Giữa trưa thời tiết vô cùng nóng nực, trên trời một bóng mây cũng không có. Mặt trời vẫn treo ở trên đỉnh đầu không hề xê dịch, không ngừng thiêu đốt những thực vật ở bên dưới. Một ngọn gió cũng không có, không khí vô cùng oi bức, ngọn cây không hề bị lay động, mặt nước không hề có gợn sóng để phá vỡ toàn bộ không khí yên tĩnh bao phủ các tiểu viện.

Không có một người nói chuyện, ánh mắt mọi người tập trung lên trên thanh trường kiếm bằng tinh cương trong tay Doanh Thừa Phong.

Nếu thanh trường kiếm này do Linh Sư bình thường chế tạo thành, như vậy mọi người sẽ không biểu hiện không chịu được như thế.

Sư cấp linh binh bình thường tuy rằng rất quý báu, nhưng ở trong tứ đại gia tộc của Thiên Hạo Thành thì cái này lại không hề ít. Nhưng mà, người quán linh kiện linh binh này lại là Phong Huống đại sư a.

Phong Huống - Đệ nhất cường giả chế tạo thần binh của Khí Đạo Tông, lão quán linh binh khí không chỉ có thanh danh rất lớn trong tông môn, mà ngay cả cường giả ở ngoài tông môn cũng phải tìm đủ mọi cách để có được một kiện linh binh do chính lão chế tạo thành.

Là người trời sinh có sát khí, thiên phú của Phong Huống ở phương diện này được xưng là độc nhất vô nhị. Cho nên khi nhìn thấy trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong, vô luận là Cừu Nhân Nghĩa hay là vị đại hán ở sau lưng hắn thì ánh mắt đều toát ra vẻ tham lam.

Ánh mắt thoáng ngưng trọng, Cừu Nhân Nghĩa chần chờ một chút, đột nhiên hỏi:

- Trong các ngươi, ai là người xuất chiến?

Dựa theo ý định ban đầu của hắn, bất kể Doanh Thừa Phong nói như thế nào cũng không cho phép hạ nhân dưới tay tham chiến. Dù sao trên lôi đài quyết đấu của Thánh Đường là một hồi công bình, công chính quyết đấu, hơn nữa song phương còn ký kết sinh tử khế ước. Nếu Doanh Thừa Phong vẫn như trước bám riết không rời, hắn hoàn toàn có thể hướng tới trọng tài Thánh Đường đưa ra kiến nghị đuổi đối phương ra ngoài.

Nếu như có thể đem Doanh Thừa Phong đuổi ra khỏi Thánh Đường, vậy hắn chẳng những mất hết mặt mũi, hơn nữa còn không thể tham gia thi đấu Truyền Thừa Tháp một năm sau. Trong lúc vô tình một đối thủ đã được giải quyết, đây mới chân chính là tính toán của hắn.

Nhưng mà, khi Doanh Thừa Phong lấy ra kiện linh khí do Phong Huống tự mình rèn và quán linh, trong lòng hắn đã vô cùng chấn động, không thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh nữa.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, đối với phản ứng này của hắn đã sớm đoán được.

Hắn nghiêng người, quay về phía Trương Xuân Hiểu nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trương Xuân Hiểu tiến lên trước, hướng về phía Cừu Nhân Nghĩa ôm quyền thi lễ, nói:

- Tại hạ Trương Xuân Hiểu, nguyện ý xuất chiến báo thù giúp đại sư huynh.

- Ha ha... Hóa ra là đồng môn sư huynh đệ, trách không được tình cảm sâu đậm như thế. - Cừu Nhân Nghĩa cười lạnh một tiếng, nói:

- Chẳng qua, đáng tiếc chính là tu vi chân khí các hạ kém một chút, chẳng lẽ thật sự nắm chắc giành thắng lợi sao?

Trương Xuân Hiểu trợn tròn mắt, nói:

- Ta tu vi chân khí không cao thì thế nào? Không nhọc các hạ phải quan tâm. Hừ. Thù của sư huynh mà mình không báo được thì thái độ làm người còn ra gì nữa?

Trên mặt Cừu Nhân Nghĩa thoáng xuất hiện một tia lãnh ý, đột nhiên nói:

- Cừu Quý Dương! Người này tên là Trương Xuân Hiểu, chính là một vị sư huynh của Doanh huynh, tu vi chân khí là thất tầng, trên người còn có hai ba kiện sĩ cấp thượng phẩm linh khí. Ha ha.... Ngươi có bằng lòng cùng kẻ này chiến một trận hay không?

Vị hán tử đằng sau lưng Cừu Nhân Nghĩa âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu để cho hắn cùng với Linh Sư Doanh Thừa Phong đánh một trận, có lẽ hắn còn có thể sợ hãi, chỉ có nước trốn còn không kịp chứ làm sao mà còn dám đánh nữa. Nhưng mà, nếu chỉ là một võ sĩ tu vi thất tầng chân khí bình thường, vậy hắn không hề đặt ở trong lòng.

Tuy nói trên người Trương Xuân Hiểu có vài món thượng phẩm sĩ cấp linh khí, nhưng trang bị trên người hắn cũng không kém a.

Huống chi, linh binh Phong Huống tự mình chế tạo ở ngay trước mắt hắn, hắn căn bản không thể cự tuyệt hấp dẫn lớn thế này.

Tiến lên một bước, Cừu Quý Dương nói:

- Tam công tử! Tiểu nhân nguyện ý xuất chiến.

Thanh âm của hắn phát ra rất kiên quyết, chiến ý vô cùng cao.

Bởi vì chim chết vì ăn, ở trong tình huống có trọng bảo kích thích, hắn thậm chí còn sinh ra suy nghĩ liều mạng.

Nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong thì hơi kinh hãi, nhìn Cừu Nhân Nghĩa vài lần nói:

- Cừu huynh! Ngươi đối với Doanh mỗ có vẻ hiểu biết rõ ràng a.

Trương Xuân Hiểu chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh, nhưng lại có thể được loại người ngạo mạn, tự đại như Cừu Nhân Nghĩa chú ý tới, bởi vậy có thể thấy được hắn đối với mình đã điều tra một phen.

Cừu Nhân Nghĩa mỉm cười nói:

- Doanh huynh! Ngươi tu vi ở bát tầng chân khí đã báo danh tham gia khảo hạch Linh Sư, thanh danh hiển hách như thế Cừu mỗ cho dù có sơ ý đi nữa thì cũng không thể ngăn cản được những người ở xung quanh bàn tán.

Doanh Thừa Phong thoáng nhăn mặt, nghe khẩu khí Cừu Nhân Nghĩa thì dường như bát tầng chân khí tham gia khảo hạch Linh Sư là một chuyện rất giỏi a. Nhưng đã như vậy thì vì sao mà Phong sư tổ không đề cập qua cho hắn biết?

Hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân, có thể bởi vì Phong sư tổ không muốn để cho tâm tình của hắn mất sự cân bằng.

Thu liễm tâm thần, Doanh Thừa Phong nói:

- Vị nhân huynh kia vừa rồi đã đáp ứng, vậy chúng ta đi tới lôi đài đi.

Trong lòng Cừu Nhân Nghĩa thoáng xuất hiện cảm giác không tốt, thái độ của đám người Doanh Thừa Phong thật sự rất kiên quyết. Chẳng lẽ tiểu tử thất tầng chân khí thật sự có đòn sát thủ, có thể làm cho hắn chắc chắn thắng lợi sao?

Chẳng qua, đã tới tình trạng này, hắn cho dù muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.

Hừ nhẹ một tiếng, hắn vung tay lên, nói:

- Đi.

Đoàn người Cừu Nhân Nghĩa và Doanh Thừa Phong đi tới phía tây của Linh Tháp, tiến vào trong một khoảng sân rộng.

Ở trong khoảng sân này, chính giữa là lôi đài rộng lớn, đúng là Sinh Tử Lôi Đài trong Linh Đạo Thánh Đường.

Ở trong khoảng sân này có mấy võ sĩ đứng canh gác, vừa thấy tư thế của song phương thì biết bọn họ vì sao mà tới đây.

Trong đó một vị võ sĩ chậm rãi đi lên nói:

- Muốn lên lôi đài thì trước hết phải ký kết giấy sinh tử. - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Trên lôi đài, sinh tử do trời định, một khi xuống lôi đài thì không được có tranh cãi gì nữa, nếu không chính là địch nhân của Linh Đạo Thánh Đường, các ngươi hiểu chưa?

Hắn nói những lời này cũng không biết là đã bao nhiêu lần, lúc này nói ra giống như chỉ thuận miệng mà thôi.

- Tại hạ hiểu, mời tiền bối lấy ra sinh tử trạng đi. - Trương Xuân Hiểu tiến lên cao giọng nói.

Tên võ sĩ kia chậm rãi gật đầu nói:

- Tốt. Người còn lại là ai?

Cừu Quý Dương từ trong đám người đi ra, hướng về phía vị võ sĩ kia hơi khom người nói:

- Mời tiền bối ban thưởng sinh tử trạng.

- A! Là ngươi?

Vị võ sĩ này hơi kinh ngạc nhìn hắn, cau mày lại nói:

- Ngươi hôm nay đã lên lôi đài một lần, vì sao còn muốn.... - Hắn dường như nhớ ra cái gì, ánh mắt đảo qua đám người Trương Xuân Hiểu, đột nhiên nhíu mày lại nói:

- Hừ! Bản nhân từng nói qua, một khi xuống lôi đài thì ân oán đều tiêu tan, nếu còn có người dám tới trả thù chính là địch nhân của Linh Đạo Thánh Đường.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm mắng, tuy rằng hắn không có thừa nhận, nhưng quy định này tuyệt đối có lý, nhưng mà muốn hắn buông bỏ trả thù thì việc đó tuyệt không khả năng.

Vị võ sĩ thánh đường kia nhìn Cừu Nhân Nghĩa nói:

- Ngươi bị bọn họ ức hiếp cho nên mới bị buộc phải lên lôi đài? Nếu như vậy ngươi có thể đưa khiếu nại với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ trả một cái công đạo cho ngươi.

Sắc mặt đám người Doanh Lợi Đức và Trương Xuân Hiểu hơi thay đổi, bọn họ làm thế nào cũng không ngờ được lại gặp phải biến cố này.

Doanh Thừa Phong cười lạnh lùng nói:

- Các hạ! Lần so đấu lôi đài này là do vị Cừu tiên sinh này tự mình đưa ra yêu cầu. Ngươi nếu không cho phép thì chúng ta sẽ xoay người rời đi, tuyệt đối không giằng co.

Hắn nói xong, tay hơi động tới trường kiếm đeo ở bên hông, làm bộ xoay người rời đi.

- Chớ đi. - Cừu Quý Dương vội vàng kêu lên.

Hắn quay đầu lại nhìn Cừu Nhân Nghĩa, vẻ mặt như khẩn cầu.

Tu vi chân khí của hắn tuy rằng vẻn vẹn chỉ có bát tầng, nhưng thiên phú lại không kém, có rất nhiều khả năng sẽ tấn thăng võ sư. Mà một khi tấn chức võ sư, thân phận của hắn sẽ không còn là hộ vệ Cừu phủ nữa, mà trở thành khách khanh của Cừu phủ.

Nhưng cho dù là hắn trở thành khách khanh của Cừu phủ, thì cơ bản cũng rất khó có được một thanh linh binh do danh gia chế tạo, cho nên hắn quyết không bỏ qua cơ hội này.

Chẳng qua, lúc này hắn vẫn là hộ vệ của Cừu phủ, ở trước mặt Cừu Nhân Nghĩa hắn cũng không dám tự mình làm chủ.

Cừu Nhân Nghĩa thoáng nhăn mặt lại, nói:

- Doanh huynh! Lúc trước chúng ta không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

Doanh Thừa Phong thoáng nhún vai, nói:

- Không phải chúng ta đổi ý, mà là vị nhân huynh này đưa ra nghi ngờ như vậy, vì không muốn để cho chúng ta phải chịu oan khuất, cho nên tiểu đệ đành rời đi.

Cừu Nhân Nghĩa và Cừu Quý Dương trong lòng thầm mắng không ngừng: "Tiểu tử này thật sự không biết xấu hổ a."

Cái gì mà gọi là oan khuất, lần thứ hai hùng hổ tới đập cửa đòi khiêu chiến không phải là bản thân ngươi sao?

Chỉ có điều, nhìn thấy kiện linh binh do Phong Huống chế tạo, bọn họ làm thế nào cũng không thể nói lời này ra.

Hừ nhẹ một tiếng, Cừu Nhân Nghĩa nói:

- Vị huynh đài này! Lần so đấu này đúng là do chúng ta đưa ra trước, đều không phải do bọn họ có ý định trả thù, mong huynh đài minh giám.

Thái độ của hắn tuy rằng rất cuồng vọng, nhưng ở trong Linh Đạo Thánh Đường vẫn phải cẩn thận không dám mạo muội đắc tội với người khác.

Ai biết được vị võ sĩ trước mắt này có hay không là thân thích của một vị đại lão trong Thánh Đường? Nếu trong lúc không biết gì mà đắc tội với người ta như vậy thì rất phiền toái a.

Tên võ sĩ kia thoáng liếc mắt nhìn bọn hắn một chút, vẻ mặt thoáng thả lỏng ra, nói:

- Nếu không phải là tỷ thí để trả thù, như vậy chúng ta sẽ không xen vào. - Hắn vung tay lên, người ở phía sau lập tức đưa ra hai tờ sinh tử trạng đặt lên bàn.

- Các ngươi hãy tới đây đọc lại một lần, sau đó ký tên đồng ý đi.

Trương Xuân Hiểu và Cừu Quý Dương đồng thời tiến lên, bọn họ liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng Trương Xuân Hiểu lửa giận ngập trời, mà Cừu Quý Dương thì vẻ mặt lại tỏ ra khinh thường.

Võ sĩ thánh đường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong lòng không ngừng lấy làm kỳ lạ.

Trương Xuân Hiểu rõ ràng tới võ đài để trả thù, nhưng chẳng biết vì sao mà Cừu Quý Dương lại có biểu hiện cực kỳ ham thích như vậy, song phương thực không phải là tới giải quyết thù hận sao? Nhưng cho dù là không thể hóa giải thù riêng, cũng không có khả năng ở chỗ này quyết đấu đi.

Sau một lát, hai người bọn họ đều đồng ý ký tên, vị võ sĩ thánh đường tiến tới lôi đài ở giữa sân nói:

- Hai người các ngươi lên đi, trước khi một bên nhận thua hoặc một bên bị giết chết thì không được xuống dưới. - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Bổn tọa lần nữa nhắc lại, nếu như một bên nhận thua, như vậy bên kia không được tiếp tục công kích nữa. Nếu không sẽ coi như là khiêu chiến với Linh Đạo Thánh Đường, ta chắc chắn sẽ chém giết hắn như thế.

Thanh âm của hắn khi nói tới câu cuối cùng đã trở nên linh hoạt, sắc bén cực kỳ.

Hai người Trương Xuân Hiểu đồng thời lên tiếng.

Cừu Nhân Nghĩa đột nhiên nói:

- Cừu Quý Dương! Ngươi lại đây.

Cừu Quý Dương đi tới bên người hắn, khom người nói:

- Tam công tử!

Cừu Nhân Nghĩa vung tay lên, một hạ nhân cung kính đưa một bộ áp giáp ra.

- Đây là linh khải của bản công tử, hôm nay cho ngươi dùng mượn một chút đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play