- Rống
Một tiếng rống lớn vang lên từ đằng xa, Doanh Thừa Phong nhắm mắt cũng biết con ác long đó đang đuổi bắt người bịt mặt đáng ghét.
Chỉ có điều, trong lúc vui sướng nhìn người gặp họa, hắn lại không thể nào vui nổi.
Bởi hắn rất rõ, một khi người bịt mặt này bỏ mạng thì sẽ đến bản thân mình phải đối mặt với sinh vật đáng sợ này; mà khả năng có thể chạy thoát khỏi tay nó gần như bằng không.
Thân hình hắn hơi ngập ngừng một chút rồi dừng hẳn lại; quỷ ảnh thân pháp lóe lên, lượn một vòng giữa không trung, quay trở lại đường vào.
Quang cảnh nơi này rộng lớn vô cùng; hắn cũng không rõ có thể may mắn tìm được lối ra thứ hai hay không. Thay vì cứ bay loạn như con ruồi bị bịt đầu, chi bằng thừa lúc ác long và người bịt mặt giao chiến quay trở lại đường cũ.
Tốc độ của hắn lúc này hoàn toàn bộc phát, trong tình huống phải lẩn trốn thoát thân liền phát ra tiềm lực vô cùng lớn.
Trong chốc lát hắn đã quay lại được lối vào huyệt động.
Khóe mắt hắn nhíu lại nhìn địa long sáu chân vẫn đang ngồi gặm cắn như cũ; con vật này tuy giá trị không tồi, nhưng hắn lại không có tâm trạng săn thú.
Chỉ cần có thể rời khỏi nơi quỷ quái này thì thứ gì cũng đáng giá.
Tuy vậy, ngay lúc hắn đang chuẩn bị tới gần hang động, một cảm giác nguy hiểm tột độ đột ngột dấy lên trong lòng. Doanh Thừa Phong không nghĩ ngợi gì liền uốn người một cái giữa không trung, chuyển phương hướng vô cùng linh hoạt, như một cơn gió nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Ngưng tầm mắt nhìn lại, sắc mặt của hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Huyệt động kia đã biến mất hoàn toàn, trong mắt hắn chỉ còn lại một đám sương mù đen đặc giống như thực thể đang chắn ở đằng kia.
Hắn có thể khẳng định, thứ này chắc chắn cùng loại với sương mù, nhưng lại cho người ta cảm giác giống như vật chất thông thường. Doanh Thừa Phong thậm chí còn đang nghi ngờ, hắn dùng Bá Vương Thương mở đường, cũng chưa chắc đã có thể mở được nó một cách thuận lợi.
Tâm niệm vừa chuyển, có trời mới biết người bịt mặt kia có thể chịu đựng được đòn truy kích của ác long bao lâu, hắn cũng không thể lãng phí thời gian quý báu của mình ở nơi này mãi.
Cổ tay lại rung lên, Bá Vương Thương lập tức ánh lên màu đỏ rực.
Một luồng năng lượng dào dạt từ đầu mũi thương tuôn trào mãnh liệt như sóng lớn hướng về phía màn sương đen kia.
Liệt Diệm Hỏa Tường, đây chính là sức mạnh bí văn hình thành tự nhiên của Bá Vương Thương. Trải qua sự kích phát của khí linh, uy năng của nó đã đạt đến mức độ khiến kẻ khác phải cứng lưỡi kinh sợ.
"Ầm"
Hỏa Tường xông vào trong đám sương đen, ngọn lửa bừng bừng tỏa ra sức nóng khủng khiếp, gần như có thể thiêu đốt mọi thứ trên thế gian.
Thế nhưng sau khi ngọn lửa tưởng như không gì là không thiêu cháy được xông vào trong đám sương đen kia, một chuyện kỳ quái đột nhiên xảy ra.
Màn sương đen kia cuộn lại một chút rồi lập tức nuốt hết lửa vào trong.
Đúng, không phải là triệt tiêu hay kháng cự mà là nuốt lửa vào trong. Đám sương đen sau đó lại cuộn lên, chúng bắt đầu khuếch tán ra phía bên ngoài, một luồng khí màu đen trong đó còn men theo hướng của Hỏa Tường, chầm chậm bay về phía Bá Vương Thương.
Doanh Thừa Phong biến sắc. Tuy đã sớm biết đám sương đen này không hề đơn giản, nhưng mạnh đến mức độ này quả thật khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Thứ này có thể dựa vào việc hấp thu năng lượng bên ngoài để tự lớn lên không ngừng, nào có chuyện ngược đời như vậy?
Miệng khẽ quát một tiếng, lửa trên Bá Vương Thương lập tức thu về, không lọt ra ngoài dù chỉ một chút.
Mà luồng khí đen dai dẳng kia sau khi không tìm được nguồn lửa chỉ thoáng bồi hồi một lát rồi từ từ rút về.
Tuy nhiên, phạm vi luồng khí đen bao phủ lúc này dường như đã lớn hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong trắng bệch, hắn không nói hai lời tung ra một thanh Bạo Liệt Kiếm.
Tiểu kiếm theo lực điều khiển mạnh mẽ thâm nhập vào không gian trong màn sương đen. Nhưng ngay sau đó sắc mặt Doanh Thừa Phong lại càng trắng bệch ra, bởi tinh thần lực của hắn trước sau luôn đi theo cùng, nên hắn lập tức phát hiện ra, ngay lúc tiểu kiếm thâm nhập vào không gian kia, thân kiếm liền bị ăn mòn với tốc độ cực nhanh; dù kiếm đã bay rất nhanh nhưng trước khi phát nổ cũng đã bị ăn mòn mất một phần mười.
Cũng như vậy, mặc dù tiểu kiếm đã phát nổ thành công, nhưng những mảnh vỡ nhiều vô tận kia đối với màn sương đen này không tạo thành chút thương tổn nào, ngược lại những mảnh sắt vỡ vụn này sau khi bắn vào tường đá lập tức bị ăn mòn không để lại chút dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.
Đám sương đen này có khả năng ăn mòn mạnh hơn gấp trăm lần so với axit sulfuric này khiến Doanh Thừa Phong tuyệt vọng tột cùng, nảy ra ý định mạo hiểm xông qua.
Hắn tuy mạnh nhưng tuyệt đối không thể sánh bằng linh khí tiểu kiếm.
Cho dù có hình nhân thế mạng trong não, Doanh Thừa Phong cũng không biết vật đã từng bị tổn thương nguyên khí nặng nề kia có thể chịu đựng được đến khi mình xuyên qua thuận lợi hay không.
Huống chi màn sương đen này còn có khả năng ăn mòn thần kỳ, không biết lúc xuyên qua có xuất hiện thêm thứ quái quỷ gì không, nếu có chỉ sợ có hô thiên gọi địa cũng không tác dụng gì.
- Rống
Phía sau vang lên một tiếng rống cực lớn, theo sau là một luồng gió tanh tưởi mãnh liệt ập tới.
Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày lại, nếu là con ác long kia tới, hắn đương nhiên sẽ rút lui; nhưng đây lại chỉ là một con địa long sáu chân mà thôi, hắn đâu thèm coi ra gì.
Tuy vậy, lúc này hắn đã không còn lòng dạ nào đi giằng co, chỉ hừ nhẹ một tiếng, tiện tay ném ra một tờ Phù Lục.
Định Thân Phù Lục mà Tông chủ đại nhân luyện ra huyền diệu vô cùng; một khi đã phóng thích, tất cả những vật đang vận động trong một phạm vi nhất định đều trở nên chậm lại; thậm chí khi uy năng của Phù Lục đạt tới cực đại còn có thể khiến người ta sinh ra cảm giác không động đậy nổi.
Sau khi trải qua vài lần phóng thích, Doanh Thừa Phong đã hiểu rất rõ khoảng cách sản sinh uy năng của Phù Lục, bởi vậy lần phóng thích Phù Lục này hắn cố tình để Phù Lục nổ ở nơi cách người mình khoảng hai mươi trượng.
Ngay sau đó, một quầng sáng phát ra, giới hạn bao phủ của quầng sáng vừa hay trùng đúng nơi địa long sáu chân chạy tới.
Hay nói cách khác, địa long sáu chân hoàn toàn bị kẹt ngay ở ranh giới của Phù Lục.
Năng lượng cực mạnh của Phù Lục lan ra, lập tức giam lấy địa long sáu chân; mặc cho nó giẫy giụa ra sao, đối với Doanh Thừa Phong cũng chỉ là một loạt động tác quay chậm vô cùng buồn cười.
Trong mắt lóe lên một tia sát khí, Doanh Thừa Phong giơ Bá Vương Thương lên, dưới sự lưu chuyển của chân khí, hai luồng sáng trắng đỏ xuất hiện không ngừng quấn quanh mũi thương.
Hắn đã kích phát hoàn toàn năng lượng hỏa hệ và lực công kích.
Phù
Một thương đâm mạnh vào, dọc theo mắt chui thẳng vào trong não địa long sáu chân.
Địa long sáu chân là linh thú cực mạnh, trong người có huyết mạch cự long từ thời thượng cổ. Chúng chẳng những sức lực vô hạn mà cơ thể còn rất cứng rắn, chuyển động nhanh nhẹn.
Trong tình huống bình thường, Doanh Thừa Phong có thể dùng Bá Vương Thương chém chết nó cũng là một quá trình tương đối khó khăn.
Điều này, khi hắn lần đầu tiên chạm trán địa long sáu chân, đã từng phải dùng máu thịt cùng một đống thương tích chằng chịt đầy người để nghiệm chứng.
Nhưng lúc này, tốc độ của địa long sáu chân đã bị hạn chế tối đa, Doanh Thừa Phong lại đứng ở rìa quầng sáng Phù Lục, nhắm thẳng Bá Vương Thương vào địa long sáu chân đang giống như tiêu bản mà bắn.
Một phát này nhanh như chớp, Doanh Thừa Phong gần như đã dồn hết cả sức bình sinh vào đó.
Tuy rằng Bá Vương Thương sau khi vào trong phạm vi Phù Lục, tốc độ cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn; nhưng việc giảm tốc cũng là cả một quá trình. Trước khi tốc độ bị giảm đến mức không chuyển động được nữa, phát bắn này đã lấy được mạng của địa long sáu chân.
Thân thể khổng lồ điên cuồng lồng lên. Bị sự đau đớn kịch liệt kích thích, địa long sáu chân giãy giụa mạnh đến mức tưởng như có thể phá vỡ được lực giam cầm của Phù Lục.
Tuy vậy, chỉ sau một lát, địa long sáu chân dần dần yên tĩnh, thân hình cứng lại, không động đậy nữa.
Sức sống của nó tuy mạnh, nhưng trong não găm một thương sắt, sau khi giãy giụa một hồi lâu cũng bỏ mạng.
Nếu trong tình huống này mà nó còn có thể sống sót, vậy cũng đã đến lượt Doanh Thừa Phong phải chạy trốn.
Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong dùng thương chầm chậm đưa cả cơ thể địa long sáu chân ra khỏi phạm vi bao phủ của Phù Lục. Dùng tinh thần lực chậm rãi quét qua, hắn tiếc nuối phát hiện, có lẽ bởi lần này ra tay quá thuận lợi, địa long sáu chân này không sinh ra được thú hồn, trong cơ thể lạnh băng kia không có một chút tinh thần lực nào.
Khẽ thở dài một tiếng, linh thú chi phách quả nhiên khó lấy. Xem ra chỉ có cách bức linh thú đến đường cùng, lúc chết trong lòng tràn ngập cảm giác không can tâm mới có khả năng lấy được linh thú chi phách.
Chỉ có điều, vừa nghĩ tới tình cảnh bi thảm lúc đánh giết cùng địa long sáu chân cùng cảnh tượng máu thịt văng tung tóe kia, hắn liền có chút rợn người.
Trong khi đang sử dụng Phù Lục có thể dễ dàng giết chết địa long, lại vì một linh thú chi phách mà vật lộn thê thảm với nó, rốt cục có lợi hay không?
Nếu ý nghĩ này của hắn để linh sư hoặc võ giả khác biết, nhất định sẽ bị ăn mắng.
Bởi đối với những người khác, chỉ cần vì linh thú chi phách cực mạnh, cho dù có trả giá thê thảm cỡ nào cũng là đáng giá.
Doanh Thừa Phong mở túi không gian ra, đặt cả thi thể của địa long sáu chân vào.
Lần này giết chết địa long sáu chân nhìn có vẻ đơn giản, nhưng là nhờ sử dụng một tấm Phù Lục siêu cấp, hơn nữa chỉ dựa vào trí tuệ và khả năng tính toán tuyệt vời mới có thể khống chế phạm vi uy năng của Phù Lục vừa chuẩn như thế.
Nếu không, muốn giết chết đại lực sĩ mình đồng da sắt, chuyển động nhanh như gió này e rằng phải tốn khá nhiều công sức.
- Rống
Xa xa, một tiếng rống vang lên như sấm.
Thân thể Doanh Thừa Phong run lên. Hắn đưa mắt nhìn về đằng xa, đôi mắt chợt sững lại.
Bởi hắn đã nhìn thấy một quầng sáng màu trắng ngà chiếu thẳng lên trời, soi rõ cả một khu vực đằng xa.
Hắn nhìn thấy thấp thoáng một con ác long cực lớn đang gầm thét giận giữ giữa luồng sáng trắng.
Có điều, tiếng gầm của nó tuy giống như sấm sét, khiến người ta kinh hồn bạt vía; nhưng dù nó có nhảy kiểu gì cũng không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của luồng bạch quang.
Doanh Thừa Phong hơi chột dạ, quay đầu nhìn màn sương đen khiến hắn hết cách xoay xở, cuối cùng cắn răng một cái chạy về hướng phát ra luồng sáng trắng cực đại kia.