Hồn phách của linh thú, đây đã là hồn phách của linh thú thứ hai Doanh
Thừa Phong tự tay thu hoạch được.
Thứ này cực kỳ hiếm thấy, Linh Sư bắt linh bình thường cả đời cũng không chắc gặp
được một con, nhưng trong vòng một năm ngắn ngủn Doanh Thừa Phong đã săn bắt
thành công được hai con.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm thấy, lần này có thể thu được hồn phách
linh thú. không chỉ dựa vào may mắn.
Càng là linh thú yếu ớt, khi tử vong, hồn phách của bọn chúng cũng tiêu tan
càng nhanh.
Ngược lại, càng là linh thú hùng mạnh, hồn phách của bọn chúng sẽ càng cô đọng,
chỉ cần chết dưới binh đao sẽ tự nhiên sinh ra lòng oán niệm, từ đó ngưng tụ ra
hồn phách linh thú.
Loại linh thú cấp bậc như Lang Vương, nếu đặt trong không gian tháp Truyền Thừa,
kỳ thật cũng không được xem là hùng mạnh. Linh thú như vậy muốn ngưng tụ ra hồn
phách linh thú, kỳ thật tương đối khó khăn. Nhưng địa long sáu chân lại khác, bản
thân nó có thực lực vượt xa Lang Vương, hơn nữa sau khi quần đấu hồi lâu với
Doanh Thừa Phong, đã đem tinh khí và tất cả tiềm lực của bản thân phóng thích
ra ngoài.
Đặc biệt là loại chém giết lấy cứng đối cứng càng kích phát hoàn toàn hung tính
của nó, cho nên mới tương đối dễ dàng ngưng tụ ra hồn phách hùng mạnh này.
Nếu thực lực của hai bên một trời một vực, thoáng cái đã giết chết địa long sáu
chân, như vậy con mãnh thú này mười phần có đến chín phần khó có khả năng ngưng
tụ ra hồn phách linh thú gì.
Sau khi hiểu ra quan hệ bên trong, Doanh Thừa Phong cũng thầm than một tiếng.
Có lẽ về sau gặp phải linh thú hùng mạnh, đều phải sử dụng loại phương pháp này
để chiến đấu.
Chỉ có điều, loại thủ đoạn máu tanh này cũng chỉ thích hợp sử dụng lúc không có
người, nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ đoán rằng trên
người mình có chỗ cổ quái.
Bởi vì nhân loại vẫn là nhân loại, bất kể bọn họ tu luyện như thế nào, đều khó
có khả năng có được tốc độ khôi phục biến thái và lớp da cứng rắn như linh thú
bình thường. Nếu Doanh Thừa Phong muốn giấu diếm bí mật lớn nhất trên người
mình, vậy thì có nhiều lúc hành vi của hắn sẽ phải chịu áp chế cực lớn.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong cẩn thận thu viên phong linh thạch vào trong túi
không gian.
Hắn hít sâu một hơi, lấy ra một thanh tiểu đao sắc bén, đột nhiên đâm vào đầu địa
long sáu chân.
Địa long sáu chân có lớp da cực kỳ cứng rắn, cho dù là binh khí sắc bén nhất
cũng đừng mơ tưởng có thể phá vỡ. Nhưng sau khi đánh một trận với Doanh Thừa
Phong, thân thể của nó đã chông chât vêt thương. Đối mặt với một Doanh Thừa
Phong gần như bất tử, chỉ sợ lực sinh mệnh của nó có cường đại cũng không kịp
khôi phục.
Cho nên, Doanh Thừa Phong mới có thể dễ dàng đâm vào vết thương trên đầu nó, đồng
thời lục lọi trong đầu nó.
Sau một lát, ánh mắt Doanh Thừa Phong chợt sáng ngời, hắn rút tay ra, trong tay
đã có một viên nội đan đỏ chói.
- Quả nhiên có nội đan.
Doanh Thừa Phong thì thào nói.
Nếu linh thú hùng mạnh tới trình độ nào đó, trong người sẽ sinh ra một viên nội
đan có diệu dụng vô thượng.
Vật này là suối nguồn của lực lượng, cũng là điểm chí mạng của linh thú, càng
là bảo vật duy nhất trên người linh thú có thể đánh đồng với hồn phách.
Trước kia Doanh Thừa Phong cũng từng tru sát qua không ít linh thú, nhưng chưa
từng gặp qua linh thú nào có thể sinh ra nội đan trong cơ thể.
Cho dù là Huyết Bức vương hùng mạnh ngàn năm, cũng chưa từng lục lọi trong người
ra cái gì. Bởi vậy có thể thấy được, con địa long sáu chân này quả nhiên là
linh thú hùng mạnh nhất mà hắn gặp cho đến giờ.
Hắn lấy ra một hộp ngọc, cất nội đan vào trong.
Sau khi cất hai vật phẩm trọng yếu nhất, ánh mắt Doanh Thừa Phong lại rơi xuống
thi thể chông chât vêt thương, trong lòng thầm kêu đáng tiếc.
Lớp da cứng rắn không thể tin nổi và máu tươi toàn thân của địa long sáu chân đều
là bảo vật cực kỳ quý báu. Nếu có thể sử dụng da rồng luyện chế áo giáp, hiệu
quả mang đến sẽ đạt tới trình độ làm người ta khó có thể tin. Máu thịt trên người
nó cũng là bảo bối các Luyện Đan Sư tha thiết mơ ước, đặc biệt máu của nó,
trong truyền thuyết thậm chí còn có siêu cấp thuộc tính nâng cao dược lực phẩm
giai.
Nhưng đáng tiếc là, sau khi quần đấu kịch liệt, lớp da trên người nó đã bị
Doanh Thừa Phong đâm tán loạn, máu cũng không còn lại bao nhiêu.
Có thể nói, lúc này khối thân thể của địa long sáu chân, ngoại trừ hồn phách và
nội đan, những phần còn lại đều đã giảm bớt rất nhiều giá trị.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, chứ tuyệt đối
không hối hận.
Nếu hắn không sử dụng loại thủ đoạn thảm liệt quần đấu với địa long sáu chân,
như vậy tuyệt đối không thể ngăn cản nó chạy trốn đến hang động. Một khi nó về
tới hang động, cho dù lá gan của Doanh Thừa Phong có lớn gấp đôi, cũng tuyệt đối
không dám đuổi theo.
So với trơ mắt nhìn nó chạy trốn, không bằng hạ quyết tâm, không từ thủ đoạn giết
chết nó. Cho dù sau khi chém giết, gia tri giảm bớt rất nhiều, cũng còn hơn là
hai tay trống trơn, không mò được cái gì.
Huống chi, chính vì chiến đấu thảm liệt như vậy, cho nên mới khiến cho hồn
phách của địa long sáu chân thành hình, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để chống đỡ
với giá trị của toàn bộ thi thể.
Lực tinh thần quét qua, lỗ hổng của túi không gian lập tức bành trướng.
Sau một lát, vật ấy đã khuếch trương tới mức có thể cất trọn thi thể của địa
long sáu chân.
Mũi chân nhẹ nhàng nhướng lên, ném địa long sáu chân vào túi không gian. Doanh
Thừa Phong khẽ mỉm cười, cũng may mắn trên người hắn có một túi không gian, hơn
nữa trước khi tiến vào cũng đã chuẩn bị cẩn thận, nếu không khi đối mặt với đại
gia hỏa này, hắn thật sự có chút khó xử.
Thu thập xong xuôi, Doanh Thừa Phong cởi bộ áo giáp trên người xuống, thay một
y phục mới.
Hắn thầm tiếc trong lòng, nếu sớm biết như vậy, khi đối mặt với địa long sáu
chân, hắn không nên vẽ rắn thêm chân, mặc bộ áo giáp lên người. Hơn nữa, khi hắn
tiến vào đây, cũng không mang theo một bộ nội giáp sử dụng, đây có lẽ là hắn sơ
xuất lớn nhất của hắn.
Sự việc đến nước này, hắn cũng không thể tránh được, đành phải thu thập tâm
tình, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng hắn lại bắt đầu tính toán nên đi đâu để cướp lấy một bộ giáp. Nếu để
người khác biết được tâm tư của hắn, sợ là sẽ có người bỏ chạy rất xa.
Đi liên tục mấy canh giờ, Doanh Thừa Phong đột nhiên ngừng lại.
Dưới cảm ứng của vật đội đầu, hắn phát hiện được ở phía trước hai trăm trượng
có dấu vết chân.
Mặc dù vật đội đầu không cách nào phân biệt được người có lực lượng cường đại
là nhân loại hay là linh thú nguyên sinh ở đây, nhưng sau khi Doanh Thừa Phong
và trí linh trải qua nhiều lần thử nghiệm, đã có kinh nghiệm tương ứng.
Ba điểm đỏ xuất hiện phía trước, có khả năng rất lớn là nhân loại.
Nhưng điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc là ba người này đi cùng
nhau.
Một khi tiến vào tháp Truyền Thừa, cho dù là đồng môn sư huynh đệ đều sẽ có ý
thức cạnh tranh mãnh liệt.
Nói chung những người có thể tiến vào nơi đây, đều là cường nhân trẻ tuổi kiệt
xuất nhất trong các môn phái, tất cả bọn họ đều vô cùng kiêu ngạo, ít có khả
năng liên thủ.
Nếu gặp mặt trong tháp Truyền Thừa, cho dù không đánh một trận, cũng sẽ tận lực
tránh xa nhau.
Cho nên, sau khi cảm ứng được ba người phía trước đi cùng nhau, trong lòng
Doanh Thừa Phong lập tức dâng lên một tia báo động mãnh liệt.
Do dự hồi lâu, Doanh Thừa Phong thả sói con ra, sai nó chạy về phía trước.
Mặc dù hắn rất tự tin vào bản thân, cho dù gặp phải đối thủ khó khăn thế nào,
nhất định cũng sẽ có sức liều mạng. Nhưng nếu có thể không cần mạo hiểm, hắn cần
gì phải làm chuyện ngu ngốc.
Tốc độ của sói con cực nhanh, không bao lâu đã lặng lẽ đuổi tới.
Phía trước quả nhiên có ba người đi cùng nhau.
Một người trong đó đầu đội mặt nạ bảo hộ, giấu mình dưới chiếc áo bào màu đen rộng
thùng thình, căn bản không nhìn ra là nam hay nữ, là già hay trẻ.
Hai người còn lại cũng phục sức khác nhau, rõ ràng xuất thân từ môn phái khác
nhau.
Nhưng hai người bọn họ lại nhắm mắt theo đuôi người bịt mặt phía trước, giống
như cam tâm tình nguyện thủ hộ cho hắn. Sói con hình thể nhỏ xinh, dễ dàng ẩn nấp,
đi lai trong bụi cỏ lại lặng yên không tiếng động. Sau khi lượn một vòng đã tới
trước mặt ba người.
Nhìn xuyên qua ánh mắt của sói con, Doanh Thừa Phong giật nảy mình.
Người bịt mặt đi phía trước, không nhìn ra trình độ tu vi và dung mạo như thế
nào, nhưng vẻ mặt của hai người phía sau lại đầy lạnh lùng, cay nghiệt, đặc biệt
là đôi mắt của bọn họ, lại tràn ngập một màu trắng chỉ có ở người chết.
Trong nháy mắt nhìn thấy bọn họ, Doanh Thừa Phong thậm chí còn tưởng hắn nhìn
thấy hai người chết.
Người bịt mặt bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu, nhìn xung quanh. Nhưng hai vị
phía sau hắn vẫn bất động, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào.
Điều này làm cho Doanh Thừa Phong càng có thể khẳng định, hai người kia mặc dù
chưa tử vong nhưng tuyệt đối đã mất đi ý thức, đã trở thành con rối trong tay
người bịt mặt.
Nhìn thấy người bịt mặt dường như có điều phát hiện, Doanh Thừa Phong lập tức
thu liễm lực tinh thần, chỉ để lại liên hệ với sói con, thậm chí ngay cả cảm ứng
tinh thần của vật đội đầu cũng không sử dụng.
Một lát sau, người bịt mặt thu hồi ánh mắt, bình thản bước vào khu trung tâm
tháp Truyền Thừa.
Hai người phía sau hắn giống như con rối. theo sát phía sau. Bước chân của ba
người giữ cùng một tần suất, như thể là cùng một người.
Một hồi lâu, sói con trốn trong bụi cỏ mới nhảy dựng lên, quay về chỗ Doanh Thừa
Phong.
Thu sói con vào trong tấm chắn, Doanh Thừa Phong thầm nhủ.
Bất kể là lực lượng của vật đội đầu, hay là liên hệ giữa hắn và sói con, hoàn
toàn vượt qua thế giới tinh thần của phạm trù chân khí.
Hơn nữa, hai loại lực lượng này và cảm ứng tinh thần bình thường có khác biệt rất
lớn, đừng nói là người luyện võ bình thường, cho dù là Linh Sư chính thức cũng
chưa hẳn có thể phát hiện. Nhưng người bịt mặt kia rõ ràng có chút cảm ứng, bởi
vậy có thể thấy được, người này không chỉ là một vị Linh Sư sở trường về lực
tinh thần, hơn nữa tu vi lực tinh thần của hắn không thể khinh thường.
Lại liên tưởng đến hai nhân vật cổ quái bên cạnh hắn, Doanh Thừa Phong có thêm
vài phần kiêng kị.
Có thể tiến vào tháp Truyền Thừa tham gia thí luyện, quả nhiên đều là nhân vật
đứng đầu các phái, trong đó tàng long ngọa hổ, cao thủ nhiều đếm không xuể.
Tuy rằng bản thân hắn cũng là Linh vũ giả vô địch trong cấp độ của mình, nhưng
khi đối mặt với những nhân vật kiệt xuất nhất cùng lứa với mình, hắn vẫn không
dám nói có thể bách chiến bách thắng.
Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong thu thập tâm tình, lẩn đi rất xa, né tránh
người bịt mặt khó lường, tiếp tục tiến về phía trước.