- Ha ha.... Thừa Phong! Thủ đoạn này thật kinh người. - Tiếng cười sang sảng của Trương Xuân Hiểu truyền tới, hắn lớn tiếng nói:

- Đây là loại ám khí gì? Uy lực thật không tưởng, huynh nấp ở sau tấm đại thuẫn nghe những thanh âm kia mà không khỏi rét run. Ha ha.... Cái tên đả thương Đại sư huynh coi như chết chưa hết tội.

Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:

- Tam sư huynh quá khen. Biểu hiện lúc trước của huynh rất tốt, nếu ngay từ đầu đã ném ám khí ra, sợ rằng khó có thể phát huy hiệu quả như vậy.

Loại ám khí này uy lực vậy là đủ rồi, nhưng trước khi nó nổ tung thì lại có hạn chế rất lớn.

Nếu như Cừu Quý Dương trong thời gian ngắn ngủi đó liều mạng vận dụng thân pháp bỏ chạy, như vậy một đợt ám khí này không thể dễ dàng giết chết hắn.

Trương Xuân Hiểu dù sao cũng không phải là Doanh Thừa Phong, không thể sử dụng tinh thần lực lượng làm cho đoản kiếm nổ tung theo ý mình, mà chỉ có thể sử dụng xảo kình va chạm mới có thể dẫn động nó phát nổ.

Có đoạn thời gian ngắn ngủi đó thì uy lực khi đoạn kiếm nổ tung sẽ giảm đi rất nhiều.

Cho nên, Trương Xuân Hiểu ngay từ đầu mới giằng co với đối phương một hồi, để cho Cừu Quý Dương tưởng chừng như sắp chiến thắng tới nơi, khi đó hắn mới không vừa thấy đoản kiếm là bỏ chạy ngay.

Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu, nói:

- Thừa Phong! Ám khí này hẳn là bảo vật Phong sư thúc ban cho à?

Doanh Thừa Phong hơi chần chờ một chút, nói:

- Đúng là công lao của sư tổ.

Những lời này của hắn có chút lập lờ, nhưng không có ai đoán ra được huyền cơ trong đó.

Khi nhìn thấy uy lực của đoản kiếm này, không một ai nghĩ tới ám khí hung tàn đó là do Doanh Thừa Phong chế tạo ra.

Mà Doanh Thừa Phong cũng không nói sai, nếu như không có Phong Huống truyền thụ cho hắn phương pháp quán chú sát khí vào linh binh, hắn cũng không có khả năng chế tạo được đoản kiếm phát nổ cường đại như vậy.

Mọi người cười đùa với nhau về tới trong viện tử, đám người Doanh Lợi Đức lập tức quay trở về chăm sóc cho Doanh Hải Đào.

Sau khi được Phong Huống ra tay cứu chữa, thương thế của hắn đã dần ổn định lại, tuy rằng khoảng cách tới lúc khôi phục hoàn toàn còn cần một thời gian nhất định, nhưng không phải lo lắng tới tính mạng nữa.

Doanh Thừa Phong thì đi thẳng tới phòng của Phong Huống, đem chuyện ngày hôm nay kể lại một lần.

Giống như Cừu Nhân Nghĩa không dám để cho vị lão nhân tóc bạc kia ra mặt, Phong Huống cũng không có khả năng xuất đầu vì Doanh Thừa Phong. Chẳng qua, kết quả hai thế lực xung đột vẫn cần phải báo cho Phong Huống biết một tiếng mới được.

Khi nghe thấy Doanh Thừa Phong thuật lại, Phong Huống thoáng nhíu mày nói:

- Thừa Phong! Ngươi lần này làm vậy là có chút liều lĩnh, lỗ mãng.

Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:

- Mời sư tổ chỉ điểm.

- Đoản kiếm nổ tung của ngươi uy lực vô cùng, là một đòn sát thủ vô cùng tốt, nếu như xuất kỳ bất ý sử dụng thì còn có thể phát huy ra hiệu quả lớn hơn nữa. - Phong Huống than nhẹ một tiếng nói:

- Hiện tại đòn sát thủ này đã bị bại lộ, làm cho người ta có chuẩn bị, sau này nếu còn muốn nhờ vào nó để phát huy tác dụng thì không còn dễ dàng nữa.

Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:

- Sư tổ! Cách nhìn của đệ tử không giống như người.

- Ồ? Ngươi nói xem. - Phong Huống hơi giật mình, hứng thú nói.

Doanh Thừa Phong lên tiếng, nói:

- Đệ tử biết ngài luôn hy vọng đệ tử tham gia tranh đấu vào Truyền Thừa Tháp, mà đệ tử cũng từng hỏi qua Lục trưởng lão, đã biết một ít chuyện liên quan tới Truyền Thừa Tháp. - Hắn trầm giọng nói:

- Vô luận là Linh Đạo thế gia, hay các đại tông môn đối với tranh đấu Truyền Thừa Tháp đều thập phần coi trọng. Mỗi khi đến ngày này, các thế lực đều sẽ phái ra những nhân tài kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ để cố gắng tranh giành được một suất.

Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói:

- Không sai. Tranh đấu vào Truyền Thừa Tháp liên quan tới đại sự hưng suy, tồn vong của các thế lực, vì đoạt được danh ngạch mà các thế lực không hề dám khinh thường, từ hơn hai mươi năm trước đã bắt đầu tuyển chọn và chuẩn bị. Ha ha.... Ngươi nói kiện linh khải kia thì lão phu cũng có chút ấn tượng, đó là Cừu gia vì Cừu Nhân Nghĩa mà chuẩn bị phòng cụ trọng yếu, không nghĩ tới chưa kịp sử dụng đã bị hủy trong tay ngươi.

Doanh Thừa Phong vỗ trán nói:

- Sư tổ nói không sai. Có thể tham gia tranh đấu Truyền Thừa Tháp đều là đệ tử hạch tâm của các thế lực, mỗi người bọn họ ai cũng có bối cảnh thâm sâu. Đệ tử nếu ở trong lúc tranh đoạt giết chết quá nhiều người thì chỉ sợ sẽ dẫn tới phiền toái không nhỏ.

Phong Huống nghe hắn nói như vậy thì không khỏi cười mắng:

- Tiểu tử nhà ngươi thật cuồng vọng. Hừ. Những người đại biểu môn phái tham gia tranh đấu Truyền Thừa Tháp, ai không phải là con cưng của trời? Đừng nói ngươi hiện tại tu vi chỉ vẻn vẹn bát tầng chân khí, cho dù là tấn thăng tới thập tầng thì cũng chưa chắc có thể nói là vô địch.

Doanh Thừa Phong cúi đầu nói:

- Sư tổ! Nếu đệ tử chỉ đơn giản dùng vũ lực mà nói thì có lẽ không thể chiếm được ba vị trí đầu, nhưng nếu trong tay có cả trăm ngàn thanh đoản kiếm có thể phát nổ thì sao?

- Ách..... - Tiếng cười của Phong Huống lập tức tắt hẳn, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Uy lực đoản kiếm khi phát nổ lão cũng từng chứng kiến một lần, tuy nói loại trình độ đó không thể đả thương tới lão, nhưng nếu đối mặt với nó là những kẻ chưa tấn chức võ sư thì lại có tính áp đảo về lực lượng rất lớn.

Doanh Thừa Phong nếu thật sự chuẩn bị cả trăm ngàn đoản kiếm đó, như vậy ngay cả hạ hết đệ tử các môn phái tham gia Truyền Thừa Tháp cũng không phải là không có khả năng.

Trầm ngâm một lát, Phong Huống chậm rãi nói:

- Thừa Phong! Ngươi làm vậy là cố ý tiết lộ thông tin đoản kiếm có thể phát nổ ra ngoài?

- Vâng. - Doanh Thừa Phong ung dung nói:

- Sư tổ! Khoảng cách từ nay tới tranh đấu Truyền Thừa Tháp còn khoảng chừng một năm, ở trong một năm này cho dù đệ tử có cố gắng đi nữa cũng chưa chắc có thể tấn thăng thập tầng. Cho dù là may mắn tấn thăng tới thập tầng cảnh giới thì cũng khó có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn. Vì vậy một khi tranh đấu Truyền Thừa Tháp mở ra đệ tử ở trong mắt những người dự thi khác chính là quả hồng mềm dễ nắn bóp nhất, do đó sẽ có vô số người chủ động tìm đệ tử gây phiền toái.

- Hừ! Tìm ngươi gây phiền toái thì sao? Có lão phu giúp ngươi, tự nhiên sẽ chuẩn bị cho ngươi đủ chỗ tốt.

- Sư tổ! Ngài chuẩn bị cho đệ tử nhiều chỗ tốt thì không ai có thể biết. - Doanh Thừa Phong cười khổ nói:

- Những người đó chỉ biết một tiểu tử thực lực yếu như vậy mà để cho hắn phát triển tới khi đủ mạnh để tới tham gia tranh đấu Truyền Thừa Tháp, thì không bằng trước tiên thủ tiêu hắn đi.

Phong Huống bị biểu cảm của Doanh Thừa Phong chọc cho phải mỉm cười, nói:

- Cho nên ngươi mượn lần tranh đấu Sinh Tử lôi đài này đem uy lực đoản kiếm có thể nổ tung truyền ra ngoài, khiến cho những người khác không dám trêu chọc tới ngươi sao?

Doanh Thừa Phong giơ ngón tay cái lên, nói:

- Sư tổ cao kiến. Đệ tử nghĩ chính là như vậy. Nếu để cho mọi người đều biết lão nhân gia ngài tỉ mỉ chuẩn bị cho đệ tử những đoản kiếm phát nổ đó, như vậy người dám trêu chọc để tử khẳng định không có nhiều lắm.

Phong Huống gõ nhẹ vài cái lên đầu hắn, bất đắc dĩ nói:

- Cái đầu này của ngươi sao lại nghĩ ra được nhiều thứ như vậy? Hừ! Tranh đấu Truyền Thừa Tháp là tràng thi đấu công bình. Cho dù ngươi giết chết toàn bộ bọn họ thì cũng là vận mệnh bọn hắn phải chịu.

Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, nói:

- Sư tổ! Những người đó đều là tinh anh của các môn phái, nếu chết trong tay đệ tử chỉ vài người thì tự nhiên không có vấn đề, nhưng nếu số lượng quá nhiều thì chỉ sợ tông môn sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng bị động a.

Phong Huống do dự một chút, ngay cả lão cũng không khỏi không thừa nhận nếu nhiều người như vậy tức giận thì hậu quả sẽ thập phần đáng sợ.

Hồi lâu sau, lão khẽ lắc đầu nói:

- Ngươi nghĩ như vậy cũng không sai, nếu như không làm cho trong lòng bọn họ có kiêng kỵ, như vậy tình cảnh của ngươi sẽ rất không ổn.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu nói:

- Đâu chỉ là không ổn a. Ở trong tình huống đó, thực lực thấp kém một chút là trở thành dê béo, đệ tử cũng không muốn mình vô duyên vô cớ gặp phải vô số phiền toái. - Hắn vung mạnh tay lên, nói:

- Cho nên biện pháp tốt nhất chính là để cho mọi người đều biết rằng, đệ tử chính là một tổ ong vò vẽ, không dễ chọc, nếu chọc tới đệ tử thì hậu quả sẽ rất kinh khủng.

Phong Huống cười lớn nói:

- Ngươi có suy nghĩ như vậy thì lão phu rất vui mừng. Chẳng qua, cứ như vậy đem uy lực đoản kiếm nổ tung truyền ra ngoài thì vẫn có chút đáng tiếc.

- Không hề gì. - Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười nói, giống như một con gà vừa thành công ăn vụng được một con chồn:

- Nếu bọn họ hoàn toàn tin tưởng tin tức đó, như vậy sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Phong Huống hơi giật mình, nói:

- Vì sao?

- Trương sư huynh khi sử dụng đoản kiếm nổ tung cần phải dùng ngoại lực để kích phát lực lượng ẩn chứa ở bên trong đoản kiếm. Nhưng mà, đệ tử sử dụng thì căn bản không phải phiền toái như thế. - Doanh Thừa Phong tin tưởng mười phần nói.

Phong Huống hơi nhướng mày lên, Doanh Thừa Phong nói không sai, nếu đổi lại do hắn sử dụng như vậy chỉ cần ném đoản kiếm đó ra, sau đó sử dụng tinh thần lực lượng một chút là có thể dẫn nổ chúng.

Thiếu đi một bước kia thôi, uy lực và tốc độ đoản kiếm sẽ tăng thêm mấy lần.

Chậm rãi gật đầu, trong lòng Phong Huống âm thầm cảm thán, tiểu tử này còn nhỏ tuổi như thế không ngờ lại có thể suy nghĩ chu toàn mọi chuyện.

Chẳng qua, lão nhân hơi vung tay nói:

- Thừa Phong! Kỳ thật lần này ngươi chỉ cần có thể thông qua khảo hạch Linh Sư, cho dù không tham gia tràng thi đấu kia thì cũng có đủ tư cách tiến vào Truyền Thừa Tháp.

Doanh Thừa Phong cười nhẹ nói:

- Đệ tử hiểu. Chẳng qua đệ tử cũng biết, Truyền Thừa Tháp có chia ra làm Linh Đạo và Võ Đạo, nếu như không trải qua thi đấu mà tiến vào nơi này thì căn bản không thể nào tiến tới truyền thừa võ đạo.

Phong Huống không khỏi có chút bất đắc dĩ, nói:

- Thừa Phong! Ngươi là một Linh Sư, thiên phú Linh Sư của ngươi rất mạnh, vì sao lại cứ luôn muốn tiến vào võ đạo?

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, ngay cả hắn cũng vô pháp giải thích loại cảm giác này.

Có lẽ bởi vì hắn muốn nắm giữ thực lực cường đại, có năng lực bảo vệ chính mình, cũng có lẽ hắn đối với võ đạo có hứng thú khó có thể hình dung.

Tóm lại, hắn chẳng những phải lấy được thân phận Linh Sư để tiến vào Truyền Thừa Tháp, mà còn phải dùng thân phận võ giả để tiến vào trong đó.

*****************

Ly khai khỏi phòng Phong Huống, Doanh Thừa Phong về thẳng tới phòng của mình.

Vừa ngồi xuống, trong đầu hắn bắt đầu hiện lên những kiến thức cơ sở đọc được trong Tàng Thư Các.

Phương pháp luyện chế Thiên niên Huyết Bức Vương nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn, sau khi đọc qua một lúc, Doanh Thừa Phong thoáng cau mày lại.

Muốn luyện chế trang bị không gian thì độ khó khăn còn hơn xa so với luyện chế linh khí bình thường.

Túi không gian - Cho dù là Linh Sư thành danh lâu năm cũng không dám nói là nhất định có thể thành công.

Chẳng qua, nghe con mới sinh không sợ hổ, ở trong suy nghĩ của Trí Linh, chỉ cần hắn có được sự trợ giúp của Trí Linh, như vậy bất kể gặp phải khó khăn gì cũng có thể thuận lợi giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play