Ba

Một thương mạnh như phong hỏa hung hăng đâm trúng điểm đen trên đùi của thạch nhân

Thân thể thạch nhân vốn cứng như kim cương, cho dù Bá Vương thương của Doanh Thừa Phong cũng không thể đánh tan. Nhưng, sau khi đâm trúng một điểm đen nho nhỏ này, mũi thương không ngờ có thể mạnh mẽ phá vỡ và đâm và một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, sau đó lại gặp phải lực cản thận lớn, không thể tiếp tục đâm tới nửa điểm.

Sắc mặt hơi đổi, Doanh Thừa Phong rút thương lắc mình tránh qua búa nện của thạch nhân, nói: - Đường huynh, có phải ngươi đánh dấu địa phương không đúng?

Đường Tử cười khổ nói: - Doanh huynh, làm sao Thạch Khôi Lỗi có thể dễ dàng đối phó như vậy, huynh phải ứng phó toàn lực mới được.

Lông mày Doanh Thừa Phong hơi hơi nhếch lên, nháy mắt đổi qua mấy ý niệm trong đầu, hắn cất cao giọng nói: - Được, tiểu đệ rõ rồi!

Hắn thu thương mà đứng, trên người dâng lên một luồng sát khí lăng liệt.

Khi cảm nhận được cổ sát khí này, ngay cả Đường Tử cũng không nhịn được hơi hơi biến sắc. Tuy rằng hắn một đường đồng hành cùng Doanh Thừa Phong, nhưng dọc theo con đường này Doanh Thừa Phong vẫn cố điều giữ lại, cho đến tận lúc này mới đưa toàn bộ chân khí ngưng tụ trên Bá Vương thương, hơi thở phóng thích ra ngoài trong nháy mắt đó vô cùng cường đại, khiến Đường Tử đều có chút mơ hồ, không rét mà run.

- Giết

Theo một tiếng rống lớn thoát ra từ trong miệng Doanh Thừa Phong, nhất thời Bá Vương thương hóa thành một tia chớp màu đỏ, lấy khí thế không gì sánh nổi hung hăng đâm vào trên đùi thạch nhân.

Lúc này, lượng lượng phòng ngự hung mạnh của thạch nhân lại không thể ngăn cản trường thương đâm vào. Một thương này giống như mũi đao sắc bén đâm vào trên trang giấy mỏng manh, lập tức đâm thủng đùi thạch nhân.

Lập tức, tất cả động tác của Thạch Nhân đều trở nên cứng ngắc. Thân thể nó hơi hơi lắc lư, chợt kịch liệt lay động một hồi, sau đó ầm ầm vỡ tan ra.

Ba

Sau một tiếng nổ lớn, trên mặt đất tràn đầy vụn đá, dưới một thương này không ngờ thạch nhân kia bị đánh tan thành mây khói.

Doanh Thừa Phong và Đường Tử liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được vẻ kinh hãi từ trong ánh mắt đối phương.

Sau một lát, Đường Tử cười khan nói:

- Thần uy trong thương này của Doanh huynh, lại có thể xuyên thủng thạch nhân. Ha ha, rất giỏi, rất giỏi!

Doanh Thừa Phong thở hổn hển thật mạnh, chửi thề một câu, sau đó nói: - Đường huynh quá khen, nhưng mà một thương toàn lực tiêu hao quá nhiều, tiểu đệ sợ rằng khó có thể kéo dài. Dừng một chút, hắn lại nói: - Ánh mắt của Đường huynh thật sắc bén, quả nhiên tìm được điểm động lực của thạch nhân, nếu không một thương này của tiểu đệ cũng không thể đập nát nó rồi.

Đường Tử cười ha hả, nói: - Kỳ thực chỉ cần có thể đâm vào nửa người thạch nhân là có thể khiến nó đình chỉ động tác, mà chân khí của Doanh huynh hùng hậu, một thương đâm thủng, cho nên mới tạo thành hiệu quả đáng sợ như vậy.

Doanh Thừa Phong rốt cuộc giật mình, thạch nhân này giống như một cỗ máy móc, một thương đâm vào một nửa, chẳng khác nào phá hủy động lực hạch tâm của nó, khiến nó không thể nhúc nhích. Nhưng nếu một thương xuyên thủng, vậy thì giống như đâm thủng rồi dẫn nổ động cơ, cho nên mới khiến cho cả bộ máy móc nổ thành mảnh vỡ.

Ánh mắt đảo qua đám mảnh vụn trên nền đất, hắn có chút tiếc hận mà nói: - Đường huynh, tuy rằng khối thạch nhân này động tác hơi chậm một chút, nhưng lực lớn vô cùng, nếu có thể mang ra bên ngoài một bộ, thật sự có thể trở thành trợ lực cực tốt.

Đường Tử cười ha hả nói: - Doanh huynh, vật này chính là do hồn phách của Tháp Truyền Thừa khống chế, trừ khi nó muốn đưa cho ngươi, nếu khôn cho dù ngươi có mang ra ngoài cũng không thể khống chế được. Hơn nữa, thạch nhân như vậy, ngoài trừ trông coi sơn môn ở ngoài, cũng không còn tác dụng gì lớn rồi.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Nếu trong tay Đường Tử cũng có túi không gian Phỏng chừng hắn cũng không nghĩ như vậy rồi.

Đột nhiên, trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia kinh hãi, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, giống như phát hiện đại lục mới vậy.

Đám bột đá nát vụn này dường như không cam lòng dừng yên tại chỗ, mà đang chậm rãi di động.

Khóe miệng co quắp một cái, Doanh Thừa Phong gần như hoài nghi không lẽ mình bị hoa mắt.

Đường Tử cười ha hả nói: - Doanh huynh không cần kinh ngạc, Thạch Khôi Lỗi ở nơi này đánh cũng không hỏng, cho dù huynh có đánh chúng nó tan thành bột phấn, trong vòng một canh giờ chúng cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Doanh Thừa Phong hít vào một ngụm khí lạnh, loại thuộc tính này thật sự là đáng sợ, đâu phải Thạch Khôi Lỗi gì, quả thực chính là bất tử tiểu cường ( con gián đánh không chết ), càng đáng sợ hơn cả thế thân khôi lỗi trong đầu hắn.

Tuy nhiên cũng chính bởi vì vậy, cho nên trong lòng hắn càng thêm xuẩn xuẩn dục động.

- Đi thôi! Đường Tử bước ra đi thẳng về phía trước: - Trước khi thạch nhân nơi này khôi phục, chúng ta phải rời khỏi đây, nếu không liền thực sự uổng công rồi.

Doanh Thừa Phong đi sát theo sau, nói: - Sau khi nó khôi phục, nó có thể đuổi theo sau không?

- Sẽ không đâu. Đường Tử nói chắc như đinh đóng cột: - Chỉ cần khiến nó mất đi năng lực hành động một lần, nó sẽ từ bỏ nhiệm vụ lần trước, chỉ cần hồn phách tháp Truyền Thừa không phát mệnh lệnh mới, chúng nó cũng không tiếp tục xen vào chuyện chúng ta.

Lúc này Doanh Thừa Phong mới yên tâm lại, nếu như số lượng Thạch Khôi Lỗi này đạt tới trăm con, và hợp lại săn đuổi bọn họ, ngay cả hắn cũng không dám cam đoan có thể bình yên vô sự rồi.

Dù sao, thuộc tính bất tử này quả thực là quá dũng mãnh.

Dưới sự dẫn dắt của Đường Tử, bọn họ tiếp tục đi nhanh, tuy rằng trên đường ngẫu nhiên có mấy con Phặn Thử bay ra chặn đường, cùng với một số chỗ quặt gặp phải Thạch Khôi Lỗi thủ hộ, nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai người, vẫn có thể hữu kinh vô hiểm, như giẫm trên đất bằng xông tới.

Tuy nhiên, sau khi liên tiếp chém giết hơn mười Thạch Khôi Lỗi, Doanh Thừa Phong coi như hoàn toàn rõ ràng nguyên nhân vì sao Đường Tử phải tìm người kết bạn mà đi.

Bí dược của Đường gia đối phó Phi Thử quả thực có tác dụng uy hiếp thật lớn, ngoại trừ một số con rất ham ăn, số còn lại đều bỏ chạy từ xa rồi.

Loại đàn hương này ở trong mũi của nhân loại đơn giản chỉ là một loại hương thơm, nhưng đối với Phi Thử mà nói, lại giống như nhân loại ngửi được mùi phân, mỗi người đều trốn tránh cũng không kịp.

Không có bao nhiêu người nguyện ý nhảy vào hố phân tiêu diệt bọ hung, đồng dạng như vậy, cũng không có bao nhiêu Phi Thử nguyện ý bay vào trong mùi hương này quyết đấu cùng nhân loại.

Cho nên chỉ cần có Đường Tử bên người, uy hiếp của đám Phi Thử sẽ bị hạ xuống thấp nhất, thậm chí coi như không đáng kể rồi.

Nhưng Thạch Khôi Lỗi lại không giống, bí dược của Đường gia đối phó bọn họ, cũng là cơ bản không có hiệu quả. Tuy nói rằng hóa thạch cao có thể suy yếu phòng ngự của thạch nhân, nhưng loại phòng ngự đã bị suy yếu đó cũng không phải là con cháu Đường gia thiên về am hiểu dùng độc dược có thể phá giải.

Cho nên, bên cạnh bọn họ cần có một tay chân cường hãn mà có lực, tay chân này ít nhất phải có khả năng đánh tan phòng ngự của thạch nhân mới được.

Mà Doanh Thừa Phong không thể nghi ngờ chính là tay chân mà Đường Tử lựa chọn rồi.

Nếu mất đi trợ giúp của Doanh Thừa Phong, Đường Tử muốn bình yên thông qua không gian hơn mười Thạch Khôi Lỗi canh giác, đây sợ rằng không phải khó khăn gấp trăm lần, có lẽ cho dù y lấy hết toàn lực, cuối cùng cũng không chắc có thể thuận lợi xông qua.

- Ba.

Lại một đạo tiếng nổ, Doanh Thừa Phong nhổ ra một hơi thật dài, nhìn tảng đá dưới đất, cười khổ nói: - Đường huynh, còn mấy Thạch Khôi Lỗi nữa đây, sợ rằng tiểu đệ không chịu nổi.

Lấy hết lực lượng toàn thân ngưng tụ trong Bá Vương thương nháy mắt bạo phát ra ngoài cần có chân khí khổng lồ tới cỡ nào, mỗi lần Doanh Thừa Phong đều dùng toàn lực ứng phó, mỗi một thương đều tiêu hao vô số tinh khí thần. Sau khi liên tiếp chém giết hơn hai mươi thạch nhân, rốt cuộc hắn đã lộ ra vẻ mệt mỏi.

Đường Tử quan tâm nói: - Doanh huynh, chúng ta nhất định phải xông qua thông đạo trong vòng ba giờ, nếu không coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn trầm giọng nói: - Kính xin Doanh huynh dùng thêm một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, cố gắng kiên trì thêm một hồi đi.

Doanh Thừa Phong tức giận: - Tuy rằng thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan là đồ tốt, nhưng cũng có hạn chế sử dụng, Đường Tử xuất phát từ đan đạo thế gia, không nhắc nhở tiểu đệ sao?

Đường Tử cười ha hả nói: - Tiểu đệ có thể cung cấp mấy viên đan dược nhanh chóng khôi phục chân khí, không biết Doanh huynh có bằng lòng nhận không?

Doanh Thừa Phong nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: - Thôi đi, bây giờ ta có thể kiên trì, tiếp tục đi thôi.

Đan dược của Đường Tử, Doanh Thừa Phong cho dù dám thu cũng không dám dùng.

Nhìn Doanh Thừa Phong thở hổn hển, ánh mặt Đường Tử đã hiện ra một tia trào phúng.

Nghĩ rằng không dùng đan dược của mình là có thể bình yên vô sự đến sao? Ha ha, đến cửa cuối cùng, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới là tuyệt học lớn nhất của Đường gia ta.

Doanh Thừa Phong vẻ trầm trọng kéo Bá Vương thương chậm rãi đi tiếp, giống như đã mệt mỏi tới cực điểm. Nhưng trên thực tế, tuy rằng hắn cảm nhận được mệt nhọc, có điều xa xa không khoa trương như vậy.

Nguyên bản thiết linh lực và sinh lực lượng trong Bá Vương thương chỉ có thể hấp thu lực lượng từ máu thịt, nhưng chẳng biết tại sao, khi hoàn toàn đánh nát Thạch Khôi Lỗi, hắn vẫn có thể hấp thu một bộ phận chân khí và sinh lực.

Tuy rằng số lượng này xa xa không khả quan bằng sinh mạng có máu thịt, nhưng lúc này phối hợp với Dưỡng Sinh Đan, đã đủ cho hắn duy trì thể xác và tinh thần đều ở trạng thái tốt rồi.

Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm thấy, loại biến hóa này có khả năng liên quan tới việc Bá Vương thương đã trở thành siêu phẩm linh khí.

Xem ra tác dụng của khí linh xa xa cường đại và thần bí hơn so với tưởng tượng của mình.

Lại qua một canh giờ, khi Doanh Thừa Phong biểu hiện gần như không thể tiếp tục chống đỡ, rốt cuộc Đường Tử dừng bước, hắn chỉ vào vách đá trước mặt hô to: - Doanh huynh, chúng ta vượt qua kiểm tra rồi.

Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, thân hình mệt mỏi dường như bất cứ lúc nào đều có thể ngã quỵ xuống cũng trở nên có chút nhẹ nhõm hơn.

Vách đá trước mặt giống y hệt vách đá ở lối vào, đồ án tinh vân bên trên giống như phục chế nguyên bản, không có chút sai biệt nào.

Nếu không phải Doanh Thừa Phong một đường đi tới, hắn thật sự có chút hoài nghi, có phải mình đã trở lại điểm ban đầu.

Đường Tử tiến lên, vuốt vuốt trên vách đá một lát, ở giữa mặt vách đá này lập tức phân ra. Tuy nhiên phía sau vách đá, cũng không phải thông đạo gì đó, mà là một gian phòng tràn đầy lực lượng quang minh.

Ngay tại khi vách đá mở ra, vô hạn quang minh kia chiếu rọi tới nơi này, khiến hai người bọn họ đều đắm chìm trong ánh sáng.

Chậm rãi xoay người, trên mặt Đường Tử mang theo một nụ cười quỷ dị, y chậm rãi nói: - Doanh huynh, đoạn đường này đi tới, chúng ta hợp tác vui vẻ, tiểu đệ có thể tiến vào nơi đây, thật đúng là phải đa tạ ngươi rồi.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong đột nhiên biến đổi, hắn bỏ xuống trường thương trong tay, dùng tay ôm chặt lồng ngực mình, vẻ mặt thống khổ ngã xuống.

Đường Tử phát ra một tràng cười dài, nói: - Đường gia chúng ta dùng độc tinh diệu vô cùng, làm sao người như ngươi có thể phòng ngự. Ha ha, từ khi Đường gia chúng ta phát hiện chỗ tế đàn này, sau mấy chục lần thí luyện, lại đều có thể bảo vệ bí ẩn trong đó. Ngươi có thể chết dưới Hỗn Độc của Đường gia, coi như không phí cược đời này Ách!

Vừa vào lúc này, dị biến nổi lên, một đạo ánh sáng màu hồng bất chợt sáng lên mạnh mẽ, chiếu rọi cả gian phòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play