Hai người trẻ tuổi từ bên ngoài sóng vai đi vào, một người trong số đó tự nhiên là Trương Xuân Hiểu. Lúc này nụ cười trên mặt hắn vô cùng sáng lạn, so với bình thường thì còn tươi hơn vài phần.
Từ khi hắn vào tông môn, hơn nữa đi theo đám người Lâm Tiểu Tú thí luyện ở bên ngoài, ngay từ đầu đã không có một ai coi trọng hắn. Nhưng mà, khi danh tiếng của Doanh Thừa Phong ngày một lên cao, hắn ở trong cùng thế hệ địa vị cũng được nâng cao lên. Đặc biệt là khi Doanh Thừa Phong từ Bức Huyệt trở về, tin tức Doanh Thừa Phong cấp cho đám người Doanh Hải Đào sĩ cấp thượng phẩm linh binh, áo giáp da khiến cho thái độ của mọi người xung quanh hắn lập tức trở nên vô cùng thân thiết.
Trương Xuân Hiểu tuy rằng rất thích điều này, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết những điều này từ đâu mà có. Cho nên, khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, biểu hiện của hắn trở nên vô cùng hưng phấn.
Vẻ mặt Lâm Sâm Diệu khẽ động, bật cười nói:
- Chúng ta vừa mới nói tới Doanh Thừa Phong, hắn đã tới rồi. Ha ha... Xem ra đúng là có duyên với Lâm gia chúng ta.
Đám người Lâm Tự Nhiên lập tức gật đầu phụ họa, Doanh Thừa Phong dù sao cũng là cháu ruột của Doanh Lợi Đức. Chỉ cần Doanh Lợi Đức còn ở trong trận doanh của bọn họ, như vậy thiên tài linh đạo tương lai này khẳng định sẽ không trốn thoát khỏi tay bọn họ.
Doanh Lợi Đức nhanh chóng bước ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt Doanh Thừa Phong, thấp giọng nói:
- Thừa Phong! Vị này chính là Lâm Sâm Diệu sư tổ, ngươi mau tới ra mắt đi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng động, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hắn gia nhập tông môn đã được một thời gian, ngày thường đã thấy không ít các vị trưởng lão, nhưng mà những vị trưởng giả cùng thế hệ với Phong Huống thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn không dám chậm trễ, tiến lên vài một lễ thật sâu, nói:
- Đệ tử Doanh Thừa Phong ra mắt Lâm sư tổ.
Lâm Sâm Diệu hơi mỉm cười gật đầu, ống tay áo của lão nhẹ nhàng vung lên, một cỗ kình phong lập tức nâng Doanh Thừa Phong dậy. Lão nhìn hắn chăm chú một lúc mới nói:
- Không tồi. Quả nhiên là thiếu niên tuấn kiệt, Doanh Lợi Đức dạy được một đồ đệ tốt a.
Trên mặt Doanh Thừa Phong thoáng hiện lên một tia kích động, nói:
- Đa tạ sư thúc khích lệ.
Hắn ở trong Khí Đạo Tông mặc dù xem như thuộc về nhất mạch Lâm gia, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được đại nhân vật như Lâm Sâm Diệu khen ngợi, tự nhiên là phải có chút kích động.
Lâm Tiểu Tú nhìn thấy Doanh Lợi Đức có biểu hiện hơi thất thố, thì vội đảo tròng mắt, nói:
- Phụ thân! Nếu sư tổ ban thưởng cho người linh khí, người hãy thử một chút, cho mọi người ở đây được đại khai nhãn giới đi.
Mọi người nghe thấy vậy thì trầm trồ khen phải, ánh mắt ai cũng có vẻ chờ mong.
Đặc biệt là những người nhỏ tuổi như Lâm Tiểu Tú, Trương Xuân Hiểu, ánh mắt lại một lần nữa bị đôi hộ thủ thu hút lấy.
Lâm Tự Nhiên quay đầu sang nhìn Lâm Sâm Diệu, lão nhân thấy vậy thì vung tay nói:
- Không sao. Ngươi hãy thử đi.
Lâm Tự Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nói "xin lỗi" một tiếng, đem hai chiếc hộ thủ gỡ ra, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong cỡ nào chữ? Lực lượng tinh thần của hắn thoáng đảo qua một chút, lập tức biết được đây là sư cấp linh khí. Tuy rằng cặp hộ thủ này ở trong đám phòng cụ thì về uy lực và giá trị chỉ thuộc loại hàng cấp hai, còn xa mới có thể so được với linh binh, linh giáp. Nhưng mà Lâm gia vừa ra tay chính là sư cấp linh khí, coi như là tài đại khí thô, hơn nữa còn rất có thành ý.
Sau khi tự mình trải qua quá trình rèn linh binh, Doanh Thừa Phong đã biết một chuyện.
Sư cấp linh khí và sĩ cấp linh khí có giá trị hơn nhau rất nhiều, giá trị của một kiện sư cấp linh khí không phải sĩ cấp linh khí có thể so sánh được.
Lâm Tự Nhiên mang cặp hộ thủ vào tay, hắn hít sâu một hơi, chân khí trong cơ thể nhanh chóng theo sự điều động của hắn tiến vào trong cặp hộ thủ.
Ngay sau đó, toàn bộ hộ thủ lập tức phát sáng lên, một đạo ánh sáng từ trên đó phóng thích ra hóa thành một tấm thuẫn màu xanh che chắn trước người Lâm Tự Nhiên.
Vẻ mặt Lâm Tự Nhiên vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, hắn kinh hô:
- Bí văn linh khí.
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi, bộ hộ thủ này không ngờ lại không phải là sư cấp linh khí bình thường, mà là bí văn linh khí cường đại. Lâm gia lần này quả nhiên là thành ý mười phần a.
Sau một lát, hai tay Lâm Tự Nhiên lần lượt thay đổi, làm một cái thủ thế cổ quái. Mà theo thủ thế này của hắn, hai mặt tấm thuẫn trước mặt lập tức dung hợp lại cùng một chỗ, biến thành một cái hoàn chỉnh để che chắn nửa thân hình của hắn.
Tất cả mọi người nhìn một màn này mà không khỏi tấm tắc khen kỳ lạ, mặt tấm thuẫn tỏa ra một tầng hào quang xanh thẳm, loại ánh sáng này giao hòa với ánh mặt trời tạo thành cảnh sắc không ngừng bập bùng, phảng phất như trên đó có từng gợn nước đang lưu chuyển không ngớt.
Lâm Sâm Diệu mỉm cười nói:
- Đây là bí kỹ mà chiếc hộ thủ này có, Tên nó là Thủy Hộ Thuẫn, các ngươi có thể thử uy lực của nó một lần.
Lâm Tự Nhiên ứng tiếng, nói:
- Xuân Hiểu! Dùng linh binh của ngươi toàn lực tấn công lão phu một chiêu xem.
Trương Xuân Hiểu và đám người Lâm Tiểu Tú đã sớm mong chờ có thể được thử uy lực bộ hộ thủ này, nghe thấy lời của lão lập tức trao đổi ánh mắt. Trương Xuân Hiểu lấy trường kiếm của mình ra, nói:
- Lâm sư bá! Đắc tội rồi.
Trường kiếm trong tay hắn cũng không phải là một thanh linh binh bình thường, mà là thượng phẩm linh khí do Doanh Thừa Phong chính tay chế tạo cho. Giờ phút này vận chuyển chân khí lập vào đó, từ thân trường kiếm lập tức phóng thích ra quang mang chói mắt.
Hắn khẽ quát một tiếng, Trương Xuân Hiểu đâm tới một kiếm. Một kiếm này của hắn đem toàn bộ chân khí của bản thân hoàn toàn phóng thích ra, cũng đem uy lực của thanh linh binh trong tay phát huy tới cực hạn. Nếu như là bình thường, hắn đương nhiên không dám làm thế này, nhưng giờ phút này những người ở đây đều là cường giả, hắn tự nhiên không dám giữ lại chút thực lực nào.
- Đinh.... - Một tiếng vang trong trẻo đột ngột vang lên.
Trường kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt va chạm với thủy thuẫn lập tức biến mất vô ảnh vô tung. Kiếm quang hùng mạnh kia thậm chí còn không cách nào tạo cho tấm thủy thuẫn một chút thương tổn nào.
Thẳng tới khi trường kiếm và bản thể tấm thủy thuẫn đụng vào nhau mới phát ra tiếng kim loại va chạm với nhau. Theo đó tấm thủy thuẫn mới xuất hiện những gợn sóng nhỏ, giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ nước.
Nhưng dù chỉ như thế thì Trương Xuân Hiểu cũng mặt đỏ tía tai, dù đã kiệt lực tấn công nhưng thanh trường kiếm vẫn như trước không thể nào xuyên thấu tấm thủy thuẫn, uy lực giữa hai thứ hơn kém nhau quả thật quá lớn.
- Tốt.
Cũng không biết ai là người thứ nhất hô lên, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay. Sư cấp linh khí chính là sư cấp linh khí, có lẽ tấm thủy thuẫn này không thể ngăn cản sư cấp cường giả tấn công, nhưng lúc đối mặt với sĩ cấp thì đúng là vô địch.
Lâm Tự Nhiên thu hồi lại chân khí, tấm thủy thuẫn theo đó cũng biến mất không thấy đâu. Hắn hướng về phía Lâm Sâm Diệu cung kính thi lễ một cái thật sâu:
- Đa tạ sư thúc đã ban thưởng, đệ tử vĩnh viễn không quên.
Linh khí đối với người luyện võ có lực ảnh hưởng rất lớn, mà bí văn linh khí lại là thứ nổi bật nhất trong đó.
Có bảo vật này trong tay, lực chiến đấu của hắn không nghi ngờ gì đã tăng lên một bước lớn.
Hôm nay tất cả mọi người tới đây mặc dù đều chuẩn bị lễ vật, nhưng quý báu nhất thì chỉ vẻn vẹn có một vị.
Chẳng qua, cũng chỉ có trưởng giả trong Lâm gia mới có thể xuất ra loại báu vật này làm lễ chúc mừng.
- Lâm sư bá! Ngài lần này tấn chức võ sư là một chuyện hết sức vui mừng, tiểu chất cũng vì ngài mà chuẩn bị một phần lễ vật, mong ngài không ghét bỏ.
Nói xong, hắn đem hộp gỗ ở sau lưng lấy xuống, hai tay dâng lên trước.
Đám người Trương Xuân Hiểu hơi giật mình, sau lưng Doanh Thừa Phong hàng năm đều đeo một cái hộp dài. Chiếc hộp này những người đồng hành với hắn trong Bức Huyệt đều rất quen thuộc, bên trong đó chứa đựng một bộ tổ hợp khí.
Chẳng lẽ hắn lại muốn làm một bộ tương tự để tặng cho Lâm Tự Nhiên sao?
Lâm Tự Nhiên cũng hơi có chút khó hiểu, nhưng ở trong trường này lại không tiện hỏi. Hắn cười a a nhận lấy, vừa mở chiếc hộp ra thì không khỏi sửng sốt.
Ở trong hộp dài không ngờ lại không phải là một thanh trường côn, mà là một thanh trường kiếm.
Đám người Trương Xuân Hiểu thấy vậy thì hơi bật cười, hóa ra Doanh Thừa Phong đã đem vật ở trong hộp cất đi.
Lâm Tự Nhiên lấy thanh trường kiếm ra, đánh giá cẩn thận một phen, sau một lát sắc mặt của hắn lập tức trở nên ngưng trọng.
ằng kiếm ở trong vỏ, không thể nhìn thấy phẩm chất của nó thế nào, nhưng khi thanh kiếm được hắn cầm trong tay, hắn lập tức có thể cảm nhận được một loại cảm giác mãnh liệt cực kỳ.
Loại cảm giác này giống như nhiều năm không thấy một lão bằng hữu, rõ ràng nhìn rất quen mắt, nhưng lại không dám tùy tiện nhận mặt.
Vẻ mặt hắn khiến cho mọi người thầm phấn đoán, Lâm Tiểu Tú thấp giọng nói:
- Cha! Ngài làm sao vậy?
Lâm Tự Nhiên "a" lên một tiếng, cười nói:
- Không có gì. - Hắn quay đầu lại nói:
- Thừa Phong! Đa tạ lễ vật của ngươi.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nên là như vậy.
Trong lòng Lâm Sâm Diệu thoáng động, dường như nghĩ tới điều gì, hắn trầm giọng nói:
- Tự Nhiên! Ngươi cũng thử xem độ sắc bén của thanh kiếm này đi.
Lâm Tự Nhiên vội vàng ứng tiếng, một tay nắm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút nó ra khỏi vỏ.
- Keng....
Thân kiếm và vỏ kiếm va chạm với nhau tạo thành một tiếng ngân dài truyền ra xa.
Khi nhìn thấy thân kiếm, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.
Thanh trường kiếm này thế nào mà toàn thân lại giống như một tầng hơi nước bao bọc lấy, tỏa ra một lại ánh sáng màu lam đẹp đẽ. Nhìn thoáng qua thì nó giống như một lần nước trong suốt có thể thấy đáy, nhưng nếu nhìn kỹ thì trên tầng nước đó có một đám sương mù, bao phủ trọn vẹn lấy thân kiếm, làm cho nó trở nên mông lung mờ ảo.
Hô hấp của mọi người theo bản năng ngừng lại, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm, trong lòng nổi lên một ý niệm khó có thể tin ở trong đầu.
Thanh trường kiếm này chẳng lẽ là...
- Tốt! Kiếm tốt. - Lâm Sâm Diệu nhẹ giọng nói:
- Nếu lão phu không nhìn nhầm thì đây chính là một thanh thủy hệ sư cấp linh binh a.
Mọi người bên dưới lập tức trở nên xôn xao. Linh binh! Không ngờ lại xuất hiện một kiện sư cấp linh binh.
Doanh Thừa Phong hơi khom người nói:
- Mắt Lâm sư tổ quả nhiên như thần, đây đúng là một kiện thủy hệ Sư cấp linh binh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người Doanh Thừa Phong, giờ phút này dường như mọi nổi bật của Lâm Sâm Diệu đều bị hắn đoạt mất.
Chẳng qua, điều này cũng không có gì là kỳ quái, cho dù là Lâm Sâm Diệu cũng bị một khoản thủ bút này của Doanh Thừa Phong làm cho hoảng sợ.
Trong tất cả những linh khí, linh bình và đặc thù áo giáp đều là bảo vật trân quý nhất. Kiện sư cấp linh binh này giá trị không hề bình thường, cho dù là với tài lực cường đại của Lâm gia cũng chỉ có thể cung cấp cho Lâm Tự Nhiên một đôi hộ thủ làm lễ chúc mừng. Nhưng Doanh Thừa Phong không ngờ vừa ra tay đã là một kiện sư cấp linh binh.
Phần lễ vật này tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của bất cứ kẻ nào, cho dù là Lâm Sâm Diệu cũng vì vậy mà phải giật mình.
- Cái này.... Quá mức.... - Hai tay Lâm Tự Nhiên hơi run rẩy một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên và vui mừng, bất quá hắn lập tức trấn tĩnh lại, nói:
- Thừa Phong! Linh binh này là do ngươi rèn sao?
Ánh mắt Lâm Sâm Diệu đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong.
Người khác có lẽ không biết rõ, nhưng lão lại biết một kẻ chưa tấn chức sư cấp cường giả mà có thể chế tạo ra sư cấp linh khí có ý nghĩa như thế nào.
Nếu thanh linh khí này quả thật là do hắn quán linh thành, như vậy giá trị của kẻ này vượt qua sự tính toán của bọn hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT