Doanh Thừa Phong “a…” một tiếng dài, trên mặt hiện lên mấy phần hậm hực.

Người luyện võ cũng được phân chia ra nhiều đẳng cấp. Bất kể là hắn hay thúc thúc Doanh Lợi Đức cũng chỉ là một tên Võ sĩ mà thôi.

Mà danh xưng Võ sư, trong Tam Hạp thôn này dường như lại có vẻ xa lạ lẫn thần bí.

Theo Doanh Thừa Phong biết, Võ sư vốn có võ lực cường đại, tuyệt đối không phải cỡ cấp Võ sĩ có thể với tới. Mà đối với kẻ có chân khí tầng ba như hắn, cũng chính là Võ sĩ cấp ba mà nói, thì Võ sư càng giống như thần thoại phi thường, còn xa thì kẻ có cấp bậc như hắn hiện thời có thể chạm tới.

Nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của Doanh Thừa Phong, không hiểu sao Trầm Ngọc Kỳ lại cảm thấy lòng mình đau xót. Nàng thầm hối hận: “Bản thân đã biết rõ tu vi chân khí của hắn, vì sao còn lại cất lời châm chọc làm gì?!”

Nàng khẽ cúi đầu, từ từ dò hỏi với vẻ cẩn trọng vô vàn: “Ngươi… thất vọng hả?”

Doanh Thừa Phong hít một hơi căng tràn lồng ngực, tức thì chóp mũi đã nghe được một hương thơm ngào ngạt. Hắc khẽ lắc đầu rồi đáp: “Ta không thất vọng!”

Gương mặt Trầm Ngọc Kỳ càng đỏ hơn nhưng vẫn cố nén ý niệm trong đầu, hỏi khẽ: “Thật?”

“Thật!” Doanh Thừa Phong ưỡn ngực nói: “Hiện giờ, tuy ta không phải là Võ sư nhưng sau này, nhất định có thể trở thành Võ sư!”

Thanh âm của hắn vang vang hữu lực, lộ ra sự tự tin mạnh mẽ không gì sánh nổi.

Trầm Ngọc Kỳ mím mím đôi môi anh đào, trong mắt toát lên một thần sắc say mê mơ hồ.

Nếu như lúc hai người vừa quen mà Doanh Thừa Phong lại nói kiểu hào sảng thế này, thì hơn phân nữa Trầm Ngọc Kỳ chẳng thèm ngó ngàng tới, mà cho rằng mình đang gặp phải thứ cuồng vọng tự đại.

Nhưng sau khi quen biết lâu như vậy, nàng thế nhưng đã tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong làm nên đủ loại kì tích.

Trong mấy tháng ngắn ngủi, từ tu vi chân khí tầng một nhảy vọt lên tầng ba thì đã thôi không nói nhưng trên phương diện học tập linh văn, hắn còn biểu hiện ra thiên phú hoàn toàn chinh phục nàng.

Mỗi khi nghĩ lại Doanh Thừa Phong có thiên phú đến thế thì khắp thiên hạ rộng lớn, còn có chuyện gì hắn không làm được đây?

“Thơm quá à!” Doanh Thừa Phong toàn lực hít lấy hít để, cất lời khen từ tận đáy lòng.

Đôi má Trầm Ngọc Kỳ tức thời đã chuyển sang màu đào chín đỏ. Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, liếc hắn với vẻ hung hăng nhưng trong ánh mắt nàng lại lộ vẻ vui quá hóa cuồng.

Doanh Thừa Phong chỉ cười hề hề, nhưng lo lắng tiểu mĩ nhân thẹn quá thành giận nên vội vàng chuyển đề tài. Hắn nói: “Ôi… nếu trên người ta có một thanh linh khí thì quá tốt!”

Trầm Ngọc Kỳ khẽ bĩu bĩu môi, nói: “Ngươi đó, chỉ biết bỏ gần theo xa! Nếu ta là ngươi thì sẽ nghĩ cách chuẩn bị một bộ linh văn sáo trang cấp thấp nhất. Như vậy khi tổ hợp lại, nó nhất định sẽ có uy năng tương đương với một linh khí Sư cấp. Đây chẳng phải so với chuyện ngươi nắm một thanh linh khí Sư cấp nhưng lại không thể dùng, còn tốt hơn nhiều đấy ư!”

Doanh Thừa Phong liền giật nảy người, đôi mắt của hắn tức thời sáng rực lên.

Một lời thức tỉnh người trong mộng! Trầm Ngọc Kỳ chẳng qua thuận miệng nói ra nhưng lại khiến cho Doanh Thừa Phong phải suy nghĩ đến một việc thật nghiêm túc.

Phương Hủy sở dĩ muốn làm bộ khôi giáp này, có phải chuẩn bị vì một Võ sĩ không?

Trầm Ngọc Kỳ ngẩng đầu nhìn sắc trời, kinh hô một tiếng mới nói: “Ngươi học tập và tu luyện cho tốt đi! Ta sẽ còn trở lại thăm ngươi!”

Lời nói chưa dứt, thân hình nàng thoáng động đã bay vút đi mất.

Doanh Thừa Phong nhìn tốc độ phóng đi của nàng mà lòng hâm mộ không ngừng.

Thật ra, sau khi quen biết lâu như vậy, hắn sớm đã nhận ra bất kể tu vi chân khí hay thân pháp võ kĩ của Trầm Ngọc Kỳ cũng đều vượt xa mình.

Chẳng qua, song phương luôn rất ăn ý né tránh đề tài này. Hơn nữa, Trầm Ngọc Kỳ vậy mà chẳng bao giờ tự phụ bản lĩnh kì diệu của nàng trước mặt hắn.

Bất quá, năng lực che dấu của cô bé dù sao vẫn hơi kém một tẹo. Giờ phút này, nàng triển khai thân pháp đã thoáng cái biến mất, chuyện này đối với một thiếu niên luôn ôm tâm tư khác trong lòng mà nói, thật sự là một đả kích không nhỏ!

Hắn thở dài thườn thượt. Xem ra, muốn hoàn thành tâm nguyện thì còn một quãng đường rất dài phải đi đây!

Nhưng không biết được con đường này so với con đường tấn thăng Võ sư, còn gian nan hơn mấy phần nữa?!

Lắc đầu, Doanh Thừa Phong sải bước đi về nhà mình.

Song… sau khi hắn đi khỏi không lâu, từ sau một cây cổ thụ chợt xuất hiện một bóng người chậm rãi bước ra.

Trương Minh Vân! Vị Linh sư cường đại này cau mày nhìn bóng lưng hắn mà trong miệng lẩm bẩm: “Không thể nào được! Chẳng lẽ chính tay tiểu tử này đã vẽ nên đồ án cải tạo linh văn kia sao..?!?”


Trở về nhà. Sau khi dùng bữa xong, Doanh Thừa Phong lại lấy ra khôi giáp và Phong linh thạch một lần nữa.

Bởi đã có một lần kinh nghiệm, cho nên hắn quen đường tỏ lối mà rót linh lực của Phòng ngự chi thạch vào một chiếc hộ tí*.
*Hộ tí: giáp bảo vệ tay.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn phát hiện một việc ngoài ý muốn: Trước sau thì chân khí của mình chỉ tiêu hao mất một phần ba.

Hắn tức thì hiểu ngay, trong linh văn sáo trang thật ra cũng phân ra nặng nhẹ. Đầu khôi và khôi giáp, không thể nghi ngờ chính là vật trọng yếu nhất, mà hộ tí và hộ thối* lại thuộc về bộ phận phụ.
*Hộ thối: giáp bảo vệ đùi.

Mặc dù là phụ nhưng cũng là vật không thể thiếu, mà quá trình quán linh thật ra lại dễ hơn khá nhiều.

Rèn sắt khi còn nóng! Hắn không ngừng nỗ lực quán linh nốt cái hộ tí còn lại. Chẳng qua, sau khi quán linh cho nó thành công, lực lượng trong viên Phòng ngự chi thạch hầu như cũng tiêu hao hết sạch, hóa thành một đống bụi phấn bay tung tóe.

Dĩ nhiên… Doanh Thừa Phong cũng chả đau lòng vì chuyện này chút nào.

Bởi đối với hắn mà nói, có hay không có Phong linh thạch thì cũng chẳng có gì khác biệt quá lớn.

Chỉ cần có Trí Linh bên cạnh, có thể tiến hành phân liệt thành vô hạn phân thân rồi lấy chân khí chuyển thành dao động sóng linh… Hiệu quả sau khi quán linh thực ra còn tốt hơn ba phần so với việc sử dụng Phong linh thạch.

Có điều, làm như thế thật sự là mệt mỏi thái quá. Trừ phi là chuyện bất đắc dĩ, nếu không hắn tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ muốn làm kiểu “tự mình chuốc khổ”.

Cứ như thế… Sau mấy ngày, Doanh Thừa Phong rốt cuộc đã quán linh xong hết cho mấy kiện đồ vật còn lại.

Dĩ nhiên, hắn chỉ rót lực lượng của Phòng ngự chi thạch mà thôi, còn viên Hàn Băng chi thạch kinh khủng kia, cuối cùng kia vẫn được hắn đặt trong hộp ngọc một cách đàng hoàng.

Đúng như tình trạng hắn đã đoán trước, sự khó khăn của mỗi phụ kiện khác nhau cũng bất đồng. Hộ tí và hộ thối mười phần dễ dàng, đầu khôi chỉ hơi phải cố sức, nhưng cả bộ khôi giáp mới thực sự là chuyện lớn. Hắn cơ hồ đã tiêu hao hơn tám phần chân khí, hơn nữa còn làm vỡ vụn hai khối Phòng ngự chi thạch mới miễn cưỡng quán linh thành công.

Chằng qua nỗ lực và đau khổ của hắn cũng không hề uổng phí! Khi quán linh thành công cho tất cả phụ kiện, sau khi đặt chúng cùng một chỗ thì tức thời chúng đã phóng ra một loại lực lượng quỉ dị khó có thể hình dung được.

Doanh Thừa Phong cầm lấy chúng rồi mặc vào từng kiện, hơn nữa còn thử nghiệm đơn giản một lần. Hắn kinh ngạc phát hiện, sau khi linh văn sáo trang hội tụ cùng một chỗ thì số lượng chân khí có thể tồn trữ đã gia tăng thật lớn. Thêm vào, đó linh văn giữa sáu phụ kiện này vẫn còn liên hệ với nhau, uyển chuyển hòa thành một thể, mà còn gia tăng phòng ngự cho cả chỉnh thể cao hơn một bậc.

Trong quá trình nghiên cứu suốt mấy ngày, Doanh Thừa Phong rốt cuộc cũng đưa ra quyết định cuối cùng. Hắn muốn trải nghiệm chuyện tiến hành quán linh cho cả bộ sáo trang.

Hàn Băng chi thạch! Viên Phong linh thạch cường đại mà thần bí này, rốt cuộc sẽ được dùng như thế nào?!

Bình tâm tĩnh khí, điều chỉnh tình trạng thân thể đến trạng thái tốt nhất, Doanh Thừa Phong nuốt vào một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, sau đó mới đặt Hàn Băng chi thạch lên đầu khôi.

Lúc này, cả bộ sáo trang đã được tổ hợp lại, từng đường linh văn của các phụ kiện chồng lẫn lên nhau, tạo thành một chỉnh thể hoàn mĩ. Đây chính là thành quả tốt nhất sau khi Doanh Thừa Phong nghiên cứu mất mấy ngày! Dựa vào suy tính của Trí Linh, cách sắp xếp chồng lên nhau như hiện tại sẽ khiến khả năng quán linh thành công gia tăng thật lớn.

Thật ra hắn cũng không biết. Quán linh cho linh văn sáo trang thậm chí còn khó hơn bội phần so với quán linh cho một linh khí Sư cấp!

Đặc biệt là cửa ải quán linh cho toàn chỉnh thể này, đã khó càng thêm khó!

Một khi thất bại, không chỉ phải trả giá bằng viên Hàn Băng chi thạch trân quý ấy. Ngay cả mọi nỗ lực lúc trước tính ra chỉ còn công cốc.

Quán linh cho linh khí Sư cấp, vốn không phải là chuyện người thường có thể dây vào!

Song… bởi vì cái gọi là “nghé con không sợ cọp” nên sau khi Doanh Thừa Phong quán linh thành công mấy lần, thì đã có lòng tin gấp trăm lần. Hơn nữa, có trung phẩm Dưỡng Sinh đan phụ trợ, tự nhiên là “nghĩa vô phản cố” muốn thử một chút.
*Nghĩa vô phản cố: một đi không trở lại – Không hề hối tiếc.

Dưới sự dẫn đường của Trí Linh, một luồng dao động sóng lực mà mắt thường không tài nào thấy nổi đã bắt đầu truyền ra ngoài.

Loại dao động sóng này tương đối quỉ dị. Trong tích tắc khi tiếp xúc với Hàn Băng chi thạch, nó tức thì dẫn phát lực lượng được phong ấn của viên đá này ra ngoài.

Sau một khắc, nhiệt độ của cả gian phòng đã giảm xuống ba độ trong nháy mắt.

Mà đầu khôi của linh văn sáo trang đã bị bao phủ trong một tầng sương trắng thật dầy.

Một lượng hàn khí cực lớn từ trong Hàn Băng chi thạch tuôn ra, từng tia một tiến vào đầu khôi không hề lãng phí.

Linh văn của đầu khôi rõ ràng không cách nào chịu nổi lực lượng khổng lồ đầy quỉ dị như thế, cho nên nó bỗng phát ra âm thanh vù vù khe khẽ tựa hồ đang rên rỉ kêu đau.

Thật may mắn là, giờ phút này không chỉ có mỗi đầu khôi phải chịu đựng lực lượng này, mà chính là một bộ khôi giáp sáo trang đầy đủ.

Dường như cảm ứng được khốn cảnh của đầu khôi, toàn bộ những phụ kiện còn lại bỗng sáng lên.

Nó phóng ra một vầng hào quang dầy đặc và rực rỡ, từng đường linh văn dưới sự kích thích của ngoại lực mạnh mẽ thế nhưng lại như hiện ra từ hư vô.

Sau khi lực lượng của Hàn Băng chi thạch thấm vào mỗi đường linh văn, bộ khôi giáp cũng đã trở thành một chỉnh thể rực sáng. Giờ phút này, khi bị ngoại lực xâm nhập, cả bộ sáo trang tự nhiên đoàn kết một lòng cùng chiến đầu lại kẻ địch chung.

“Ầm, ầm, ầm!”

Từng tiếng nổ to rõ không ngừng vang trên khải giáp. Thật ra những âm thanh này không lớn, thậm chí có thể nói là quá nhỏ đến không đáng kể. Nhưng trong tai Doanh Thừa Phong, chúng lại vang vọng như sấm rền chấn động lòng người.

Nguyên nhân bởi hắn dẫn đường cho lực lượng của Hàn Băng chi thạch, cho nên mới xuất hiện cảm giác quỉ dị đến như vậy.

Chân khí trong người rút nhanh như hồng thủy, chỉ trong chốc lát đã giảm mất một phần ba. Mặc dù có trung phẩm Dưỡng Sinh đan không ngừng bổ sung nhưng vẫn không có cách nào bù đắp được như cũ.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong đại biến. Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân đã quá nóng vội.

Quán linh cho linh văn sáo trang! Tuyệt đối còn phức tạp và khó khăn hơn mình nghĩ rất nhiều! Chỉ bằng thực lực nhỏ nhoi của bản thân thì căn bản là không thể nắm giữ toàn cục trong tay.

Song… đang lúc hắn nghĩ có nên buông xuôi hay không, dao động sóng linh do Trí Linh phóng ra đã thay đổi đột ngột.

Dưới tình huống này, không chỉ có dao động sóng lực của Hàn Băng chi thạch, mà còn tồn tại lực lượng của Phòng ngự chi thạch. Trí Linh vậy mà ở thời khắc mấu chốt này lại phóng ra một dao động sóng đặc thù để dung hợp hai loại lực lượng linh tính đặc thù kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play