được tới ngưỡng của tấn thăng lên cảnh giới cao hơn.

Chỉ cần hắn có thể tiếp tục chịu đựng và ổn định được cảnh giới này, vậy thì nhiều nhất là nửa ngày nữa Hồ gia sẽ lại có thêm một võ giả Bạch Ngân Cảnh mạnh mẽ.

Nhưng đúng lúc này, liên tiếp từng luồng hàn khí thấu xương tràn lan khắp mợi nơi trong cở thể hắn.

Trong nháy mắt, hắn dường như đã nhìn thấy vo số yêu ma quỷ quái tóc tai bù xù, trong miệng chúng đang la hét tên của hắn, từng người một đang bổ nhào vào người hắn.

Những móng vuốt nhọn hoắt và những hàm răng sắc nhọn đều hiện lên rất rõ ràng.

Hồ Chính Hấn trong phút chốc đã hiểu r alai lịch của những người này, bọn họ đều là oan hồn của những người trong Tam Hiệp thôn, nhân lúc hắn ta dốc toàn lực thông quan, đã hóa thành tâm ma chống lại hắn.

Trong lòng cười thầm, Hồ Chính Hấn có thể tấn thăng lên cảnh giới hiện nay, đương nhiên là hạng người có tâm chí kiên định. Nếu đã biết đây chỉ là tâm ma nhập vào cơ thể, đương nhiên hắn sẽ không chịu bỏ cuộc.

Chân khí trong người vẫn tiếp tục vận chuyển nhanh như bay, cổ họng hắn kêu lên khanh khách, giống như đang quát to.

Tuy nói hắn không phải là Linh sư, nhưng đối với việc làm thế nào để xua đuổi âm quỷ ảo ảnh trong đầu, thì lại có kinh nghiệm rất phong phú.

Chỉ cần hắn giữ kiên định, trong lòng quát to một tiếng, những tâm ma ẩn núp kia sẽ tự tan rã.

Nhưng mà, sau tiếng quát to của hắn, lại phát hiện tình hình không như mong muốn.

Ảo giác trong đầu hắn không những không bị tiêu tan, mà ngược lại càng hiện rõ hơn.

Hơn nữa, những ma quỷ hung ác kia càng lúc càng đến gần, càng lúc càng nhiều, tựa như mỗi một người bị hắn giết chết trước đây đều hóa thân thành ác quỷ tìm đến hắn để đòi mạng

Hắn cố hết sức kháng cự, nhưng bất luận hắn vùng vẫy ra sao cũng đều bất lực.

Cuối cùng, từng con ác quỷ quấn xung quanh và nhấn chìm hắn.

- Ựa một tiếng.

Hồ Chính Hấn đang ngồi khoanh chân, miệng bỗng phun ra một ngụm máu, hắn hét lên một tiếng, sắc mặt chuyển màu vàng nhạt, cơ thể nặng nề quả núi vàng đổ sụp xuống.

Doanh Thừa Phong cười lạnh lùng, hắn khẽ vẫy tay, luồng hung sát khí tràn ngập căn phòng bỗng nhiêu quay ngược trở về, tất cả đều thu vào trong Tuyệt Phách đao.

Những vị Linh sư khác nếu như có được Tuyệt Phách đao, tuyệt nhiên sẽ tránh càng xa càng tốt, bởi vì bọn họ về căn bản không thể nào chịu đựng nổi nguồn hung sát khí trong thanh đao.

Nhưng Doanh Thừa Phong lại khác, hắn chỉ cần nuốt hung sát khí vào người để làm tăng sức mạnh bản thân, khi đó thanh đao này sẽ không chống lại lực lượng tinh thần của hắn nữa.

Dưới sự điều khiển của hắn, sát khí của thanh đao này căn bản không cần sử dụng thuật tế máu cũng có thể thỏa sức phóng thích uy lực, hơn nữa uy năng của nó còn có thể thu vào phát ra dễ dàng tùy theo ý muốn.

Lúc này, hắn nhân lúc Hồ Chính Hấn đang thông quan đột ngột phóng ra sát khí đánh lén, khiến cho Hồ Chính Hấn không có bất kỳ sự chuyển bị tâm lý nào đã dính một đòn nặng.

Thiếu chút nữa đã tấn thăng lên Bạch Ngân Cảnh, nhưng cuối cùng lại công sức tiêu tan trong tích tắc.

Từ phía xa xa, ba hơi thở mãnh liệt đột ngột xông nhanh tới nơi này.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, tuy hắn đã cố hết sức khống chế, nhưng cuối cùng tiếng kêu thảm thiết của Hồ Chính Hấn lại làm kinh động đến những cường giả trong phủ.

Không dám tiếp tục lưu lại nơi này, Doanh Thừa Phong thoắt một cái biến thành làn khói đen bay lượn ra ngoài.

Chỉ có điều, đúng vào lúc hắn chuẩn bị thoát ra khỏi căn nhà rộng, một giọng nói lạnh băng vang lên.

- Nếu đã đến đây thì đừng đi nữa.

Bầu trời bỗng nhiên sáng rực, một luồng sáng giống như tia chớp cắt đứt màn đêm.

Doanh Thừa Phong trong lòng hoảng hốt, thân ảnh hắn không ngừng bay lượn, thân pháp quỷ ảnh được hắn thi triển đến tột đỉnh. Nhưng bất luận thân hình hắn lay động ra sao, cũng không thể tránh né cú đánh dường như xuyên thủng không gian đó.

Ánh hào quang chợi lóe lên, Doanh Thừa Phong kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ngược trở ra.

Cơ thể còn ở giữa không trung, đã phun ra một ngụm máu tươi, sau khi rơi xuống đất, bước chân loạng choạng, dốc chút chân khí cuối cùng tháo chạy thục mạng về phía xa.

- Đại bá, để con đuổi theo, người hãy ở lại chăm sóc Chính Hấn.

Bóng người thoắt ẩn, Hồ Khải Điền cũng biến thành một cái bóng đen bám sát theo sau.

Hồ Quảng Thiên dừng lại, lại thêm một bóng người đáp xuống bên cạnh lão, chính là Hồ Quảng Hạ có mái tóc hoa râm.

Hắn gấp rút nói:

- Đại ca, đệ cũng đi.

Hồ Quảng Thiên lắc đầu, nói:

- Không cần đâu, người này đã trúng một trưởng của ta, ngũ tạng lục phủ đã vỡ, lúc này sở dĩ vẫn còn gắng gượng được cũng chỉ là chút sức lực bản năng mà thôi. Hừ, với năng lực của Khải Điền, sẽ nhanh chóng bắt sống hắn ta, chúng ta hãy đi xem Chính Hấn thế nào.

Hồ Quảng Hạ vội đáp:

- Vâng.

Có thể nói, hắn cực kỳ kính trọng đại ca vị đại ca này, đồng thời cũng có lòng tin tuyệt đối.

Chỉ cần đại ca nói lời, thì nhất định sẽ không sai.

Hai người sải bước như bay đi đến Hạ Vân Các, ngay lập tức nhìn thấy Hồ Chính Hấn hộc máu ngã lăn ra đất.

Khẽ biến sắc mặt, Hồ Quảng Thiên nhẹ nhàng bế hắn lên, kiểm tra kẽ càng một hồi, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Vẫn ổn, chúng ta phát hiện kịp thời, kẻ đó chưa kịp rat ay đã bỏ chạy.

Hồ Quảng Hạ buông lỏng sắc mặt, nói:

- Đại ca, Chính Hấn thế nào rồi?

Ở trong Hồ gia, cố nhiên có người hận Hồ Chính Hấn tới tận xương tủy, chỉ mong hắn chết sớm hơn một chút, nhưng đồng thời cũng có người sẵn sàng trả giá để che chở hắn.

Hồ Quảng Thiên than nhẹ một tiếng, nói:

- Thằng bé Chính Hấn tâm cao khí ngạo, tốc độ tu luyện của nó nhanh như vậy, không ngờ lại vượt qua sức tưởng tượng của lão phu. Nhưng nó lại không chịu nói rõ, tự mình khăng khăng muốn thông quan tấn thăng. Kết quả là trong lúc thông quan đã bị tâm ma khuấy đảo, cuối cùng sôi hỏng bỏng không.

Kiến thức của lão phong phú vô cùng, vừa nhìn thấy bộ dạng của Chính Hấn, liền đoán ra nguyên cớ trong đó.

Hồ Quảng Hạ tỏ ra tiếc nuối, hắn đột nhiên nói:

- Đại ca, Chính Hấn thông quan thất bại liệu có liên quan tới kẻ lạ mặt đó không?

Trầm ngâm một hồi, Hồ Quảng Thiên chậm rãi lắc đầu, nói:

- Hẳn là không có liên quan gì, ài, vận may của Chính Hấn thật là không tốt, hơi nóng lòng một chút, thất bại cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà có được kinh nghiệm lần này, đợi vài tháng sau khi nó hồi phục, thì việc thông quan lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tuy lão có kiến thức rộng rãi, nhưng sát khí trong phòng lúc này đã bị Doanh Thừa Phong hút sạch vào trong Tuyệt Phách đao, thêm vào đó là trên người Hồ Chính Hấn không có chút thương tích nào, cho nên làm thế nào thì lão cũng không thể nghĩ rằng thất bại của Hồ Chính Hấn chính là do người ngoài động tay chân vào.

Lấy ra một viên đơn dược nhét vào miệng Hồ Chính Hấn, sắc mặt của hắn dần dần chuyển biến hồng hào chút ít.

Thực ra, trong lúc thông quan, bị tâm ma cản trở là một việc nghiêm trọng, nếu như xử lý không tốt, sau này nếu muốn tấn thăng lần nữa thực sự là khả năng thành công vô cùng mong manh.

Nhưng Hồ gia chiếm cứ ở khu vực Thái Hồ hàng trăm năm nay, đương nhiên sẽ có vô số linh đơn bảo vật, cho nên Hồ Quảng Thiên mới có sự tự tin tuyệt đối vào khả năng xua đuổi âm ảnh trong lòng Hồ Chính Hấn.

Sau nửa canh giờ, hơi thở của Hồ Chính Hấn dần dần ổn định trở lại, hắn mở hai mắt, nhìn Hồ Quảng Thiên với ánh mắt lầm lỗi, rồi chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Hai vị lão nhân không ai bảo ai cùng thở phào nhẹ nhõm, họ đã nhìn ra thương thế của Hồ Chính Hấn không đáng ngại.

Hồ Quảng Hạ ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, nói với vẻ nghi hoặc:

- Đại ca, Khải Điền đã truy đuổi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa quay về?

Hồ Quảng Thiên giật mình nhớ ra, sắc mặt của lão tự nhiên trở nên nặng nề.

Tuy lão chỉ ra tay một lần, nhưng đã nhìn ra người bịt mặt kia chẳng qua chỉ là võ sư Hắc Thiết Cảnh mà thôi, tuy nói khinh thân công pháp của người này có phần ảo diệu, nhưng thực lực của Hắc Thiết Cảnh làm sao có thể khiến lão ta để ý tới.

Huống hồ, sau khi trúng một trưởng từ xa của lão, cho dù người này không chết thì cũng không hề dễ chịu.

Theo lý mà nói, Hồ Khải Điền đã sớm về rồi mới phải, nhưng lúc này hắn vẫn bật vô âm tín.

Hai lão nhân ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác bất an.

- Đại ca, hay là để tiểu đệ đi tìm xem sao.

Hồ Quảng Hạ hỏi với giọng cẩn thận.

Hồ Quảng Thiên khẽ lắc đầu, nói:

- Nếu như Khải Điền không thể ứng phó, ngươi đi cũng không có tác dụng.

Hồ Quảng Hạ ngượng ngùng cười, đôi mắt hiện vẻ bất mãn liền cụp xuống. Nhưng đứng trước mặt đại ca, hắn lại không dám bày tỏ thái độ.

Hồ Quảng Thiên do dự một lát, cuối cùng lão nói:

- Trừ phi là gặp phải mấy lão quái vật Hoàng Kim Cảnh, nếu không thì trong địa giới Thái Hồ không có một Bạch Ngân Cảnh nào có thể thắng nổi Khải Điền.

Lời nói này của lão có thể nói là mười phần tự tin.

Tuổi tác của Hồ Khải Điền trong số cường giả Bạch Ngân Cảnh có thể coi là trẻ tuổi, nhưng thực lực của hắn lại tỷ lệ nghịch với tuổi tác của hắn.

Nếu như cho hắn thêm hơn mười năm nữa, thậm chí có hy vọng đột phá lên cảnh giới cao hơn cả Hoàng Kim Cảnh, cho nên Hồ Quảng Thiên rất có lòng tin vào hắn.

Hồ Quảng Hạ lẩm bẩm một hồi, chợt buột miệng nói:

- Đại ca, Người đó có phải là người trong địa giới Thái Hồ không?

Hồ Khải Thiên khẽ giật mình, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn nói cái gì.

- Tiểu đệ đang nghĩ, kẻ bịt mặt đó nếu đã xuất hiện tại Hạ Vân Các, lẽ nào lại nhằm vào Hồ Chính Hấn? Bọn chúng có thể là đến từ Khí Đạo

Nói đến đây, hắn dừng lại, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ khó có thể che dấu.

Võ Lão một mình đến đây, ẩn náu trong phủ để tiến hành đại khai sát giới, khung cảnh liên tiếp giết chết ba vị cường giả Bạch Ngân Cảnh, đã khiến hắn hoảng sợ vỡ mật.

Đôi mắt Hồ Quảng Thiên sáng bừng, lão cười gằn nói:

Khí Đạo Tông là cái gì, chỉ cần không phải là Võ Lão quái đích thân ra tay thì không có gì phải lo, hừ, đợi lão phu đột phát cảnh giới lên Tử Kim Cảnh, nhất định sẽ viếng thăm Khí Đạo Tông, hủy diệt tất cả bọn chúng từ trên xuống dưới.

Hồ Quảng Hạ cảm thấy ớn lạnh hít một hơi thở, nhìn vào biểu cảm khác thường của đại ca, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh khó kiềm chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play