Mây đen đầy trời đều bị nước mưa rửa sạch rồi, sau khi màn mây trôi đi một mảng trời trong xanh lại hiện ra. Thời tiết nóng bức cũng bị nước mưa tưới xuống làm tươi mát hẳn lên, trong không khí tràn đầy mùi nhẹ nhàng khoan khoái, thể hiện ra sự mỹ lệ của màn đêm.

Nhưng màn đêm này lại không bình tĩnh.

Khoảng chừng cách thôn Tam Hạp hơn mười dặm, trong đại viện của Thẩm gia, vẻ mặt Trương Minh Vân âm trầm ngồi trên chủ vị.

Ở trước mặt hắn có hai người hầu đứng cẩn thận từng li từng tí, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Rốt cuộc, Trương Minh Vân hừ lạnh một tiếng, ném phong thư trong tay ra ngoài, lãnh đạm nói: - Các ngươi trở về nói cho Hồ Chính Hấn, cha mẹ Doanh Thừa Phong ngay tại phủ của lão phu, nếu hắn có gan, cứ tới đây thử xem, xem có thể lấy được chỗ tốt dưới tay lão phu không?

Hai người hầu kia đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng mặt hắn. Một người trong đó thấp giọng nói: - Thẩm đại sư, tiểu chủ nhân nói qua, y không dám vô lỹ với ngài, nhưng nếu Doanh Thừa Phong đã chết rồi, ngài cần gì tiếp tục bao che thân nhân của hắn đây?

Trương Minh Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái nói: - Lão phu làm việc như thế nào, cần Hồ Chính Hấn và ngươi chỉ dạy sao?

- Tiểu nhân không dám. Mặc dù người này mang một thân trang phục người hầu, nhưng sự kích động phát ra từ hắn, cũng là hơi thở hùng mạnh của cường giả cấp Võ Sư. Nếu không phải như vậy, Trương Minh Vân cũng không thèm nói chuyện với hắn rồi.

- Hừ, nếu không dám, vậy ngươi còn ở chỗ này làm gì? Trương Minh Vân liếc mắt một cái, cất cao giọng nói: - Tiễn khách!

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, hơi hơi cúi người thi lễ với Trương Minh Vân, sau đó rời khỏi Thẩm gia.

Bên trong đại sảnh, chỉ còn lại một mình Trương Minh Vân, vẻ giận dữ trên mặt hắn dần dần phai nhạt, y chậm rãi thở dài một hơi.

Bóng người chợt lóe, theo làn gió truyền vào một chút hương thơm từ ngoài cửa, một cô gái mỹ lệ đột nhiên xuất hiện.

- Cậu, Thừa Phong thực sự không thể trở lại sao?

Trương Minh Vân ngẩng đầu, nhìn Thẩm Ngọc Kỳ rõ ràng đã gầy đi một vòng, trong lòng không khỏi hơi đau. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Ngọc Kỳ, Khí Đạo Tông đã xác nhận, Thừa Phong đã không thể đi ra khỏi Tháp Truyền Thừa.

Thẩm Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên, nói: - Ta không tin, ta có một loại cảm giác, nhất định hắn còn sống.

Trương Minh Vân cười khổ một tiếng, nói:

- Cho dù là hắn còn sống, nhưng bị nhốt trong không gian Tháp Truyền Thừa, ít nhất trong vòng hai mươi năm không thể ra ngoài.

- Hai mươi năm. Thẩm Ngọc Kỳ thấp giọng lặp lại mấy lần, trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ kiên định, nàng nói: - Vậy thì ta đây sẽ chờ hắn hai mươi năm.

Sắc mặt Trương Minh Vân cau lại, đang muốn quát lớn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này, không khỏi nhớ tới tỷ tỷ của mình, vì thế y nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa.

- Cậu, đám người Hồ Gia khinh người quá đáng, chẳng những tàn sát hết thôn Tam Hạp, hơn nữa ngay cả cha mẹ người thân của Thường Phong cũng không chịu buông tha. Thẩm Ngọc Kỳ ngẩng đầu nói: - Ta tuyệt đối không thể để cho bá phụ bá mẫu có điều gì bất trắc, ngài xem chúng ta phải làm như thế nào mới tốt.

Trương Minh Vân trầm ngâm một chút, nói: - Ngươi yên tâm, Doanh Lợi Đức dù sao cũng là môn hạ của Khí Đạo Tông, cho dù người của Hồ Gia có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám đến nhà y giết người. Về phần cha mẹ của Thừa Phong sao. Hắn khẽ mỉm cười, ngạo nghễ nói: - Đừng quên, dù sao ngươi cũng là họ Thẩm, cho dù bọn họ có to gan lớn mật, cũng quyết không dám tiến vào đại môn này.

Trên mặt của Thẩm Ngọc Kỳ nổi lên một tia đau thương thản nhiên:

- Ta vẫn chưa từng lấy họ Thẩm làm vẻ vàng, nhưng không thể tưởng tượng đượng, hôm nay vẫn phải dính vào dòng họ vinh quang này.

Trương Minh Vân khẽ lắc đầu, khuyên giải an ủi nói: - Ngọc kỳ, nhìn sự việc nên thoải mái một chút, nếu như Thừa Phong chết rồi

- Hắn không chết! Thẩm Ngọc Kỳ kiên định nói.

Trương Minh Vân do dự một chút, cười khổ nói: - Được rồi, hắn không chết. Ài Mấy ngày nay ngươi cũng mệt nhọc quá độ rồi, đi uống nghỉ ngơi nhiều một chút.

Thẩm Ngọc Kỳ ừm một tiếng, đột nhiên nói:

- Cậu, nếu ta đồng ý nhận phụ thân, vậy thì y có đồng ý tàn sát hết Thái Hồ Hồ Gia không?

Trương Minh Vân giật mình kinh hãi, hắn vội vàng nói: - Ngọc Kỳ, không cần nói bừa.

Thẩm Ngọc Kỳ cười thê lương tiếng, nói: - Cũng thế, ta chẳng qua chỉ là một đứa con gái đi theo mẫu thân rời khỏi Thẩm gia, làm sao hắn có thể vì ta, đi đắc tội một đại thế gia.

Hướng về Trương Minh Vân thi lễ một cái, Thẩm Ngọc Kỳ xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng có vẻ cô độc, ngay cả Trương Minh Vân cũng có một tia cảm xúc thê lương.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thấy tiếc hận cho vị đệ tử thiên tài kia.

Nếu hắn có thể bình an trở về Khí Đạo Tông, như vậy lá gan Thái Hồ Hồ Gia lớn gấp đôi đi chăng nữa, cũng không dám tàn sát hết thôn Tam Hạp đấy.

Chỉ có điều, người chết như đèn tắt, sau khi Doanh Thừa Phong vẫn lạc( chết ), toàn bộ tình huống đều hoàn toàn cải biến.

Nếu không phải cha mẹ Doanh Thừa Phong được nhà mình che chở, nếu Doanh Lợi Đức không phải bị Thái Thượng trưởng lão điểm danh, chuyển vào trong phủ, như vậy kết cục của hai nhà, chỉ sợ không khá hơn chút nào.

Mà nguyên nhân hết thảy mọi điều, đều là vì Doanh Thừa Phong còn chưa ra khỏi tháp Truyền Thừa.

Nếu không lấy tốc độ thăng chức của Doanh Thừa Phong ở Khí Đạo Tông, địa vị như mặt trời ban trưa, Thái Hồ Hồ Gia cũng không có khả năng làm ra việc như vậy.

Hơi hơi lắc đầu, thời gian Doanh gia quật khởi dù sao vẫn còn quá ngắn.

Bên trong Khí Đạo Tông, Phong Phủ.

Một bộ đầu tóc trắng xóa, Phong Huống vỗ thật mạnh một cái xuống bàn, hung hăng nói: - Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng.

Ở trước người của hắn, Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên câm như hến, không dám thở mạnh một hơi.

Tinh mang trong đôi mắt Phong Huống văng khắp nơi, nói: - Thật tốt cho một cái Thái Hồ Hồ Gia, chẳng những tàn sát hết thôn Tam Hạp, hơn nữa còn hướng về bổn tông đòi đám thầy trò Doanh Lợi Đức, thật sự là buồn cười.

Lâm Tự Nhiên liên tục gật đầu, nói: - Sư thúc nói rất đúng, Hồ Gia đúng là khinh người quá đáng.

Lục Mặc cũng nhăn mày, nói: - Sư thúc, tuy rằng Thái Hồ Hồ Gia là một trong những linh đạo thế gia, nhưng bổn tông cũng không sợ bọn chúng. Chỉ có điều, trong tông môn đã xuất hiện những âm thanh khác thường, một ít sư thúc có ý kiến, dường như không muốn bởi vì một vị đệ tử bậc Võ Sĩ mà hoàn toàn trở mặt với Hồ Gia.

Phong Huống giận trừng mắt nhìn y, nói: - Đạo lý chó má gì vậy, coi như đám người Doanh Lợi Đức chưa đột phá tới bậc Võ Sư, nhưng dù gì cũng là môn hạ của bổn tông, làm sao chúng ta có thể trơ mắt nhìn môn hạ đệ tử bị người ức hiếp mà không quản sao. Y quay đầu, nói với Lâm Tự Nhiên: - Lâm gia các ngươi ứng đối với sự kiện này như thế nào?

Trên mặt Lâm Tự Nhiên lập tức toát ra một tia xấu hổ, nói: - Sư thúc, Sâm Diệu sư thúc truyền xuống mệnh lệnh, khiến cho chúng ta không được bàn bạc tới chuyện này.

Trong mắt Phong Huống càng phẫn nộ nhiều hơn, nói: - Lâm Sâm Diệu thật giỏi, lúc Thừa Phong còn sống, y không tiếc hết thảy lấy lòng cũng muốn thu Thừa Phong vào môn hạ Lâm gia, nhưng hôm nay khi Thừa Phong gặp chuyện không may, y liền giả vờ câm điếc ngồi yên bỏ qua. Ha ha, khí phách như vậy, lão phu thật sự cảm thấy xấu hổ thay Lâm gia. Phong Huống phất tay nói: - Ngươi đi ra ngoài đi, chỗ của lão phu không thể lưu ngươi làm khách rồi.

Lâm Tự Nhiên cúi thấp đầu xuống, đôi mắt hơi đỏ lên, hắn trầm giọng nói: - Sư thúc, hôm nay tiểu chất tới đây, là vì trò chuyện cùng sư đệ Lợi Đức, chỉ cần một ngày sư đệ không rời khỏi Phong Phủ, tiểu chất cũng sẽ không rời đi.

Phong Huống hơi giật mình, rất nghiêm túc nhìn hắn một cái, sắc mặt hơi hòa hoãn nói:

- Đúng vậy, quả thật Lợi Đức quen được một người bạn tốt, ngươi đi hậu viện gặp y đi.

Lâm Tự Nhiên thi lễ thật sâu, lui ra ngoài.

Lúc này Phong Huống mới quay đầu lại, nói: - Lục Mặc, đừng vòng vo với lão phu, bất kể Doanh Lợi Đức như thế nào lão phu đều phải bảo vệ, Đoàn lão nhi nói như thế nào?

Lục Mặc trầm giọng nói: - Trước khi tới đây, gia sư nói, Doanh Thừa Phong chính là trưởng lão Chấp Pháp Đường.

Khi hắn nói đến năm chữ trưởng lão Chấp Pháp Đường, hắn cố ý nhấn mạnh. Tuy rằng hắn vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của Phong Huống Nhưng ý tưởng trong lời nói đã biểu đạt rành mạch rồi.

Trên mặt Phong Huống rốt cục xuất hiện một nụ cười thản nhiên, y nói: - Đúng vậy, coi như là có người có thể thấy rõ hình thức. Hừ, cho dù Thừa Phong không tồn tại thì đã sao? Chỉ cần là một thành viên của Khí Đạo Tông chúng ta, bất kể là ai, đều không có khả năng giao cho người ngoài, mặc người ta xử trí. Thực lực của Hồ Gia cường thịnh hơn nữa thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể một tay che trời, thật sự ức hiếp ngồi lên đầu Khí Đạo Tông chúng ta được hay sao?

Lục Mặc gật đầu một cái, đang định nói chuyện, sắc mặt Phong Huống cũng khẽ biến, hắn chậm rãi nói: - Tông chủ sư huynh có việc cho gọi, ngươi về trước đi.

- Vâng! Trong lòng Lục Mặc rùng mình, rất nhanh rời đi.

Thân hình Phong Huống nhoáng lên một cái, lên xuống vài lần liền đi tới bên trong mảnh tường vây kia.

Ngay khi hắn đi vào túp lều nhỏ quen thuộc, lại không ngờ phát hiện, trong này trừ Phương Phù, vẫn còn đường chủ Chấp Pháp Đường Đoàn Thụy Tín và mấy vị đại lão khác.

- Phong sự đệ đến đây. Phương Phù khẽ gật đầu, nói: - Nếu mọi người đã đến đông đủ, như vậy bổn tọa liền nói cho các vị biết tin tức này.

Phong Huống hơi nhăn mặt, nói: - Sư huynh, ngài thận trọng như thế gọi chúng ta tới, không lẽ xảy ra đại sự gì?

- Đúng là đại sự! Phương Phù trầm giọng nói: - Theo tình báo mới nhất truyền đến, ngay tại ba ngày trước, Võ lão tự mình tới Thái Hồ, đánh đập tàn nhẫn, liên tiếp chém giết ba vị cường giả Bạch Ngân Cảnh, và đánh Hồ gia chủ thành trọng thương, nếu không phải Tề Thiên Lão Quái ẩn cư ở Thái Hò thật sự không nhìn nổi mới xuất hiện ngăn trở, chỉ sợ Hồ gia đã xóa tên khỏi danh sách linh đạo thế gia rồi.

Tất cả mọi người giật mình, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, mơ hồ đoán được nguyên nhân trong đó.

Phong Huống nhướng mày, cười to nói: - Tốt, Võ lão làm việc, thật sự khiến người ta sảng khoái.

Gia chủ hiện tại của Hồ gia chính là một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh, trong gia tộc càng có thêm mấy vị cao thủ Bạch Ngân Cảnh, cho nên mới khiến cho Khí Đạo Tông kiêng kỵ như vậy. Nhưng hiện giờ sau khi đánh xong một trận, Hồ gia nguyên khí đại thương, ít nhất trong vòng mấy chục năm đừng có mơ tưởng tiếp tục hung hăng hống hách như bây giờ rồi.

Mà sở dĩ Võ lão ra tay, dĩ nhiên có nguyên nhân trong đó.

Chỉ có điều, ngoại trừ Phong huống, không còn ai có thể nghĩ đến dùng thân phận của Võ lão, không ngờ sẽ xuất đầu vì một đệ tử mất tích của Khí Đạo Tông, và đã tạo thành giết chóc chấn động như vậy.

Lâm Sâm Diệu và mấy vị đại lão liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra hối hận chợt lóe trong mắt đối phương.

Lúc trước khi Hồ gia thỉnh cầu can thiệp, bọn họ hoặc là né tránh, hoặc là chủ trương giao ra Doanh Lợi Đức. Nhưng giờ phút này, sau khi Võ lão ra tay, hết thảy mọi chuyện liền hoàn toàn bất đồng rồi.

Phương Phù khẽ gật đầu, hắn đang định nói chuyện, sắc mặt lại hơi đổi, ánh mắt liếc nhìn về một phía, nói: - Kỳ quái, đây là có chuyện gì?

Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, ở trong một đình viện, đột nhiên có bạch quang mãnh liệt, lực lượng mênh mông dao động khuếch tán về bốn phương tám hướng mà đi.

Phong Huống thì lại cứng họng, y thì thào nói: - Nơi đó không phải là Không gian Tháp Truyền Thừa Sau đó, thân hình của y nhoáng lên một cái, vội vàng bay đi.

Những người còn lại cũng trống mắt líu lưỡi, sau khi chần chờ nháy mắt, giống như một đàn ong phi mạnh qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play