Thân hình hơi hơi loé lên, thân thể Đoàn Thuỵ Tín đã ly khai chỗ cũ,
thân pháp gã như điện, quỷ mị hiện ra phía sau Đổng Hồi Kỳ.
Nhẹ nhàng phất tay, đã đều hoá giải thứ lực lượng khổng lồ trên người lão.
Xa xa, hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong giương lên.
Tuy rằng hắn đã sớm biết tu vi võ đạo Đoàn Thuỵ Tín sâu không lường được, nhưng
khi nhìn thấy lão ra một chiêu ấy, trong lòng vẫn kính nể như cũ.
Một kích vừa rồi, đã thúc giúc uy năng Bá Vương thương phát tới cực hạn, thứ sức
mạnh cường đại này, ngay cả hắn cũng không khống chế nổi, nếu không cũng không
có khả năng đánh bay một người luyện võ chân khí tầng thứ mười đỉnh phong ra
ngoài.
Nhưng mà, khiến hắn cảm thấy không tin nổi là, thứ sức mạnh này đối với Đoàn
Thuỵ Tín mà nói, lại như thể chẳng là gì, sức mạnh lớn như vậy lão chỉ cần nhấc
tay liền hoá giải. Xem ra thực lực chân chính của lão nhân này, còn trên cả tưởng
tượng của hắn.
Đổng Hồi Kỳ giẫm hai chân, trên mặt của y dâng lên một mảnh đỏ như máu.
Này đương nhiên là vì khí huyết cuồn cuộn, khó có thể khống chế, nhưng nguyên
nhân là do xấu hổ không chịu nổi.
Nếu Doanh Thừa Phong là dùng hết tất cả thủ đoạn, thậm chí là đem Bạo Liệt kiếm
lấy ra để đánh bại y, thì y cũng không uể oải như thế rồi. Nhưng, từ đầu đến cuối,
Doanh Thừa Phong chỉ sử dụng một món Linh Binh, mà chỉ bằng một Linh Binh này,
cũng đủ khiến y bị đánh đến không có mà đỡ, và cuối cùng là thua.
Một Linh Sư chân khí tầng thứ tám, lại có thể thoải mái đánh bại y, hiện thực
tàn khốc này khiến y có chút khó chấp nhận.
Ánh mắt Đoàn Thuỵ Tín thoáng nhìn, lập tức biết ý nghĩ của Đổng Hồi Kỳ.
Lão ho nhẹ một tiếng, nói: - Đổng Hồi Kỳ, ngươi bại lần này không oan.
- Vâng. Đổng Hồi Kỳ cúi đầu lên tiếng, thầm nghĩ trong lòng, hay là ngay lúc
này sư tổ cũng tính vứt bỏ ta sao.
Thanh âm Đoàn Thuỵ Tín trầm xuống, nói: - Linh Binh trong tay Doanh Thừa Phong
có được là một thần binh khí linh tuyệt thế siêu phẩm, ngươi gặp được cấp thần
binh này, không thua mới là kì quái.
Đổng Hồi Kỳ lại ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đảm không ánh sáng, như mặt nước bình
lặng bắt đầu chuyển động.
- Siêu phẩm Linh Binh? Đổng Hồi Kỳ khó có thể tin mà nói: - Sư tổ, trong linh
khí sĩ cấp chẳng lẽ cũng sẽ sinh ra siêu phẩm Linh Binh sao?
Đoàn Thuỵ Tín chầm chậm mà nói: - Đây là lời của Phong sư tổ ngươi, chẳng lẽ
ngươi còn có thể hoài nghi lời của lão?
Đổng Hồi Kỳ lập tức không nói thêm nữa, Phong Huống chính là đệ nhất đại gia
rèn Linh Binh trong tông môn, nếu lão nói đây là siêu phẩm, vậy đó nhất định là
siêu phẩm không thể nghi ngờ.
Đoàn Thuỵ Tín thở nhẹ một cái, nói: - Chuyện hôm nay, không thể nói lại với ai,
rõ chưa.
U ám trong lòng Đổng Hồi Kỳ còn không đến mức biến sạch sẽ, nhưng tâm tình lúc
này đã không như lúc nãy. Hoá ra y bại dưới một món Linh Binh như vậy, đúng như
sư tổ nói, thua không oan.
- Vâng, đệ tử hiểu rõ.
Đổng Hồi Kỳ nghiêm cẩn tuân mệnh, khom người hướng về phía Doanh Thừa Phong,
nói: - Doanh huynh, lần này là ngươi thắng, tiểu đệ nguyện ý rời khỏi tháp thí
luyện truyền thừa.
Doanh Thừa Phong vội vàng đáp lễ, nói: - Đổng huynh, tiểu đệ lần này có thể thắng
lợi, bất quá là may mắn thôi, nếu tái đấu một lần nữa, cũng không chắc có thể
thắng.
Đổng Hồi Kỳ liên tục lắc đầu, nói: - Doanh huynh khách khí, chỉ ngươi có Linh
Binh trong tay, người có tư cách đối đầu với ngươi trong Kế Thừa tháp, chính là
có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.
Linh khí trong tay Doanh Thừa Phong thật sự là quá hùng mạnh, rõ rành chỉ có
năm phần bản lĩnh, lại bị hắn phóng xuất ra uy năng tầng mười lăm. Mà dưới sự
khủng bố uy năng của binh khí, ngay cả kẻ thù có bản sự mười phần, cũng bị áp
chế khoảng bảy, tám phần, lần này, đương nhiên là tung hoành vô địch.
Tại thời khắc này, Đổng Hồi Kỳ thậm chí còn tin tưởng, cho dù là đám người
Trương Học Lâm ra tay, không chắc là lấy được chỗ tốt dưới tay Doanh Thừa
Phong.
Phương Phù khẽ vuốt râu dài, đột nhiên nói: - Thừa Phong, ngươi và Hồi Kỳ lại đấu
một hồi, để bổn toạ nhìn.
Hai người Doanh Thừa Phong hơi hơi giật mình, Đổng Hồi Kỳ lập tức nói: - Tông
chủ, đệ tử mặc cảm, coi như đấu thêm mười lần, cũng không thắng chỉ bại.
Quả thật, chỉ cần trong tay Doanh Thừa Phong còn cầm kiện Linh Binh này, vậy y
không cần hy vọng xa vời là nắm được thắng lợi trong tay.
Phương Phù chậm rãi lắc đầu, nói: - Bổn toạ muốn xem cũng không phải là các
ngươi cầm Linh Binh mà đấu, mà là năng lực tay không mà đấu.
Trong lòng Phương Huống khẽ động, lão trầm giọng nói: - Thừa Phong, ở trong
Tháp Truyền Thừa, có ít trường hợp sẽ chịu sự hạn chế của địa hình. Bá Vương
thương của ngươi uy lực tuy là vô song, nhưng là quá dài, ở những nơi có địa
hình chật hẹp lại không thể phát huy uy lực bản thân, khi đó phải nhờ vào nắm đấm
bàn tay mà giành.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, đem Bá Vương thương thu vào.
Chỉ có điều, trong lòng của hắn lại có chút không cho là đúng.
Bá Vương thương cũng không phải đòn sát thủ duy nhất của hắn, chỉ bằng trên người
có Bạo Liệt kiếm và phù lục, phỏng chừng không có bao nhiêu người nguyện ý cũng
hắn đối mặt ở nơi chật hẹp đâu.
Tuy nhiên, đám người Phương Phù dù sao cũng có ý tốt, hắn làm trái cũng không tốt.
Hướng về Đổng Hồi Kỳ thi lễ một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Đổng huynh, còn muốn
làm phiền ngươi một lần, xin lỗi.
Đổng Hồi Kỳ lại khẽ mỉm cười, nói: - Doanh huynh khách khí.
Y tiến lên hai bước, nói: - Mời.
Lúc ban đầu khi nghe được Doanh Thừa Phong đoạt lấy danh ngạch tiến vào thí luyện
Tháp Truyền Thừa của y, đối với tên tiểu tử tảng đá từ trên trời bỗng nhiên xuất
hiện này lòng tràn đầy oán hận.
Nhưng khi hai người giao thủ, và sau khi thất bại, tâm tình y cũng thoải mái
hơn nhiều.
Đây là tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói.
Nhưng giờ phút này nghe được còn có cơ hội giao thủ, tinh thần y lập tức phát động
toàn thân.
Tuy rằng y cũng biết, cho dù lần này có thắng, y cũng không có khả năng một lần
nữa có được cơ hội quý giá kia. Nhưng, y phải trước mặt vài vị Đại lão chứng
minh, năng lực của mình đến tột cùng là tuyệt vời thế nào.
Song chưởng hơi hơi xê dịch, Doanh Thừa Phong biết đối phương tuyệt đối sẽ
không động thủ trước, vì thế hai nắm đấm hắn run lên, nắm tay thẳng hướng trái
tim Đổng Hồi Kỳ mà đi. Mà trong không khí lại nhanh chóng tràn ngập hơi thở
nóng rực.
Quyền pháp hoả diệm, một khi bị hắn thi triển ra, lập tức kèm theo khí tức ngọn
lửa dào dạt.
Đổng Hồi Kỳ lại hừ nhẹ một tiếng, y căn bản là không thèm để ý chút nào đối với
sóng nhiệt này.
Không né tránh, y cũng là bước về phía trước, một quyền đánh ra.
Đánh ra một quyền này, trong không khí mơ hồ nổi lên tiếng nước nhè nhẹ gợn
sóng, song chưởng của y phiêu nhu bốc lên, nhìn như mềm nhũn không có sức,
nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh vô tận như biển.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hơi giật mình, Đổng Hồi Kỳ này lúc sử dụng trọng
đao rõ ràng là đường lối cương mãnh.
Nhưng khi y dứt bỏ trọng đao, sử dụng quyền pháp, lại là ôn nhu như nước vậy.
Tuy nhiên, nước lửa tương khắc, chưởng lực mềm mại này cuồn cuộn mà lao tới, bất
kể nắm tay Doanh Thừa Phong múa may như thế nào, đều không thể xé rách phần sức
mạnh phủ kín vô tận này.
Đây mới là chân chính thực lực cao thủ tầng mười đỉnh phong, khi không có Linh
Binh phụ trợ, chân khí cường đại quả thật là chiếm tiện nghi quá lớn.
Hai đấm Doanh Thừa Phong múa may, đem quyền pháp hoả diệm thi triển đến mức tận
cùng, nhưng thuỷ chung không thể xuyên qua một tầng lưới hệ thuỷ vô hình của
người kia. Hơn nữa hắn rõ ràng phát hiện, tấm lưới này rất nhanh kết lại, một
khi hoàn toàn ngưng hợp, như vậy cho dù hắn muốn thoát đi, cũng là vạn lần
không thể.
Con ngươi đảo một vòng, Doanh Thừa Phong vận khí vào hai chân, đôi chân lập tức
bành trướng ra.
Chính là trong nháy mắt, đã thô to hơn nhiều lần gấp đôi.
Sau đó, Doanh Thừa Phong khẽ quát một tiếng, thân hình hắn run run, giống như
quỷ đột nhiên biến mất.
Song chưởng Đổng Hồi Kỳ tung bay, chân khí hệ thuỷ khổng lồ xung quanh Doanh Thừa
Phong giống như khuếch tán giống như kết lưới, y tin tưởng, khẳng định lúc này
có thể đem đối phương bắt sống.
Nhưng vào thời khắc này, trên người Doanh Thừa Phong cũng là nổi lên một loại
hơi thở quỷ dị tới cực điểm.
Sau đó, hắn biết mất.
Đúng vậy, Doanh Thừa Phong cứ như vậy đột ngột biến mất ở trước mắt y, kia chân
khí hệ thuỷ bày ra như thiên địa võng, không ngờ một chút cũng không thể ngăn cản
hắn rời đi.
Kỳ xảo hùng mạnh nhất trong bộ pháp quỷ ảnh, nháy mắt có thể bạo phát xé rách tầng
không gian bị phủ kín, tạo thành hiệu quả quỷ dị khiến cho ngươi ta hoa mắt.
Ba vị lão nhân xem cuộc chiến ở xa xa, ánh mắt đồng thời sáng lên, bọn họ liếc
mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Thân pháp này của Doanh Thừa Phong tuy rằng huyền ảo, nhưng cũng không đáng để
trong mắt họ. Nhưng, nếu Doanh Thừa Phong có được kỹ xảo bỏ trốn mạnh như thế,
cơ hội bảo mệnh của hắn ở trong Tháp Truyền Thừa liền gia tăng thật lớn.
Trong lòng Đổng Hồi Kỳ biết không ổn, song chưởng y đột nhiên thu lại, thuỷ hệ
cuồn cuộn bao quanh Doanh Thừa Phong lập tức trở về với bản thân, ở xung quanh
người tạo thành lốc xoáy thật mạnh.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng không có thừa cơ lẻn vào, hắn chỉ thở phào một
cái, chân khí vận chuyển, trên ngón tay đột nhiên bắn ra bốn tơ lửa, bốn tơ lửa
này ở trong hư không dần dần bành trướng, do đó trở nên đáng sợ hơn nhiều.
Trong lòng Đổng Hồi Kỳ rùng mình, phóng xuất ra sức mạnh hoả hệ cũng không khó
khăn, nhưng muốn phóng xuất loại sức mạnh hữu hình này, nhất định phải cầm được
kỹ xảo không bình thường. Đặc biệt đối với chân khí nắm trong tay, phải đạt tới
loại cảnh giới không thể tin nổi.
Y tuy rằng thiên phú cực cao, nhưng chân khí bản thân trước lúc tăng lên cảnh
giới Võ sư, cũng không có khả năng làm được một bước này.
Nhưng Doanh Thừa Phong vẻn vẹn là một thiếu niên chân khí tầng thứ tám, cũng đã
phóng xuất ra bốn tơ lửa hữu hình.
Tại thời khắc này, một tia may mắn trong lòng y hoàn toàn dập tắt.
Tu cách bản thân tiến vào Tháp Truyền Thừa, quả thật nên tặng cho người này.
Tơ hoả trong tay Doanh Thừa Phong quét ngang qua hư không, giống như bốn con
mãng xà màu đỏ trườn trườn mà lên.
Tâm Đổng Hồi Kỳ tuy đã tàn, nhưng lúc này cũng không chịu nhường, lần nữa tiến
hành thúc giục lực lượng hệ thuỷ ngăn cản.
Nước có thể khắc hoả, sức mạnh hệ thuỷ của y nguyên bản có thể khắc chế chân
khí hệ hoả của Doanh Thừa Phong. Nhưng, giờ phút này Doanh Thừa Phong là khống
chế ngọn lửa hoá hình, dưới sự càn quét của bốn sợi tơ hoả, không chút lưu tình
nào phân cách chân khí hệ thuỷ vô hình thành từng khối từng khối, khó có thể
duy trì.
Sắc mặt Đổng Hồi Kỳ đột nhiên đỏ lên, y quát lớn một tiếng, chân khí toàn thân
đều đề tụ, quanh người phát ra tiếng sóng dữ ầm ầm.
Doanh Thừa Phong biết lúc này y đã toàn lực ứng phó, sức mạnh ẩn giấu đều phóng
xuất ra, cho nên không dám chậm trễ, cũng ngưng thần tĩnh khí, tận lực thúc giục
chân khí trong cơ thể.
Ngay sau đó, khi bốn sợi tơ lửa bắt đầu thay đổi biến thô, và nhanh chóng tạo
thành bốn quả trứng tròn màu đỏ.
Từng cái vỏ trứng đều là đỏ tươi như lửa, như thể là một đoàn ngọn lửa đang bốc
cháy thiêu đốt.