- Vì, vì sao
Đường Tử thì thào hỏi, đôi mắt của hắn toát ra vẻ đau khổ, giãy dụa.
Lúc tất cả sức sống trong cơ thể đều bị diệt sạch, cho dù sức mạnh quang minh có cường đại thì cũng không thể dung nhập vào trong cơ thể một người chết, chỉ có thể kéo lại một chút hô hấp trước khi tinh thần của hắn chưa biến mất hoàn toàn.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Ngươi là một nhân vật nguy hiểm, đây là địa bàn của Đường gia, ta cũng không dám giữ địch nhân như ngươi ở bên người. Thần sắc trong mắt hắn vô cùng ác nghiệt: - Đồ vật này nọ ngươi nói tuy rằng rất mê người nhưng ta không muốn mạo hiểm nữa.
Miệng Đường Tử lắp bắp vài tiếng, cổ họng phát ra vài âm thanh khùng khục, hắn chết sau khi thở dài một ngụm.
Chỉ có điều, cặp mắt của hắn vẫn trợn tròng như cũ, dường như là chết không nhắm mắt.
Trường thương trong tay nhẹ nhàng run lên, lập tức hất văng hai tay Đường Tử, một luồng hào quang từ trên trường thương chợt lóe lên ép sạch sẽ một chút sức sống cuối cùng trong cơ thể Đường Tử.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Doanh Thừa Phong cảm ứng được khu vực não của Khôi Lỗi Nhân có biến hóa, một lát sau, trên mặt của hắn rốt cục hiện ra nụ cười giống như đã trút được gánh nặng.
Hắn sở dĩ lựa chọn giết Đường Tử vào lúc này, dĩ nhiên là vì ác khí trong lòng, nhưng quan trọng hơn lại là vì khu vực não bộ trong Khôi Lỗi Nhân sau một thời gian dài hấp thu sức lực sinh mạng đã một lần nữa phát ra sức sống mới.
Tuy rằng lúc này sức lực sinh mạng của Khôi Lỗi Nhân không thể giống thời kỳ đỉnh phong nhất nhưng cũng không còn là cái loại hấp hối lúc trước, dường như lúc nào cũng có thể hoàn toàn biến mất.
Doanh Thừa Phong lấy ra một bình ngọc nhỏ ở trong túi không gian.
Thời điểm hắn mở bình ngọc này ra, một mùi hương kỳ dị lập tức bay ra.
Nhẹ nhàng lay động một cái, chất lỏng màu xanh nhạt trong bình ngọc kia nổi lên một chút ánh sáng huỳnh quang, chất lỏng này dường như tràn đầy sức lực cường đại nào đó. Mà sau khi Doanh Thừa Phong ngửi được mùi hương này, khu vực não bộ trong Khôi Lỗi Nhân lập tức kích động, thân thể của nó hơi hơi lay động, phát ra tín hiệu khao khát mãnh liệt.
Doanh Thừa Phong cười khổ lắc lắc đầu, tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối và không muốn những vẫn cẩn thận đổ ra một giọt chất lỏng trong bình và nuốt vào.
Sau khi loại chất lỏng này tiến vào trong bụng lập tức hóa thành một dòng nước ấm nhè nhẹ và hội tụ lại cùng một chỗ, chảy như bay tới khu vực não bộ.
Loại chất lỏng này biến thành dòng nước ẩm lại phảng phất như có trí tuệ, biết nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi. Chúng xuyên qua kinh mạch, đi vào bên trong khu vực não bộ, sau đó bị Khôi Lỗi Nhân hút sạch không còn một giọt.
Sau đó, sức lực sinh mạng của Khôi Lỗi Nhân tăng lên nhanh chóng, dòng nhiệt lưu này dĩ nhiên là bổ sung tốt nhất, sau khi chúng dung nhập, ngắn ngủi trong mười lăm phút thì sức lực sinh mạng của Khôi Lỗi Nhân đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhất.
Cho đến lúc này, Doanh Thừa Phong mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Từ sau khi Võ Lão giao Khôi Lỗi Nhân cho hắn, thứ này vẫn là mệnh phù bảo vệ hắn, nếu như mất đi vật ấy thì ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không lớn gan đến mức không kiêng nể gì mà ở trong tháp Truyền Thừa .
Chất lỏng màu xanh biếc vừa mới được sử dụng chính là chất dịch sinh mạng.
Tuy nhiên, dựa theo thuyết pháp của Võ Lão, chất dịch sinh mạng tuy rằng hùng mạnh nhưng lại vô lực đối với người đã chết.
Trước khi Doanh Thừa Phong hấp thụ sức lực sinh mạng trong cơ thể Đường Tử, Khôi Lỗi Nhân đã gần như bị bể nát, khi đó cho dù có sử dụng chất dịch sinh mạng cũng không chắc có thể xoay chuyển. Nhưng sau khi hấp thu được sức lực sinh mạng thần kỳ trong cơ thể của y, không ngờ lại có thể khiến Khôi Lỗi Nhân lại tràn đầy sức sống, cho nên mới phải dùng chất dịch sinh mạng để cứu sống.
Cúi người xuống lục lọi trong người Đường Tử.
Sau một lát, hắn đã lấy hết tất cả những thứ đáng giá trên người y ra.
Đệ nhất cường nhân hậu bối Đường gia quả nhiên là xuất thân giàu sang, cho dù là Doanh Thừa Phong thì lúc nhìn thấy vật phẩm trong tay cũng không kìm nổi mà động lòng.
Không ngờ trang bị trên người y đều là cực phẩm sĩ cấp, hơn nữa sau khi tiến hành kiểm tra, Doanh Thừa Phong lại phát hiện thêm niềm vui bất ngờ.
Áo giáp trên người và vòng ngọc trên cánh tay Đường Tử thật ra là một đôi bộ đồ linh khí cực kì hiếm thấy.
Sỡ dĩ hắn có thể phân biệt ra được là bởi vì phía trên hai linh khí phát ra hơi thở độc nhất vô nhị, hơn nữa bí văn tuyến lộ của bọn chúng lại có thêm chỗ tương thông.
Cầm áo giáp trong tay, trên mặt Doanh Thừa Phong lộ ra mỉm cười hài lòng.
Thật sự là buồn gnur gặp chiếu manh, bộ linh giáp trên người hắn sau khi ẩu đả cùng với rồng đất sáu chân đã hoàn toàn bị hỏng, cho dù là muốn chữa trị cũng không có khả năng.
Đúng lúc hắn đang rầu rĩ xem phải lột trên người ai một bộ linh giáp đáp ứng nhu cầu cấp thiết thì Đường Tử lại đưa một bộ linh giáo tốt nhất đưa đến trong tay hắn.
Tuy nói chỗ hõm vai của linh giáp bị thủng một lỗ thật lớn, hơn nữa trên mặt lại còn có vết máu nhè nhẹ nhưng Doanh Thừa Phong vẫn không chê bai mà tiếp nhận.
Lấy một thùng nước lớn từ trong túi không gian ra rửa ráy linh giáp sạch sẽ, sau đó mặc vào người.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần thứ này có ích thì cho dù là lột bỏ từ trên người của người chết cũng đều không có ảnh hưởng lớn.
Mang xong vòng ngọc vào trong tay, Doanh Thừa Phong cảm thụ được năng lượng thần bí liên kết giữa hai vật này, trong lòng liền rung đọng. Hắn đưa chân khí vào trong áo giáp và vòng tay. Ngay sau đó vòng tay kia lập tức phát sáng lên. Sức lực quang minh thật lớn như thể là nở rộ ra ngoài chỉ trong nháy mắt, Luồng hào quang kia quá mãnh liệt khiến mắt hắn không chịu được mà nhíu lại.
Hiện giờ vòng tay đeo trên vòng tay nên hắn cũng được linh khí bảo hộ. Cho nên thời điểm hắn nhìn thấy luồng hào quang này, chỉ là cảm thấy có chút sáng mà thôi. Nhưng nếu là người không mang vòng tay mà thấy được thì tuyệt đối không thể binh yên vô sự.
Dưới sự kích thích của luồng ánh sáng cực mạnh, tuy rằng chưa chắc sẽ biến thành người mù, nhưng có khả năng sẽ bị mù tạm thời.
Trong đầu của Doanh Thừa Phong lập tức nhớ lại nhất cử nhất động của Đường Tử lúc trước.
Thời điểm hắn dụ dỗ Doanh Thừa Phong cùng hắn đi đến liên kết với linh hồn của tháp Truyền Thừa , một cánh tay của hắn hơi giơ lên. Phương hướng giơ lên của cánh tay đeo vòng ngọc kia chính là hai mắt của hắn.
Dưới sự trợ giúp của trí linh, Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng nhớ lại tất cả các cảnh tượng mà hắn đã từng thấy.
Cho nên, sau khi nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng hắn thầm kêu may mắn.
Nếu như hắn không ngoài dự tính mà giết chết Đường Tử thì người này nhất định sẽ sử dụng vật ấy đánh cược một lần cuối cùng.
Tuy nói cho dù Doanh Thừa Phong có mù cũng nắm chắc có thể giết được đối phương, nhưng cảm giác khi hai mắt bị mù cũng vô cùng khổ sở.
Hơi hơi lắc đầu, Doanh Thừa Phong cất mấy thứ lấy được trên người Đường Tử vào túi không gian. Trong đó có rất nhiều bình bình lọ lọ gì đó nhưng hắn cũng không thèm tìm hiểu.
Có trời mới biết trong mấy thứ này có khí tức hắc ám gì không, ở trong hoàn cảnh này mà kiểm tra cũng không phải là hành động sáng suốt.
Ngẩng đầu, nhìn vòng tròn quay liên tục tản ra ánh sáng màu trắng ngà trong đại sảnh, hắn thu lại suy nghĩ, chậm rãi tiến vào trong đó.
Sau khi thân ảnh hắn biến mất, cửa chính phía sau chậm rãi đóng lại, một lần nữa khôi phục thành một bức tinh vân đồ, chỉ còn lại một cỗ tử thi từ từ mục nát ở trong này.
Trong không gian tháp Truyền Thừa , dĩ nhiên sẽ có người có thể có được gặp gỡ bất ngờ, nhưng cũng có người bỏ mạng ở trong này.
Ngoại trừ thực lực và tâm cơ ra thì vận khí cũng là một điều không thể thiếu. Sau khi Đường Tử tiến vào trong tháp lại chọn trúng Doanh Thừa Phong, bi kịch này coi như là định mệnh đã sắp đặt.
Trên người bao phủ một tầng hào quang màu trắng, tầng hào quang nhàn nhạt này khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy vô cùng ấm áp và thoải mái.
Nhân loại còn là một sinh vật sống một cuộc sống dưới ánh mặt trời, sau khi nhận được vô số sức lực quang minh vô tận, Doanh Thừa Phong đột nhiên phát hiện ngay cả chân khí của hắn tựa hồ cũng được nâng cao không ít.
Chậm rãi đi đến hướng chính sảnh, không lâu sau, hắn quả nhiên thấy được một tòa Tế Đàn cao cao tại thượng.
Tòa Tế Đàn này ở trên mấy trăm bậc thang, từ dưới nhìn lên làm người ta sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé.
Trong lòng Doanh Thừa Phong kinh ngạc không thôi, lần đầu tiên lúc hắn nhìn thấy tháp Truyền Thừa đã cảm nhận được rất là kinh ngạc và chấn động. Mà giờ khắc này, lúc nhìn lên Tế Đàn hắn cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng, Tế Đàn này tuy rằng không tính là thấp nhưng làm sao có thể so sánh với sự nguy nga của tháp Truyền Thừa được.
Nơi này quả nhiên là thần bí, tràn đầy ảo diệu vô cùng vô tận.
Hít sâu một hơi, hắn nhấc chân, đi từng bậc lên.
Hễ là nơi hắn đặt chân đều để lại một dấu chân rõ ràng, mỗi một bước chân của hắn đều giống như tạo ra một dấu vết ở trên đường đi tại nhân loại.
Trái tim của Doanh Thừa Phong đập nhanh, càng tới gần Tế Đàn phía trên thì tim của hắn càng đập nhanh hơn.
Từ trong miệng Đường Tử hắn biết được, một khắc hắn bắt đầu đi lên bậc thang này thì hắn đã ở trong phạm vi theo dõi của linh hồn tháp Truyền Thừa .
Đây chính là khảo nghiệm đầu tiên.
Càng bước qua nhiều bậc thang thì sẽ nói lên tiềm lực của người này càng lớn, thiên phú càng cao.
Nếu như có thể vượt qua hai phần ba bậc thang thì linh hồn tháp Truyền Thừa sẽ dành cho người một truyền thừa vô cùng quý báu. Nhưng nếu ngay cả một phần ba bậc thang cũng không thể thông qua thì lúc kết nối với linh hồn tháp Truyền Thừa vẫn là thoải mái bỏ qua truyền thừa thì tốt hơn.
Mặc dù linh hồn tháp Truyền Thừa là một Tử Linh, nhưng dù sao thì linh trí cũng chưa từng bị diệt sạch toàn bộ. Nó tuyệt đối sẽ không giao truyền thừa quý báu cho một người có thiên phú, tư chất và thực lực không bằng người trong nguyện vọng của nó.
Doanh Thừa Phong khép hờ hai mắt, hô hấp của hắn có chút dồn dập, hít thở thật sâu.
Lúc này, hắn đã bước qua một phần ba bậc thang, nhưng cũng đã cảm nhận được thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Khảo nghiệm ở trong này không chỉ là tu vi chân khí của cá nhân mà còn so sánh về ý chí. Nếu cá nhân có lực ý chí yếu kém thì giữa đường sẽ không kìm nổi mà rời khỏi, thậm chí là còn ngất đi.
Tuy nhiên, ý chí của Doanh Thừa Phong lại cực kỳ dũng mãnh, tuy không thể nói là đệ nhất thiên hạ nhưng ở trong người cùng thế hệ cũng khó mà gặp đối thủ.
Tuy rằng uy áp do Tế Đàn phóng ra giống như nước biển cứ cao lên từng lớp, nhưng ý chí của hắn lại vẫn kiên cố như bàn thạch, thủy chung sừng sững không ngã.
Nghĩ ngơi một lát, khóe miệng của Doanh Thừa Phong tràn ngậ nụ cười, hắn chậm rãi nói: - Thú vị, thật thú vị.
Nương theo tiếng cười, hắn lại một lần nữa bước đi, hướng về nơi rất cao.