Một khắc hắn cầm lấy tấm chắn trong tay liền có một loại cảm giác máu thịt liên kết. Dường như tấm chắn này cũng giống như Bá Vương thương, cũng đã là một bộ phận trên thân thể của hắn.

Chẳng qua nếu chỉ như vậy cũng không thể khiến Doanh Thừa Phong bị chấn động.

Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là ở trong đầu hắn lại xuất hiện một ảo ảnh Sói nho nhỏ. Ảo ảnh Lang thần kỳ này hiện ra trong não của hắn và toát ra một loại thần thái không muốn xa rời và phục tùng.
Không hề nghi ngờ việc ảo ảnh Sói và tấm chắn trên tay có một liên hệ thần kỳ không thể phá vỡ.

Điều khiến Doanh Thừa Phong suy nghĩ cả trăm lần vẫn không có lời giải đáp chính là, vì sao lúc cầm tấm chắn trong tay lại còn có biến cố như vậy, mà lúc hắn sử dụng Bá Vương thương và Hàn Băng trường kiếm lại chưa bao giờ có tình huống tương tự.

Chẳng lẽ do sử dụng linh hồn linh thú bị phong ấn hòa với trí linh sao?

Bởi vì trong đầu có ảo ảnh Sói tồn tại nên Doanh Thừa Phong dần dần cẩn thận từng li từng tí.

Phong Huống và Liêu Mẫn Cao đều cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, lúc này thấy ánh mắt của hắn có chút quỷ dị liền lo lắng.

- Thừa Phong, có gì không ổn sao?

Doanh Thừa Phong lắc đầu liên tục, nói: - Không có gì. Hắn dừng lại một chút, đột nhiên nói: - Sư tổ, ngài có thể bổ mấy chưởng vào lá chắn viễn cổ này không?

Phong Huống khẽ gật đầu, ông giơ tay đánh ra một chưởng, mạnh mẽ đánh bổ vào trên lá chắn Lang Vương.

- Ầm.
Sức lực không lồ tấn công tới khiến thân hình của Doanh Thừa Phong lay nhẹ, lùi lại liên tiếp ba bước mới có thể đứng vững.

Phong Huống là nhân vật bậc nào cơ chứ, chân khí của ông làm sao có thể đem ra so sánh với Doanh Thừa Phong, mặc dù là tay không đánh ra nhưng sức lực này còn lớn hơn rất nhiều so với một kích hắn dùng toàn lực đánh ra.

Có điều khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong lui về sau ba bước khiến trên mặt Phong Huống lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Sức lực ông đánh ra bao nhiêu trong lòng ông hiểu rõ. Một chưởng này tuy rằng chưa phải toàn lực ứng phó nhưng cũng ẩn chứa gần ba thành sức lực của ông.

Đừng nói là một vũ sĩ chân khí tầng mười, cho dù là vũ sư Thanh Đồng Cảnh trúng chiêu này, chỉ sợ cũng đã bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng biểu hiện của Doanh Thừa Phong lại khiến ông vô cùng sợ hãi thán phục.

- Tốt, lá chắn tốt. Phong Huống từ trong thâm tâm nói.

Vũ lực của Doanh Thừa Phong trong mắt ông quả thực chính là không chịu nổi một kích, nhưng có thể có biểu hiện xuất sắc như vậy tất nhiên là công lao của lá chắn viễn cổ này.

Nhe răng trợn mắt phất phất tay, Doanh Thừa Phong cười khổ nói: - Sư tổ, ngài dùng sức lực quá lớn.
Phong Huống bất mãn nói: - Nói cái gì hả, không xuất ra mạnh mẽ thì làm sao có thể biết được uy năng của tấm chắn này.

Doanh Thừa Phong thấp giọng nói vài câu, hắn dùng tâm kết nối với linh hồn Lang Vương trong tấm chắn. bỗng nhiên đôi mắt của hắn trở nên sáng ngời, ngẩng đầu nói: - Sư tổ, ngài làm lại lần nữa đi.

Phong Huống không kìm nổi cười, tiểu tử này thật đúng là biến mình trở thành lao công miễn phí rồi.

Tuy nhiên, ông cũng không chút phân vân đánh ra một chưởng. Lúc này ông không những không kiềm chế mà còn tăng thêm một tầng sức lực.
- Ầm.

Một luồng sức lực cực mạnh, mặc dù Doanh Thừa Phong cầm lá chắn trong tay nhưng vẫn không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau.

Lần này hắn lui lại khoảng năm bước mới miễn cưỡng ngừng lại được.

Nhưng lúc một chưởng của Phong Huống đánh vào trên mặt lá chắn, một luồng sáng lập tức sáng lên.

Luồng sáng này cũng không nồng đậm, quả thực có thể nói là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng bên trong luồng hào quàng này lại ẩn chứa uy năng khó có thể tưởng tượng.
Phong Huống đứng đối diện hắn khẽ hừ một tiếng, không ngờ ông cũng lui về phía sau một bước.

Ông kinh ngạc há to miệng, khó có thể tin nhìn Doanh Thừa Phong.

- Lực phản kích. Liêu Mẫn Cao kinh hô lên, nói: - Thừa Phong à, vận may của ngươi rất tốt đó, nhanh như vậy mà đã kích phát lực phản kích trên tấm chắn rồi.

Phong Huống chậm rãi lắc đầu một cái, ông quá hiểu tên tiểu tử Doanh Thừa Phong này.

Biết hắn tuyệt đối sẽ không làm việc không có ích, nếu đã khiến ông đánh vào tấm chắn hai lần khẳng định là có thâm ý khác.

Ánh mắt ngưng tụ lại, ông trầm giọng nói: - Thừa Phong, ngươi có thể khống chế lực phản kích của lá chắn viễn cổ này sao?

Liêu Mẫn Cao hơi giật mình nói: - Sư huynh, cái này không có khả năng, lão phu đã từng thử qua vô số lần nhưng không có một lần thành công. Loại uy năng này xuất hiện không hề có quy luật, chỉ có thể dựa vào vận khí của mỗi người mà thôi.

Phong Huống chậm rãi lắc đầu nói: - Sư đệ, ngươi đã quên một việc.
- Cái gì?

- Lá chắn viễn cổ này đã không còn là một linh khí bình thường mà là linh khí siêu phẩm rồi. Phong Huống nghiêm túc nói.

Liêu Mẫn Cao sửng sốt nửa ngày, trong mắt của ông dần dần hiện ra một tia khác thường: - Đúng vậy, siêu phẩm, linh khí siêu phẩm, tất cả đều có khả năng.

Đột nhiên ông xoay người đánh ra một quyền về phía Doanh Thừa Phong.

Một quyền này sắc bén như gió, ào ào rung động, một quyền đánh ra dường như toàn bộ không gian đều bị ảnh hưởng, thanh thế vô cùng to lớn vượt xa hai quyền mới vừa rồi của Phong Huống.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn không cần suy nghĩ giơ tấm chắn lên, và trong nháy mắt đã tạo thành cộng hưởng với ảo ánh Sói trong khu vực não bộ

Lá chắn Lang Vương phát sáng lên, vừa sáng bóng lộng lẫy lại vừa nhỏ bé không thể cảm giác.

- Ầm

Một tiếng vang thật lớn, ngay cả Doanh Thừa Phong đang giữ lá chắn viễn cổ cũng đều không tự chủ được mà bay ra ngoài.

Thực lực của hai bên chênh lệch thật sự quá lớn, cho dù Doanh Thừa Phong có dùng hết khả năng cũng không thể chống đỡ, loại sức lực này căn bản hắn không thể chống cự.

Tuy nhiên, đánh ra một quyền này thì Liêu Mẫn Cao cũng không khác gì.

Tuy rằng ông cố gắng ổn định thân thể của chính mình nhưng vẫn lui về phía sau nửa bước.

Sau khi bị lường sức lực phản tác dụng tấn công lại, cho dù ông muốn lên đuổi cùng giết tận cũng không thể làm được.

Hai chân chạm đất, Doanh Thừa Phong lập tức kêu lên: - Sư tổ, đệ tử nhận thua.
Tuy nói có lá chắn viễn cổ phòng ngự đã triệt tiêu phần lớn sức lực tấn công. Nhưng hai cánh tay của Doanh Thừa Phong vẫn mơ hồ khẽ run lên.

Thực lực của hai vị lão nhân này quả thực khủng bố, hắn cũng không muốn tiếp tục làm chuột bạch thí nghiệm nữa.

Phong Huống cười ha ha nói: - Thừa Phong, ngươi quả nhiên có thể khống chế lực phản kích.

Với xác suất của lá chắn này mà liên tiếp hai lần xuất hiện luồng sức lực này thì không phải là ngẫu nhiên nữa.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói: - Sư tổ, đệ tử và khí trung chi linh kết nối quả thật có thể khống chế lực phản kích, nhưng sức lực của hai ngài quá mạnh mẽ, đệ tử không thể nào chịu nổi nữa.

Phong Huống mỉm cười lắc lắc đầu, hắn đột nhiên nói: - Thừa Phong, ngươi có biết lực phản kích của tấm chắn này có cực hạn như thế nào không?

Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, hắn nhíu mày, sau một lát nói: - Sư tổ, đệ tử không biết. Nhưng đệ tử có một loại cảm giác, cho dù sức lực của hai vị có mạnh hơn gấp đôi cũng không thể đánh tan lá chắn này, lá chắn này không thể đạt tới sức lực phản kích cực hạn.

Phong Huống và Liêu Mẫn Cao liếc mắt nhìn nhau, bọn họ gật đầu một cái.

- Đúng vậy, thật không hổ là bảo bối tìm được trên chiến trường viễn cổ.
Phong Huống tự đáy lòng thở dài nói: - Vật ấy quá hoàn mỹ, vượt xa cả linh khí cấp Hắc Thiết Cảnh. Thừa Phong, ngươi phải sử dụng thật tốt, ngàn vạn không thể phụ lòng được.

- Vâng. Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói: - Đệ tử hiểu.

Liêu Mẫn Cao cười ha ha, nói: - Thừa Phong, lúc ngươi sử dụng lá chắn này có thể khống chế được lực phản kích, ha ha, khi nào thật cần thiết dùng cũng không muộn.

Doanh Thừa Phong vội vàng nói: - Đệ tử thụ giáo.
Lực phản kích này đúng là thuộc tính cực kỳ hiếm thấy, nếu như không đề phòng mà đột nhiên sử dụng có thể sẽ phát huy ra tác dụng cực lớn không thể so sánh nổi.

Phong Huống khẽ gật đầu nói: - Thừa Phong, nhìn lại ẩn Sói một chút đi.

Tấm chắn này có hai thuộc tính lớn, lực phản kích và lực bí vân, hơn nữa bí vân này còn là "Ẩn Sói" cực kì hiếm thấy

Sau khi có khí linh, lực phản kích đã có thể không chế, không biết "Ẩn Sói" sẽ có biến hóa như thế nào.

Doanh Thừa Phong lên tiếng, đưa chân khí và một tia sức lực tinh thần tiến vào tấm chắn.
Sức lực bí văn "Ẩn Sói" này không giống bình thường, muốn kích phát loại sức mạnh này không chỉ cần riêng chân khí mà còn cần sức lực tinh thần của Linh Sư hùng mạnh.

Nói cách khác, nếu linh khí rơi vào trong tay Vũ sư bình thường thì uy năng sẽ giảm đi rất nhiều.

Lá chắn viễn cổ này hoàn toàn là bảo vật do sức lực của Linh Sư tạo ra.

- Vèo

Một luồng hào quang từ trung tâm lá chắn thoáng hiện ra, sau đó, vô số quang mạng ngưng tụ thành một sói con màu xám.
Sói nhỏ này cũng không cao lớn, hùng tráng to lớn giống như Lang Vương.

Nhưng, so với việc lúc trước tấm chắn ngưng tụ ra sói kia nhìn qua còn có vài phần hư ảo, vậy nên Sói nhỏ này có vẻ chân thật hơn rất nhiều.

Đúng vậy, chân thật, đây là biến hóa lớn nhất.

Nếu ba người bọn họ không tận mắt nhìn thấy Sói nhỏ này từ trong tấm chắn nhảy ra, và do ánh sáng ngưng tụ mà thành thì thật sự sẽ nghĩ đây là một sói con thật sự.

Sói con đảo mắt một vòng, hình thái gần giống như Sói thật sự. Sau đó nó nhanh chóng chạy tới bên chân Doanh Thừa Phong, vươn đầu nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.
Phong Huống nheo mắt lại, chậm rãi nói: - Khá lắm, ngoại trừ không có tim đập, nhiệt độ và hô hấp ra thì đây chính là một sinh linh thật sự.

Liêu Mẫn Cao cũng liên tục gật đầu, nói: - Đúng vậy, khí linh chính là khí linh, lão phu bái phục.

Sau khi đã có được khí linh, "Ẩn Sói" gần như có thể đánh đồng với Sói thực rồi.

Mà sắc mtawj của Doanh Thừa Phong lại mơ hồ đỏ lên, ở trong ba người , không thể nghi ngờ gì hắn chính là người bị tấn công nhiều nhất.

Bởi vì nguyên nhân có ảo ảnh Sói trong não bộ nên hắn có thể nhìn thấy tất cả những gì mà con Sói thấy, nghe được tất cả những gì mà Sói nghe được.
Con sói này trừ việc không có được thực lực đáng sợ như Doanh Thừa Phong thì gần như không hề khác gì so với hắn.

Do dự một chút, Doanh Thừa Phong cũng không nói ra phát hiện này.

Bởi vì chuyện này vô cùng kinh thế hãi tục, hơn nữa còn có chút mơ hồ nên hắn sinh ra một ý nghĩ, kia chính là thủ đoạn bảo toàn sinh mệnh của mình, giấu càng sâu càng tốt.

Nếu như trước khi quán linh hắn còn vài phần bất mãn.

Vậy thì giờ phút này ý nghĩ của hắn đã hoàn toàn chuyển biến.

Tấm chắn này đã thành một trong những linh khí đáng tin cậy nhất của hắn, có vật này trong tay thì hành trình tiến vào tháp Truyền Thừa, hắn nắm chắc lớn hơn ba phần.

Nhìn về phương hướng nào đó, trong lòng Doanh Thừa Phong không ngờ lại là nóng lòng muốn thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play