Hơi lắc đầu, Doanh Thừa Phong vẫn lấy ra một viên phong linh thạch, nhẹ nhàng đặt ở bên trên thi thể Lang Vương
Sau đó, hắn sử dụng lực lượng tinh thần tiến hành xua đuổi, bức bách linh phách của Lang Vương ly khai thân thể của nó, tiến vào bên trong phong linh thạch.
Trong nháy mắt khi linh phách Lang Vương ly khai thân thể, cơ thể Doanh Thừa Phong đột ngột chấn động. Bởi vì giờ phút này trong đầu của hắn không hiểu sao cảm ứng được một bức đồ án cực kỳ cổ quái.
Một con Hắc Lang cực lớn hiện ra bên trong thế giới tinh thần của hắn, đôi mắt nó trừng trừng đầy vẻ oán hận, trên người nhộn nhạo lấy một loại oán niệm sát khí không cách nào tương tương. "Rống..."
Cự lang đột nhiên ngẩng đầu, phát ra một tiếng kêu điên cuồng mà thê lương. Tiếng kêu này vang vọng, trong thế giới tinh thần của Doanh Thừa Phong lại nhộn nhạo, tựa hồ như muốn phá tan thế giới tinh thần của hắn vậy.
Nếu như là Linh Sư bình thường đột nhiên hứng chịu ảnh hưởng của cỗ oán niệm sát khí này, sợ là sẽ bị dọa làm cho sợ hãi tới mức không khống chế được thần trí. Nhưng ban thân Doanh Thừa Phong vốn có sát khí cũng đã hơn xa ý niệm của Hắc Lang trong thế giới tinh thần rồi. Tuy Hắc Lang này là một oán phách của một Lang Vương 300 năm chết không cam lòng biến thành, nhưng làm sao có thể bằng oán khí của hàng vạn sinh linh chết dưới tay của Doanh Thừa Phong được. Cho nên, thế giới tinh thần của hắn chỉ là thoáng dao động một chút liền lập tức khôi phục bình thường.
Sát khí khổng lồ kia, đủ để cho Linh Sư bình thường sợ hãi hoảng loạn và suy sụp nhưng cũng không cách nào chạm đến đến thế giới tinh thần của Thừa Phong.
Cự lang tựa hồ ngơ ngác một chút, nó xác thực là kết quả của ý niệm sót lại cùng oán phách của Lang Vương tạo nên, tuy nói có một chút linh trí, nhưng dù sao cũng đã chết, không cách nào bằng được trí tuệ của nó khi còn sống.
Lúc này, một ý niệm còn sót lại của nó chính là phá hủy hoàn toàn cái thế giới tinh thần muốn thu phục nó kia.
Điều này, đã trở thành mục đích tồn tại duy nhất của nó. Chỉ là, Doanh Thừa Phong tuy tu vi chân khí chỉ vẹn vẹn ở tầng thứ 9, nhưng lượng tinh thần lực của hắn lại hơn xa tu vi chân khí, hơn nữa trong thế giới tinh thần của hắn tràn ngập Hung Sát chi khí còn cường đại hơn so với Linh phách của Lang Vương.
Bên trong thế giới tinh thần này, hết thảy sự điên cuồng của Linh phách của Lang Vương đều là tốn công vô ích, căn bản là không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hắn được.
Thê nhưng Linh phách của Lang Vương cảm ứng được hết thảy, nhưng nó vẫn là tiếp tục dùng sức lực còn sót lại tấn công thế giới tinh thần này, nó muốn hoàn thành sứ mạng cuối cùng của chính mình.
Nhưng mà, ngay khi nó vẫn tốn công vô ích làm điều này, một cỗ lực lượng tinh thần càng thêm khổng lồ đúng lúc đó phủ xuống.
Linh phách của Lang Vương toàn thân run rẩy, nó kiệt lực muốn tránh, nhưng sau đó lập tức phát hiện, bất kể nó cố gắng giãy giụa như thế nào, đều không thể thoát khỏi uy áp của lực lượng cường đại này.
Hơn nữa, bên trong cỗ lực lượng này, vây ma ẩn chứa khí tức hung ác, sát khí còn cường đại hơn cả nó, khiến nó cảm nhận được sự sợ hãi tân sâu trong linh hôn.
Dần dần, Linh phách của Lang Vương yên tĩnh trở lại, nó hóa thành một tia âm phách màu đen tiến nhập vào trong phong linh thạch.
Mở hai mắt, Doanh Thừa Phong đem phong linh lên cao. Dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, viên phong linh thạch hiện ra sự biến hóa khác thường.
Phong linh thạch thông thường dưới ánh mặt trời hiện ra biến hóa các thuộc tính màu sắc bất đồng, hoặc là xanh lục, hoặc là xanh dương, hoặc là đỏ rực.
Đương nhiên, có vài viên phong linh thạch hỗn hợp thuộc tính hiện ra hào quang nhiều màu càng thêm tươi đẹp.
Thế nhưng, viên phong linh thạch này lại hoàn toàn không giống với những viên khác.
Ở phía dưới vòng vầng sáng, hắn tựa hồ thấy được một cái bóng đen nhàn nhạt. Đây là một con cự lang ngửa đang ngẩng đầu hú dài. Dù chỉ là một cái linh hồn, Lang Vương cao ngao như cũ hiện lên vẻ bất cam.
Trong phong linh thạch , khí tức đặc thù thuộc về Lang Vương, cảm nhận rõ ràng ngạo khí Vương giả này.
Doanh Thừa Phong nheo lại hai mắt, hắn lẳng lặng nhìn viên phong linh thạch. Trên mặt của hắn chớp động lên một tia kinh ngạc, hắn nhận ra, âm phách vốn có bên trong phong linh thạch tựa hồ có chút bất đồng so với Khí Linh mà mình sử dụng Tri Linh rot vao.
Chỉ là, tuy hắn có thể mơ hồ phát giác được sự khác biệt giữa hai cái kia, nhưng lại không biết nên hình dung thế nào. Nếu quả thật muốn tiến hành so sánh, như vậy khí linh mà hắn tạo ra được thì giống với phiên bản trí tuệ nhân tạo sơ khai đầu tiên, nhưng Linh phách của Lang Vương lại giống một con chó nhỏ chỉ vừa mới sinh ra không lâu.
Doanh Thừa Phong trong lòng suy nghĩ hồi lâu, thủy chung không cách nào đoán được cái hai loại linh tính trí tuệ bất đồng đến tột cùng cái nào thích hợp hơn với Linh khí chi linh.
Có điều, hai cai này mặc dù có tầng tầng khác biệt, nhưng cũng có thể xưng là sinh linh, có được linh tính mà khoáng vật chất bình thường chưa từng có.
Nếu sử dụng thoả đáng, như vậy cũng có thể trở thành khí linh chí cao vô thượng. Khí linh, chinh la linh hôn cua linh khi.
Một Linh khí một khi sinh ra Khí Linh, như vậy địa vị của nó chính là sẽ có biến hóa long trời lở đất.
Cho dù là một kiện Linh khí cấp hạ phẩm võ sĩ bình thường một khi sinh ra khi linh cung se lâp tưc đươc đanh gia la siêu phâm.
Bởi vì bản chất muốn gia tăng Linh khí, thủ đoạn tăng uy năng Linh khí lên kỳ thật cũng không ít. Nhưng mà muốn lại để cho linh khi sinh ra khi linh, xác suất chính là thấp đến làm cho con người tức đến lộn ruột rôi.
Cho dù là Linh Sư cường đại hơn nữa, bọn hắn có thể dễ dàng một lần nữa tiến hành cải tạo và rèn luyện đối với Linh khí, lại để cho Hạ phẩm Linh khí tăng lên đến Trung phẩm, Thượng phẩm, thậm chí cả Cực phẩm. Có thể làm cho Hắc Thiết cấp Linh khí tấn chức Thanh Đồng cấp, Bạch Ngân cấp, thậm chí là Hoàng Kim cấp. Nhưng hắn cũng không dám nói, mình có thể để cho một kiện Linh Khí cấp hạ phẩm võ sĩ bình thường nhất sinh ra khí linh.
Mà Linh Khí một khi đã sinh ra Khí Linh, bất luận bản thể nó yếu kém như thế nào, đều sẽ có người nguyện ý bỏ một cái giá lớn đến trợ giúp nó chậm rãi tăng lên, cho đến trở thành đương thế thần binh tiếng tăm lẫy lừng.
Thời gian Doanh Thừa Phong sa vào tu luyện Linh Đạo cũng không ngắn, cho nên hắn cũng biết không ít bí mât.
Ở bên trong các khu chợ đen, loại linh phách linh thú quả thực chính là có tiền cũng không mua được. Nếu như có người nào có được vật ấy, như vậy lập tức là có thể được hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.
Đương nhiên, thứ này cũng là một cái mối họa, một khi xuất hiện, như vậy những kẻ đánh chủ ý lên nó cũng nhiều không kể xiết.
Doanh Thừa Phong tin tưởng, chỉ cần mình đem tin tức Linh phách của Lang Vương truyền đi, khẳng định sẽ gây nên sóng gió.
Tuy nhiên, hắn đã quyết định chủ ý, thứ này đã khó có được như vậy, chính mình đương nhiên muốn sử dụng làm của riêng.
Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong thậm chí có chút hối hận. Nếu để cho hai người Lý Tĩnh Mẫn cùng Cừu Nhân Nghĩa biết rõ Lang Vương này vây mà vào cái xác suất nhỏ nhất sinh ra linh thú chi phách, như vậy bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cho hắn đi như thế hay không.
Ở trong hồ nước phục kích không thành công hai người bọn họ, Doanh Thừa Phong trong nội tâm kỳ thật cũng là tương đối ảo não. Bởi vì hắn có một loại dự cảm, hai người kia nhất định sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của hắn bên trong tháp thí luyện truyền thừa.
Thu liễm tâm thần, Doanh Thừa Phong đem phong linh thạch thu vào túi không gian trong. Sau đó, tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào bề mặt khối băng.
Lúc hóa giải hai thanh Hàn Băng trường kiếm, Doanh Thừa Phong đã có chút ít kinh nghiệm đối với việc hòa tan khối băng. Một cách chậm rãi, tại lòng bàn tay của hắn phóng xuất ra một tia khí tức nóng rực, cỗ hơi thở này theo thời gian giống như là ngọn lửa, hòa tan khối băng từng chút một. Một lát sau, toàn bộ khối băng biến mất, thi thể hắc tuyến xà rơi xuống, nhẹ nhàng nằm ở trên mặt đất.
Tuy Doanh Thừa Phong đã xác định trên người nó đã không có một nửa khí tức sinh mệnh, nhưng hắn vẫn vẫn không dám có một tia chủ quan khinh thường.
Bởi vì con độc xà này khá giảo hoạt, nó thậm chí còn biết làm bộ tiến vào ngủ đông để lừa gạt Doanh Thừa Phong. Đã có lần thứ nhất, như vậy có lần thứ hai thì cũng chẳng có gì lạ cả.
Duỗi tay vung lên, một đạo bạch quang đảo qua, trùng trùng điệp điệp bổ chém trên mình hắc tuyến xà.
Con rắn run rẩy thoáng một phát, lăn mình theo lực lượng bạch quang, quay cuồng vài cái, mềm nhũn không còn chút sức lực.
Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cục xác định, con độc xà này xác thực là đã chết.
Dùng tay nâng thân rắn lên, sau đó kiểm tra một phen, hắn phát hiện ra một đạo bạch tuyến thật nhỏ dùng mắt thường khó có thể thấy được ở chỗ tim gan của nó.
Bạch tuyến này từ cổ hắc tuyến xà chạy xuống, mãi cho đến tận lỗ đít của nó.
Đôi mắt lóe lên, trong đầu Doanh Thừa Phong lập tức xuất hiện thông tin có liên quan đến hắc tuyến xà.
Cho dù là đặc điểm của loài rắn, năng lực, tập tính, hay là tác dụng cùng độc tính, đều rất rõ ràng.
Bạch tuyến này đúng là nhược điểm duy nhất trên cơ thể hắc tuyến xà, cũng là nơi không chịu được công kích. Dùng thực lực hiện tại của Doanh Thừa Phong, cũng chỉ có thể đem nó giải phẫu ra từ chỗ này.
Nhưng cũng chỉ có đợi đến lúc hắc tuyến xà đã tử vong, hắn mới có thể đủ thời gian tìm kiếm.
Nếu con độc xà này còn sống, Doanh Thừa Phong coi như là năng lực cường đại hơn đi chăng nữa, cũng không cách nào thuân lơi tìm được cơ hôi nay.
Cổ tay khẽ đảo, từ túi không gian lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén. Đã có túi không gian, Doanh Thừa Phong có thể mang theo bên mình nhiều đồ hơn. Thanh chủy thủ là một kiện Linh khí, mặc dù chỉ là Linh khí bình thường, nhưng sự sắc bén của nó Doanh Thừa Phong cũng hiếm thấy.
Đơn thuần về độ sắc bén, nó còn hơn một chút so với Hàn Băng kiếm.
Bên trong tàng bảo khố của Phong Huống, Doanh Thừa Phong vừa nhìn thấy nó thì không chút khách khí đem nó làm của riêng rôi, quả nhiên giờ phút này lại có tác dụng.
Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng xẻ một đường, bạch tuyến giờ chảy ra tia màu đo.
Con hắc tuyến xà này bị Doanh Thừa Phong đông lạnh thành khối băng, trên người nó huyêt dich tự nhiên cũng bị đông cứng lại. Cho nên giờ phút này tuy bị rút gân lột da, cũng không có máu tươi chảy ra.
Doanh Thừa Phong trước kia mặc dù chưa từng làm việc này, nhưng là trong đầu có tồn tại Trí Linh, cho nên sau khi đọc mấy phần thông tin, thì trong lòng hiểu rõ rôi.
Một lát sau, hắc tuyến xà đã bị hắn xử lí gọn gàng, da rắn, trứng rắn, răng đều để gọn một nơi.
Làm xong hết thảy, hắn mới thở dài một hơi.
Về phần thi thể Lang Vương càng thêm khổng lồ kia, hắn còn không có tinh lực đi xử lý rôi. Hơn nữa, Lang Vương kia tuy giá trị hơn hắc tuyến xà, nhưng bản thân nó cũng không có độc tính, cho nên người bình thường cũng có thể chậm rãi xử lý, mà trên mình hắc tuyến xà ẩn chứa kịch độc lại làm cho Doanh Thừa Phong không khoi lo lắng nếu đem nó giao cho người khác.
Sửa sang lại chút, Doanh Thừa Phong nghỉ tạm ở chỗ này một ngày, để cho tinh thần khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Sau đó, hắn lật ra bản đồ Long Đầu Nham, suy nghĩ hồi lâu sau, rồi một lần nữa ly khai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT