Mỉm cười, Phong Huống chuyển hướng đề tài - Lâm huynh, Lâm gia các ngươi
không phải tự mình bồi dưỡng ra một đám đệ tử thiên tài, sao lại dấu dấu diếm
diếm không cho chúng ta biết chứ.
Lão nhân gia ông ta có thể không muốn để Doanh Thừa Phong cuốn vào cuộc phân
tranh giữa các nhà trong tông môn
Nhân vật thiên tài như vậy, một lòng tĩnh tu võ đạo mới là đúng lý. Nếu vì những
việc rườm rà phức tạp bên ngoài bản thân mà phân tâm thì tất sẽ lãng phí không
ít sức lực, từ đó mà để lỡ việc tu hành ư.
Cho nên, sau khi vừa nghe Lâm Sâm Diệu nhắc đến một chút đầu mối thì lập tức vị
tuyệt đỉnh thiên tài trên kia của Lâm gia đã kéo tới rồi.
Sắc mặt của Lâm Sâm Diệu lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, trong lúc hưng phấn
còn mang theo mấy phần lúng túng.
Hắn hạ giọng nói - Ha ha, Phong sư huynh có điều không biết - Trước khi mở đàn
khảo hạch lần này của linh đạo thánh đường, ngay cả chúng ta cũng không biết rằng
khi ở trên linh đường hắn lại có tư chất thiên bẩm như thế này.
Phong Huống đột nhiên dừng bước, nhìn chăm chú vào Lâm Sâm Diệu, trầm giọng
nói. - Lời sư đệ có thật không?
Lâm Sâm Diệu hơi giật mình. Hắn mơ hồ, cảm thấy có chút không ổn, nhưng dưới
con mắt hùng hổ ép người của Lâm Huống, vẫn kiên quyết đến cùng nói - Tiểu
huynh đệ đâu dám lừa gạt sư huynh.
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng nói tiếp. - Lâm gia các ngươi ngay cả nội tình của
mình cũng không thấu. Đệ tử có tư chất thiên bẩm tốt như vậy ở trong nhà các
ngươi, suýt nữa thì bị thui chột rồi. Hừ, đã như vậy các ngươi còn muốn thừa
gió bẻ măng sao.
Lâm Sâm Diệu cứng họng, trong lòng hắn cứ kêu khổ, liên tục khoát tay nói -
Phong sư huynh, ngươi hiểu nhầm rồi. Trong Lâm gia chúng ta mỗi một truyền nhân
đều sẽ nhận được sự giáo dục và chú ý tốt nhất. Một khi có người xuất hiện ra
tư chất linh đạo thiên bẩm thì chắc chắn sẽ có sự giúp đỡ tốt nhất làm cho linh
đạo của bọn họ lớn mạnh lên.
Phong Huống tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng - Đã như vậy, Lâm Phong vì
sao không chịu thay mặt cho Lâm gia tham gia khảo hạch linh đạo, mà lấy thân phận
tán tu để ghi tên. Hừ, nếu không có từ lí lịch xuất thân trong thánh đường biết
hắn được là người trong Lâm gia, lão phu còn không biết bản tông đang xuất hiện
một đệ tử thiên tài như thế.
Lâm Sâm Diệu than nhẹ một tiếng, nói. - Phong sư huynh, ngươi cần biết võ đạo
truyền thừa của Lâm gia chúng ta đi theo hướng cường mạnh sao.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói - Đúng vậy, võ đạo của Lâm gia mãnh liệt tàn
nhẫn, rất ít người có đủ sức đối mặt chống lại các ngươi
Trên mặt Lâm Sâm Diều xuất hiện một chút sắc thái thẹn thùng. Hắn hạ giọng nói.
- Nếu như võ đạo truyền thừa của Lâm gia chúng ta đặc sắc như thế, vậy thì khi
tuyển chọn truyền nhân tự nhiên là đang có chênh lệch. Thằng nhóc con Lâm Phong
kia Ai ya, tính cách hắn ương ngạnh, quật cường, lại đối với phụ thân đang có
chút hiểu nhầm, cho nên trước tới nay đều giữ vững sự khiêm tốn. Đừng nói là
đám người lão phu, cho dù là đám huynh trưởng phụ thân hắn đều không biết hắn
đang có tư chất thiên bẩm như vậy và Dừng một chút hắn chậm rãi nói - Chí hướng
Phong Huống kinh ngạc hỏi - Hắn có chí hướng gì?
Lâm Sâm Diệu hai tay nắm lại nói. - Chí hướng của hắn dĩ nhiên là sau này tiếp
chưởng Lâm gia trở thành gia chủ của Lâm gia
Phong Huống ha hả cười, nói. - Tốt, có chí hướng như vậy mới là việc chân
chính. Hey, lão phu vốn sợ hắn sau khi thăng lên cấp linh sư thì khiến hắn lơ
là, từ đây trở thành tầm thường chứ, nhưng lại có chí hướng này vậy thì không
hà tất phải lo lắng rồi.
Lâm Sâm Diệu vẻ khổ sở cười. - Không được, chí hướng này của hắn tuyệt đối
không được.
Tiếng cười của Phong Huống tắt lịm, nói. - Lâm sư đệ, Lâm Phong phải chăng
không phải hậu sinh của Lâm gia các ngươi sao
- Vâng
- Chẳng lẽ hắn là thứ xuất sao?
Lâm Sâm Diệu liên tục lắc đầu, nói. - Sư huynh nhầm rồi. Nếu vốn có tư chất
thiên phú như vậy, đừng nói là thứ xuất hay không, cho dù là con cháu chi thứ của
mấy đời trước, chúng ta cũng là phải bồi dưỡng tận sức rồi.
- Vậy thì đúng rồi. Phong Huống nghiêm nét mặt nói. - Muốn bồi dưỡng một vị
linh sư là việc rất khó khăn mà loại có tư chất thiên tài như Lâm Phong thế này
thì càng là trăm năm khó thấy. Lão phu bất kể Lâm gia các ngươi có gì ẩn ý khó
nói, nếu như hắn có tư chất thiên bẩm như thế, vậy thì không thể tự nhiên bỏ
phí như vậy được. Hừ, Lâm gia các ngươi nếu là không tha cho con giao long này
thì lão phu có thể tự thân bồi dưỡng vậy.
Thở dài một tiếng, Lâm Sâm Diệu bất đắc dĩ nói. - Phong nhi chỉ cần muốn tu
hành trên linh đạo, Lâm gia chúng ta tuyệt đối sẽ dốc túi tương trợ, nhưng hắn
muốn làm chủ nhà đây thật là không thể.
Đôi lông mày của Doanh Thừa Phong nhíu lại. Lâm Sâm Diệu biết rõ tư chất thiên
bẩm của Lâm Phong và phát hiện thực lực của hắn khi ở trong khảo hạch linh đạo
nhưng vẫn quả quyết cự tuyệt. Trong việc này tất có ẩn tình.
Phong Huống liếc mắt nhìn hắn, bất mãn nói - Đây dù sao cũng là việc của Lâm
gia các ngươi, lão phu cũng không nên nhúng tay, nhưng lão phu nói trước thiên
tài như thế này có thể không chỉ thuộc về nhà các ngươi mà là thuộc về toàn
tông môn. Hừ, lão phu mỗi mùa đều sẽ tự mình kiểm tra tu vi linh đạo của hắn. Nếu
nói là trì trệ không tiến hoặc là thụt lùi Mắt của hắn nhìn sâu vào đối phương,
nói tiếp - Vậy lão phu bẩm báo với chưởng môn sư huynh đoạt sẽ lấy quyền giám hộ
và bồi dưỡng của Lâm gia các ngươi đối với hắn.
Lâm Sâm Diệu trắng mắt, líu lưỡi, một lúc sau rút cuộc cũng thở dài được một tiếng,
nói - Đa tạ sư huynh quan tâm. Tiểu đệ nhất định sẽ đốc thúc gia tộc toàn lực
phối hợp tu luyện cho Phong nhi.
Trong lòng hắn cực kỳ u sầu. Lần này lôi kéo đến làm quen, đó là mượn hơi tồn tại
của Doanh Thừa Phong, muốn đưa cách nghĩ của hắn vào trận doanh của Lâm gia,
nhưng bị Phong Huống nói dăm ba câu, chẳng những hi vọng giảm xuống rất lớn thậm
chí ngay cả Lâm Phong đều có khả năng bị mất nữa.
Ngẫm lại, ngay con cháu nhà mình đều không có cách nào dung hòa trong gia tộc,
thì còn có thiên tài nào mong muốn nương nhờ chứ.
Hắn âm thầm nghĩ trong người mà thôi. Thiên phú của Phong nhi đúng là có một
không hai nhưng đáng tiếc chí hướng của hắn quá lớn mà bản thân hắn lại cứ khư
khư không thay đổi
Muốn nắm được vị trí chủ nhà thật sự là khó càng thêm khó ư.
Lúc tiệc tối hôm đó, cao thủ, cường nhân các nhánh của Khí Đạo tông tề tụ về
nhà Võ lão tiếp gió tẩy trần.
Sau tiệc tối đó, Doanh Thừa Phong được Phong Huống sư huynh gọi vào một căn
phòng bí mật trong nội phòng. Trong căn phòng bí mật này, có hai vị trưởng lão
đã sớm chờ đợi đã lâu rồi.
Trong đó một vị chính là Phương Phù chưởng môn Khí đạo tông và một vị khác lại
lại là Đoàn Thụy Tín nắm giữ Chấp Pháp đường có thời gian dài tới 30 năm.
Hai người bọn họ nhìn Doanh Thừa Phong, trong mắt đều lộ ra vẻ hài lòng.
Quả thực, sau khi nghe được chuyện vượt qua khảo hạch của Doanh Thừa Phong, trừ
phi là lòng dạ bất chính, bằng không tất cả trưởng lão trong môn đều sẽ vì chuyện
này mà vui sướng đấy.
- Thừa Phong, biểu hiện của ngươi lần này rất tốt. Phương Phù cười ha ha nói.
Lúc này, vị trưởng lão nắm quyền lớn của tông môn lại giống như một vị ông lão
hàng xóm hòa thuận, dễ gần.
Doanh Thừa Phong cúi gập người, nói. - Đệ tử có được thành tựu như hôm nay toàn
bộ dựa vào cách chỉ bảo của Phong sư tổ.
Phong Huống ở bên cạnh bật cười đến mức không nhịn được. Tuy hắn biết lời nói của
Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là lời tâng bốc trước mặt hắn mà thôi nhưng nghe
được thì trong lòng cũng quả thật thoải mái.
Phương Phù chậm rãi gật đầu, nói - Phong sư đệ, cảm tạ ngươi vì bản môn bồi dưỡng
ra một đệ tử thiên tài như vậy.
Phong Huống lắc lắc đầu nói. - Thật xấu hổ, xấu hổ quá Sau đó hắn quay đầu, nói
- Thừa Phong, lão phu cho ngươi ba tấm Phù Lục cứu mạng đó chính là xuất phát từ
tay Phương sư huynh. Ngươi còn không nhanh nói lời cảm tạ.
Doanh Thừa Phong trong lòng thất kinh. Hắn khi ở trong Cửu khúc thập bát loan
đã từng sử dụng qua một tấm Phù Lục. Uy năng của tấm Phù Lục đó mạnh tới mức
khó có thể tưởng tượng nỗi
Một phù phát ra cho dù là ngay cả cao thủ cấp linh sư đều không có chút năng lực
chống đỡ vì đó mà bị đánh ngã.
Một tấm Phù Lục không ngờ đã có uy lực như vậy, như thế cảnh giới tột cùng tu
vi của người này đang đạt tới đâu rồi
Doanh Thừa Phong đối với việc này luôn là có phần thắc mắc mà đến lúc này mới
biết, hóa ra tấm Phù Lục là vật báu duy nhất trong tay cao thủ của tông môn
phát ra.
Phương Phù không nhịn được cười, nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại liền một lực lượng
vô hình lập tức tới bên cạnh Doanh Thừa Phong khiến hắn không cách nào bái tạ
được.
- Phong sư huynh quá lời rồi, chỉ là mấy tấm Phù Lục thôi, không đáng được nhắc
tới.
Doanh Thừa Phong cảm kích nói. - Thưa sư tổ, đệ tử đã dùng qua một trong số đó
mà do đó thành công vượt qua được một kiếp
- À Vẻ mặt của Phương Phù khẽ động một chút, lập tức nói - Phù Lục của bổn tọa
có thể giúp ngươi qua được một cửa, lão phu rất lấy làm mừng rồi.
Cổ tay hắn xoay một cái giống như đang làm ảo thuật liền xuất hiện ra toàn bộ
10 tấm Phù Lục
- Thừa Phong, lần này ngươi ở linh đạo thánh đường làm rạng danh bản môn, bản tọa
càng nghĩ cũng nghĩ không ra nên tặng thưởng cho ngươi cái gì. Hắn khẽ vuốt
chòm râu dài, nói tiếp - Cho nên bổn tọa quyết định ban cho ngươi 10 tấm Phù Lục,
hơn nữa sẽ mở Tàng Bảo Các của bổn tông cho ngươi vào đó chọn một bảo vật. Ha
ha, ngươi cảm thấy phần thưởng này thế nào?
Doanh Thừa Phong quá đỗi vui mừng liền vội vàng nói - Đệ tử đa tạ sự hậu thưởng
của sư tổ
Tàng Bảo Các trong tông môn chính là đất cấm trong môn. Nghe nói bên trong lưu
giữ rất nhiều tài liệu và một số linh khí quý báu rất ít người biết.
Trong toàn bộ tông môn, cho dù là tông chủ đại nhân cũng không tự quyền một
mình mở được
Nhưng giờ phút này, Phương Phù lại hứa hẹn với Doanh Thừa Phong để hắn tiến vào
Tàng Bảo Các tự ý lựa chọn một vật phẩm. Do vậy có thể thấy, trước khi đám người
Doanh Thưa Phong quay về núi, thì hắn đã chuẩn bị sẵn, đồng thời đạt được sự chấp
nhận đầy đủ của các cao thủ trong tông môn.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong coi trọng nhất lại là mười tấm linh phù kia
Trên những tấm linh phù này lực lượng nhỏ bé, nhộn nhạo. Những lực lượng này
nhìn không hề hùng mạnh nhưng chỉ cần xé rách Phù Lục, như thế những lực lượng
này sẽ lấy thân mình làm chất dẫn ngưng tụ sức mạnh trời đất hình thành sức mạnh
linh đạo khiến người ta phải kinh sợ.
Có được mười tấm Phù Lục hộ thân này, chỉ cần Doanh Thừa Phong không gặp loại
cao thủ có thể trong nháy mắt giết được hắn, cho dù là gặp cao thủ cấp giống
như Phong Huống, hắn đều có thể đủ sức cao chạy xa bay.
Phương Phù lại chậm rãi gật đầu, đôi mắt của hắn đột nhiên như dừng lại, nói -
Thừa Phong, nghe Phong sư huynh nói, ngươi muốn tham gia thử luyện truyền thừa
tháp à.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói - Đệ tử quả thực muốn qua truyền thừa tháp trước.
Phương Phù nhẹ nhàng lên tiếng. - Lão phu vốn muốn cử người trực tiếp vào tầng
2 truyền thừa tháp nhưng như hiện nay xem ra ngươi không muốn rồi.
Trong đầu óc của Doanh Thừa Phong chợt nhớ ra đêm hôm đó nói chuyện với Võ lão,
hắn gật đầu mạnh một cái, nói - Đệ tử muốn lấy thân phận linh võ tham gia khảo
hạch truyền thừa tháp.
Người Võ lão này hiểu biết rộng, nếu như lời khuyên bảo của hắn, rằng trong đó
tất có nguyên do
Trực tiếp đăng ký tầng hai truyền thừa tháp có lẽ có thể tránh được khảo hạch
và phải giết chóc vô số nhưng đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ. Cho nên
Doanh Thừa Phong mới biết nghĩ ra sự lựa chọn như vậy.
Phương Phù trầm ngâm một lát, liền nói - Thừa Phong, ngươi ở trên linh đạo tuy
biểu hiện ra sức mạnh thiên bẩm nhưng tu vi chân khí của ngươi lại còn có chút
không đủ..
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng: Cái gì gọi là không đủ, quả thực chính
là quá kém.
Phương Phù và Đoàn Thụy Tín liếc mặt nhìn nhau. Vị nắm Chấp pháp đường kia cười
nói. - Như thế này nhé. Lão phu sắp xếp cho ngươi một đối thủ, chỉ cần ngươi thắng
được hắn trước khi truyền thừa tháp mở ra, lão phu sẽ cho phép ngươi dùng thân
phận của linh võ giả để tham dự.