Lúc gió xuân dịu nhẹ phất qua mặt, trên người của mọi người đều có một
loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Đội xe chầm chậm chạy trên đại lộ. Trên con đường cũng không xem là mấy bằng phẳng
đó, bụi bậm tung tóe đầy trời. Nhưng chút bụi này một khi tiếp cận chiếc xe ngựa
trong những chiếc xe cuồng chạy đó, nhất thời giống như bị bức tường trong suốt
nhìn không thấy ngăn chặn, làm thế nào cũng không thể tiến qua nữa bước.
Ở xung quanh mấy chiếc xe ngựa, một nguồn năng lượng nhìn không thấy bao chặc lấy
chúng không chút kẽ hở.
Trên một chiếc xe ngựa trong đó đang ngồi một già một trẻ, chính là Phong Huống
và Doanh Thừa Phong rời khỏi thành Thiên Hạo, chạy về phía thôn Tam Hạp.
- Phong sư tổ, mấy ngày nay ông luôn mặt cau mày có, hay là có tâm sự gì? Doanh
Thừa Phong thấy vẻ ưu sầu thủy chung đều không thể che dấu giữa hai đầu chân
mày Phong Huống, chậm rãi hỏi.
Phong Huống hơi sửng sốt, cười nói: - Thừa Phong, không ngờ có thể nhìn ra lão
phu có tâm sự.
Kỳ thật Phong Huống cũng không có ý biểu lộ sự bất ổn nào đó trong lòng ra
ngoài, chỉ là có lúc vô ý để lộ ra một chút. Nhưng chút dấu hiệu này, đã làm
Doanh Thừa Phong nhìn thấy được.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng là vì hắn không phải thiếu niên mười sáu tuổi
bình thường. Bằng không với tâm tình kích động vừa thăng cấp linh sư lúc này của
hắn, làm sao còn rảnh rỗi chú ý người và việc khác.
Ha ha cười một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Sư tổ, đệ tử bản lĩnh thấp kém,
không có năng lực gỡ rối cho ông. Nhưng có thể làm một thính chúng rất tốt. Nếu
ông có tâm tư gì không thể tiêu giải, đừng ngại nói cho đệ tử nghe thử.
Phong Huống không kìm được cười, nói: - Thằng nhóc này, còn muốn khai giải lão
phu à.
Lão trên miệng tuy trách móc nhưng trong lòng lại là ấm áp.
Nhẹ nhàng gật đầu, Doanh Thừa Phong cả mặt nghiêm túc nói: - Sư tổ, bất luận
ông có chuyện gì, đều có thể giao cho đệ tử đi làm. Cho dù bây giờ đệ tử sức lực
không đủ, nhưng sẽ có một ngày nhất định có thể để ông đạt được tâm nguyện.
Lúc hắn nói câu này, trên mặt không còn cười nữa, mà là tràn đầy biểu tình
trang nghiêm túc mục, giống như lập hạ lời thề trước mặt Phong Huống.
Phong Huống hơi sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng lập tức tắt đi. Lão nhẹ nhàng gật
đầu một cái, nói: - Tốt, Thừa Phong. Nếu con đã nói như vậy, lão phu hy vọng
con có thể nhận lời ta một chuyện.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói: - Sư tổ xin nói ra.
- Lão phu cả đời hy vọng nhất chính là Khí Đạo tông có thể phồn vinh hưng thịnh,
truyền thừa vạn năm. Phong Huống gằn từng chữ, nói: - Ta hy vọng con có thể
giúp ta thực hiện nguyện vọng này.
Doanh Thừa Phong sửng sốt, cười khổ nói: - Sư tổ, đệ tử sống không tới mười
ngàn năm đâu.
Nếu thật có người có thể sống tới mười ngàn năm, vậy há chẳng phải trở thành
lão yêu quái sao.
Phong Huống khẽ mỉm cười, dùng giọng nói chỉ có một mình lão mới có thể nghe được:
- Mười ngàn năm, quả thật rất khó.
- Sư tổ, ông nói gì? Doanh Thừa Phong lắng tai nghe, nhưng vẫn không thể nghe
rõ nội dung trong câu nói này, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Phong Huống ồ một tiếng, nói: - Không có gì, lão phu chỉ là hy vọng con có thể
tận hết sức lực.
Doanh Thừa Phong gật đầu sâu một cái, nói: - Đệ tử hiểu rồi, ông yên tâm, đệ tử
nhất định tận hết khả năng của mình, phát dương quang đại bổn tông.
Câu nói này của hắn chính là lời hứa tốt nhất. Mà Phong Huống ở cùng với Doanh
Thừa Phong rất lâu, cũng rất hiểu bản tính của đứa đệ tử này.
Chỉ cần hắn hứa, vậy thì nhất định sẽ làm tận lực.
Vừa nghĩ tới đây, Phong Huống nhất thời thở dài một hơi, lão trước sau cũng bỏ
xuống một nữa gánh nặng.
Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói khàn khàn lại như vang lên bên tai lão.
- Phong tiểu tử, ngươi chớ đừng cố ý phá hỏng chuyện tốt của lão phu.
Phong Huống trong lòng thầm rét một cái. Tuy lão sớm có dự liệu, nếu đã đồng
hành với Võ lão, vậy ngôn hành cử chỉ của bọn họ đừng hòng che giấu được vị lão
nhân cường đại này. Nhưng thực lực của Võ lão hình như còn hơn cả dự liệu của
lão.
Ít nhất, Phong Huống vẫn chưa phát hiện dấu vết có người theo dõi, cũng không
biết Võ lão rốt cuộc là dùng thần thông gì che giấu được lỗ tai của lão.
Loại thực lực này, thật sự là làm người ta lòng sinh kính sợ.
Cười khổ một tiếng, Phong Huống chậm giọng nói: - Ta không nói gì cả.
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, nói: - Sư tổ, ông nói gì?
Phong Huống chậm rãi lắc đầu, nói: - Ta không có nói gì cả.
Doanh Thừa Phong lắp bắp một cái, mặt đầy buồn bực, hay là lão nhân gia ông là
già hồ đồ rồi.
Năng lực theo dõi của Võ lão cao thâm khó đoán, quả thật là không thể tưởng tượng.
Đừng nói là Doanh Thừa Phong, ngay cả Phong Huống cũng không có phát giác gì.
Hơn nữa, lúc Võ lão sử dụng thuật truyền âm cũng chỉ là nhắm vào một mình Phong
Huống mà thôi. Doanh Thừa Phong tuy thiên phú dị bẩm, nhưng làm sao cũng không
ngờ được mấu chốt bên trong đó.
Phong Huống nhắm hai mắt lại, lặng lẽ thở phào một cái.
Lúc Doanh Thừa Phong dành được danh hiệu linh sư, và muốn trở về thôn Tam Hạp,
Phong Huống muốn tạm thời xa cách hắn.
Vì lão phải trở lại tông môn hội báo chuyện này với mấy nhân vật có sức ảnh hưởng
lớn trong môn. Một võ sĩ chân khí cấp tám không chỉ trở thành linh sư chân
chính, hơn nữa linh binh mà lão rèn đúc ra còn là linh binh tứ thuộc tính song
bí văn hùng mạnh. Ngoại trừ cái này, trong chuyến khảo hạch này, còn làm lão bất
ngờ phát hiện ra một thiên tài của Lâm gia.
Lâm Phong ở mặt chắn điện lôi của quán linh tuy kém hơn linh binh tứ thuộc tính
song bí văn một bậc, nhưng suy xét chân khí tu vi và đặc tính điện lôi hùng mạnh
của y, thì có thể kết luận, thành tựu sau này của y cho dù không bằng Doanh Thừa
Phong, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không kém nhau quá xa.
Nếu truyền tin tức này về, Phong Huống tuyệt đối có thể tưởng tượng, những người
đó sẽ có khuôn mặt kinh hỉ thế nào.
Nhưng sau khi nghe được tin tức Võ lão đích thân theo Doanh Thừa Phong trở về
thôn Tam Hạp, lão lập tức đánh tan ý niệm trở về tông môn, mà đồng hành cùng với
Doanh Thừa Phong, nhất định phải đi thôn Tam Hạp xem thử.
Lão là sợ dọc đường không có mình, Doanh Thừa Phong sẽ bị Võ lão lấy thực lực
cường đại mê hoặc, bái dưới môn của Võ lão.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, Phong Huống tuyệt đối sẽ tức tưởi mà chết
Nếu Phong Huống đồng hành với Doanh Thừa Phong, người khác càng không cần nói.
Cho nên một đám người tụ họp thành đoàn xe, trùng trùng điệp điệp đi về phía
trước.
Một đường lao chạy, dưới chỉ huy của Doanh Lợi Đức, cuối cùng bọn họ đến được
thôn Tam Hạp.
Cái thôn này cũng không phải rất lớn, bên trong chỉ có hơn trăm hộ gia đình. Cả
thôn dùng hàng rào tre bao quanh. Lúc các thôn dân xa xa nhìn thấy đoàn xe này,
nhất thời tụ năm tụ bảy xôn xao bàn tán.
Tuy bọn họ không biết đoàn xe này là thuộc thế lực phương nào. Nhưng những người
nhãn lực khá cao này, lại có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ từ trên người hộ
vệ không ngừng chạy bên cạnh xe ngựa.
Những hộ vệ này tuy ai nấy đều bụi bặm mệt mỏi, nhưng tinh thần diện mạo rất tốt,
một đôi mắt nhấp nháy tinh quang bắn tứ phía.
Lúc Doanh Lợi Đức rời khỏi, để một số đệ tử trong thôn. Bọn họ vì tu luyện qua
chân khí, cho nên dũ phát có thể cảm nhận được uy áp nhàn nhạt tản ra từ trên
người những người này.
Loại uy áp này thậm chí không thấp hơn Doanh Lợi Đức ân sư của bọn họ.
Nhưng làm bọn họ cảm thấy chấn động, đồng thời cảm nhận được kinh khủng là. Tuy
chỉ cái liếc nhìn rất xa, nhưng bọn họ lại phát hiện những võ sĩ đang chạy đó
hình như mỗi người đều có uy nghiêm áp lực không thua gì Doanh Lợi Đức.
Vậy, có thể làm những cường giả này cam tâm hộ vệ, sẽ là đại nhân vật tài giỏi
nào.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp cả thôn. Trong một lúc, không chỉ những nhân
vật có máu mặt đều xuất hiện, cho dù là những đứa trẻ không hiểu chuyện cũng chạy
ra ngoài xem náo nhiệt.
- Xuyyyyy
Một chiếc xe ngựa thoát khỏi đoàn xe, chạy trước dẫn đầu, và dừng lại ở cửa
thôn.
Trong thôn một cụ già đầu tóc bạc phơ liền vội vàng tiến lên, cao giọng nói: -
Hoan nghênh các vị ghé bước thôn Tam Hạp. Lão phu thay mặt hơn trăm hộ gia đình
bổn thôn cung nghênh các vị.
Rèm cửa sổ vừa vén lên, một bóng người xuất hiện, đứng vững vàng trước mặt cụ
già này.
Vừa nhìn thấy người này, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng reo hò
lên.
Bởi vì lúc này đứng trước mặt bọn họ chính là Doanh Lợi Đức đã đến tổng đàn Khí
Đạo Tông ở mấy tháng ròng.
- Lợi Đức, cháu về rồi, lão tộc trưởng thở dài.
Sau khi nghe thấy đám đệ tử tu luyện chân khí của Doanh Lợi Đức nói, ngoài thôn
đến một đám cường nhân có năng lực tàn sát cả thôn, trong lòng lão vẫn luôn thấp
thỏm bất an
Nhưng bây giờ nhìn thấy Doanh Lợi Đức, cả thôn giống như có người tâm phúc,
toàn bộ reo hò lên.
Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu, nói: - Tam thúc, vất vả thúc rồi.
Lão tộc trưởng ha ha cười, nói: - Không đáng gọi là vất vả, chỉ là. Lúc cháu trở
về tốt nhất đi chào hỏi trước. Đột nhiên phô trương đến như vậy, làm người ta
khiếp vía.
Doanh Lợi Đức khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: - Tam thúc, bọn họ không phải vì
cháu mà đến.
Lão tộc trưởng hơi giật mình, cũng thấp giọng nói: - Là sao?
- Bọn họ đến là vì Thừa Phong.
- Thừa Phong? Chính là thằng nhóc của nhà Lợi Hâm đó à. Không phải nó theo
ngươi đi Khí Đạo Tông sao? Lão tộc trưởng hồ nghi bất định hỏi.
Trên mặt Doanh Lợi Đức hồng quang chợt lóe, nói:
- Tam thúc, thúc không biết, bây giờ Thừa Phong đã rất tài giỏi, thành tựu của
nó hơn cháu rất xa. Là linh sư đại nhân duy nhất mấy trăm năm nay của thôn Tam
Hạp chúng ta.
- Hả, linh sư đại nhân.
Con mắt của lão tộc trưởng nhất thời trừng to vành, và kinh hô la lên.
Tuy lão không thông hiểu võ kỹ, nhưng vì quan hệ tuổi tác, cho nên sâu sắc hiểu
rõ một danh hiệu linh sư đại nhân là ý gì.
Linh sư, đó chính là nhân vật cường nhân đỉnh đỉnh nhất cái thế giới này.
Lão chưa từng hy vọng cái nơi nhỏ bé như thôn Tam Hạp có thể xuất hiện một vị
linh sư. Trước đó, người có tiền đồ nhất cả thôn Tam Hạp chính là Doanh Lợi Đức.
Nhưng Doanh Lợi Đức cũng chẳng qua là có hy vọng trở thành võ sư mà thôi. Mà một
võ sư lại làm sao có thể đánh đồng với linh sư.
Bờ môi run run mấy cái, giọng nói của lão tộc trưởng cũng có chút lắp bắp
- Lợi Đức, ngươi đừng gạt ta
Doanh Lợi Đức cười khổ một tiếng, nói: - Tam thúc, thúc cảm thấy cháu có thể lấy
chuyện này ra để đùa giỡn sao?
Lão tộc trưởng hít sâu vào một hơi, đột nhiên hét to: - Mọi người, mau đi bày
hương án, giết heo giết dê, chuẩn bị tiệc rượu tốt nhất cho ta. Hôm nay chúng
ta phải nghênh tiếp linh sư đại nhân về thôn.
Dứt lời, lão giơ tay kéo một người bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò bên tai gã: - Mau
đi mời vợ chồng Doanh Lợi Hâm đến, nói với bọn họ, con trai bảo bối của bọn họ
về rồi.