Bên trong phủ Phong Huống là một bầu không khí yên ắng.

Dưới ánh trăng, Doanh Thừa Phong và Phong Huống ngồi đối diện với nhau, ở trước mặt hai người bầy một ít rượu và thức ăn.

Phong Huống cố ý tẩy trần cho Doanh Thừa Phong, tuy rằng chỉ vẻn vẹn chỉ có mấy món, nhưng chút tâm ý này khiến cho Doanh Thừa Phong hơi cảm động.

- Thừa Phong! Lần này ngươi ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan gặp những chuyện gì? Hãy nói lại một lần cho lão phu nghe. - Phong Huống phất tay cho hạ nhân lui xuống, trầm giọng hỏi.

Doanh Thừa Phong đem những lời mình đã nói ở trong Chấp Pháp Đường kể lại một lần, tuy rằng hắn không muốn lừa gạt vị lão nhân trước mặt. Nhưng hắn biết nếu trực tiếp nói ra ngược lại sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không đáng có.

Những thứ khác không nói, chỉ riêng con thiên niên Huyết Bức Vương kia cũng đủ hấp dẫn vô số ánh mắt.

Sau khi lập lại đơn giản một lần, Doanh Thừa Phong nói:

- Phong sư tổ! Lục trưởng lão hình như có lời gì khó nói à?

Phong Huống ngạc nhiên nói:

- Ngươi nhìn thấy điều gì sao?

Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:

- Đệ tử thấy Lục trưởng lão hình như có nghi ngờ cái gì đó, nhưng lại kiêng kỵ điều gì đấy.

Phong Huống cười dài một tiếng, vui mừng nói:

- Không tồi. Có thể nhìn ra điều đó đã là làm khó ngươi rồi.

Lão vẫn cho là Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi ngây thơ, nhưng không nghĩ tới khả năng quan sát của thiếu niên này lại có chút nhạy bén, lại có thể từ trong một ít dấu vết này nhìn ra được manh mối.

Doanh Thừa Phong cúi đầu, nói:

- Đa tạ sư tổ đã khích lệ.

Phong Huống thu lại nụ cười trên môi, nói:

- Lục Mặc đang hoài nghi những con dơi này không phải tự nhiên phát cuồng, mà là có người ở sau lưng điều khiển.

Doanh Thừa Phong nghe vậy thì chấn động, nói:

- Đàn dơi này còn có thể bị điều khiển sao?

- Ha ha.... Thủ đoạn điều khiển đàn dơi thì không chỉ có một loại đâu. - Phong Huống hơi có vẻ đắc ý nói.

Vẻ mặt Doanh Thừa Phong như vừa hiểu ra, nói:

- Đệ tử hiểu. Lục Mặc trưởng lão mặc dù có hoài nghi, nhưng chính bởi vì đối tượng hoài nghi quá nhiều cho nên ngài mới không dám chắc chắn ai là thủ phạm.

Phong Huống mấy máy môi vài cái, thần tình vô cùng buồn bực, có lòng muốn uốn nắn suy nghĩ của hắn, nhưng nếu làm như vậy thì thực là quá mức rõ ràng.

Than nhẹ một tiếng, lão nói:

- Ngươi tạm thời không cần phải nghĩ nhi như vậy, nếu tiểu tử Đặng gia ở trong đó như vậy thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Vẻ mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia khổ sở, nói:

- Hóa ra bởi vì liên quan tới Đặng Hạ sư huynh.

Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Nói gì vậy? Lão phu nói cho ngươi biết, cho dù không có tiểu tử Đặng Hạ ở đó, lão phu cũng tuyệt đối không dễ dàng dừng tay. Hắc.... Dám can đảm đánh lén truyền nhân của lão phu thì phải chuẩn bị hứng chịu lửa giận của lão phu.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Phong Huống lộ vẻ khí phách, một lúc sau lại cúi đầu nói:

- Sư tổ! Đệ tử lần này tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan cũng giết không ít dơi, thu hoạch rất phong phú, hơn nữa đệ tử cũng không bị thương. Nếu không tiện thì không bằng hãy lùi một bước,

Phong Huống cười ha hả, lão vung tay lên, nói:

- Chân khí của ngươi đề thăng đó là nhờ vào Thiết Linh Chi Lực, không hề liên quan gì tới người khác. Ha ha... Ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện, chuyện còn lại cứ để lão phu xử lý. - Lão nói như thách thức kẻ khác:

- Chỉ cần lão phu còn sống một ngày, trong Khí Đạo Tông không ai có thể khi dễ ngươi.

Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, thế mới biết việc hắn tấn chức bát tầng chân khí quả nhiên không thể lừa gạt được ánh mắt của vị lão nhân này.

Nhưng hiển nhiên là lão nhân gia ông ấy cũng không thèm để ý tới chuyện này, hoặc là vui mừng quá mà trở nên như vậy. Lão nhân càng nói càng làm cho Doanh Thừa Phong sinh ra lòng cảm kích.

Hắn cúi đầu, thật lòng nói:

- Phong sư tổ! Đa tạ.

************

Doanh Thừa Phong ở trong Phong phủ dốc lòng tu luyện, hơn mười ngày sau đột nhiên có người tiến vào nói đám người Đặng Hạ đã trở về tông môn, đang ở Chấp Pháp Đường chờ hỏi, Lục Mặc trưởng lão mời hắn làm người đứng quan sát.

Doanh Thừa Phong mừng thầm trong lòng, khi nhìn thấy trên người Đặng Hạ có linh giáp bằng da, hắn đã biết được người này thân thế tuyệt đối không bình thường. Nhưng bây giờ xem ra, bản thân hắn vẫn còn đánh giá thấp Đặng Hạ.

Vội vàng đi tới Chấp Pháp Đường, quả nhiên là thấy một đám người quen thuộc, những đồng môn từng chung hoạn nạn với hắn.

Doanh Hải Đào và Hàn Chánh đồng thời hướng về phía hắn nháy mắt một cái, nếu không có trưởng lão Chấp Pháp Đương ở đây, sợ rằng bọn họ đã lập tức chạy tới ôm chầm lấy rồi.

Ngoại trừ đám người Đặng Hạ ra, Lục Mặc, Trình Tân hai vị trưởng lão cùng với một vài đệ tử Chấp Pháp Đường, mà trong đó người khiến kẻ khác phải chú ý tới nhiều nhất, giống như hạc giữa bầy gà chính là Trương Học Lâm.

Lúc này, Trương Học Lâm với vẻ mặt ôn hòa, tao nhã đưa ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong thoáng gật đầu chào hỏi.

Doanh Thừa Phong đồng dạng cũng gật đầu mỉm cười, phảng phất như không biết chuyện gì đi tới phía trước. Nhưng mà, mọi người đang ngồi ở đây cũng không biết, hai người bọn họ ở trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ tới phải làm cách nào để giải quyết đối phương trong vô thanh vô tức, hơn nữa còn phải không liên quan gì tới mình mới là tốt.

- Đệ tử Doanh Thừa Phong ra mắt Lục trưởng lão, Trình trưởng lão.

Lục Mặc khẽ gật đầu nói:

- Doanh Thừa Phong! Ngươi ngồi xuống đi, chờ đám Đặng Hạ kể lại, thì ngươi tiếp tục bổ sung.

- Vâng. - Doanh Thừa Phong cung kính ứng tiếng, cũng không sợ bị nghi ngờ đi tới bên cạnh nhị ca Doanh Hải Đào, hai người nhìn nhau cười nhưng không dám ở đây giao lưu.

Lục Mặc và Trình Tân đều khẽ lắc đầu, tiểu tử này cũng không có kinh nghiệm gì a, không ngờ lại chẳng sợ bị nghi ngờ gì như vậy. Chẳng qua, đứa nhỏ này biểu hiện chân tình của mình, không có tâm cơ, cho nên cũng không có khả năng nói dối.

Hai lão nhân này tuy rằng kinh nghiệm phong phú nhưng làm sao cũng không thể nghĩ ra được trong thân thể thiếu niên Doanh Thừa Phong lại ẩn giấu một linh hồn như thế nào.

Gặp những kẻ tâm cơ thâm trầm, Chấp Pháp Đường trưởng lão không một ai có cảm tình tốt cả, ngược lại loại người phóng khoáng, trực tính lại có thể lấy lòng bọn họ.

Ho nhẹ một tiếng, Lục Mặc nói:

- Đặng Hạ! Ngươi nói đi. Vì sao phải đi vào Cửu Khúc Thập Bát Loan?

Đặng Hạ nhẹ giọng trả lời:

- Lục trưởng lão! Trình trưởng lão! Đệ tử mang theo tám vị sư đệ bổn đường đi vào Long Đầu Nham thí luyện, nhiệm vụ là bắt một ổ Linh Hồ để cung cấp nguyên liệu cho vài vị trưởng lão của Đan phòng. - Hắn đột nhiên dưng lại một chút, ánh mắt khẽ quét qua Doanh Thừa Phong, nói:

- Nhưng khi nhận được thiết lệnh bổn tông ban ra, bọn đệ tử đã lập tức từ bỏ săn bắt linh hồ để đi vào Cửu Khúc Thập Bát Loan tìm kiếm Doanh huynh.

Hắn nói dăm ba câu đem chuyện kể lại rõ ràng, không hề phóng đại.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi hồng lên, nói:

- Tiểu đệ lỗ mãng làm trì hoãn chính sự của các vị sư huynh, thật có lỗi.

Đặng Hạ cười "ha hả", nói:

- Doanh huynh! Những lời này của huynh như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt bọn ta, Liệt Hỏa Đường bọn ta cũng nhân họa đắc phúc. Ngươi hỏi một chút xem, trong bọn họ có người nào nói ra nửa câu oán hận không?

Mấy người Hàn Chánh liên tục gật đầu, khi bọn họ vừa tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan thì ai cũng có chút oán hận. Nếu như không phải nể mặt đồng đội Doanh Hải Đào sợ rằng bọn họ đã sớm trở mặt, cùng với Đặng Hạ kiên trì thì bọn họ đã không một ai tiến vào.

Nhưng mà, khi bọn họ đi ra, không chỉ trên người mỗi một người đều có thêm một kiện thượng phẩm linh giáp da, hơn nữa trong tay còn có thêm một thanh sĩ cấp thượng phẩm linh binh.

Như vậy thù lao đủ để cho chút bất mãn trong nội tâm bọn họ hoàn toàn biến mất.

Lục Mặc và Trình Tân hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, với ánh mắt của hai người bọn họ tự nhiên có thể nhận ra, những người này đều thật lòng gật đầu, không hề có chút miễn cưỡng.

Những chính vì như thế mới làm cho vạn phần cảm thấy kỳ quái.

Thật sự không biết Doanh Thừa Phong có ma lực gì mà lại có thể được bọn họ tán thành một cách thật tâm như vậy.

Trình Tân nhẹ nhàng vỗ lên tay vị của ghế ngồi, toàn bộ đại điện lập tức yên lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng không có.

Khi các trưởng lão Chấp Pháp Đường thể hiện sự bất mãn, mọi người mới nghĩ tới đây là nơi nào. Trong lúc nhất thời, đại đa số mọi người đều cảm thấy trong lòng có chút không yên.

- Đặng Hạ! Ngươi đem những gì trải qua ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan kể lại một lần cho ta nghe. - Vẻ mặt Trình Tân không chút thay đổi nói.

- Vâng. - Đặng Hạ hơi khom người xuống, nói:

- Đệ tử và mấy vị sư để vào Cửu Khúc Thập Bát Loan tìm kiếm hơn mười ngày, không ngờ vận may tới lại gặp được Doanh huynh. - Hắn hướng về phía Doanh Thừa Phong hơi gật đầu cười nói:

- Nhiều đội ngũ như vậy mà cũng chỉ có đám đệ tử gặp được Doanh huynh có thể thấy được là may mắn tới mức nào.

Doanh Thừa Phong cười ngây ngô mấy tiếng, chỉ có điều trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, nếu như không cảm nhận được khí tức của nhị ca, ta làm sao có thể ra mặt gặp các ngươi chứ?

Kỳ thật, ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, hắn đã mấy lần đụng phải đội ngũ của tông môn. Nhưng bởi vì phạm vi cảm ứng tinh thần của hắn vượt xa những người tu luyện võ, cho nên mới có thể tránh thoát được bọn họ.

Trình Tân chậm rãi gật đầu, nói:

- Về sau thì sao?

Lục Mặc và đám đệ tử trong Chấp Pháp Đường đều im lặng, bọn họ biết chuyện sau này mới là điểm mấu chốt.

Đặng Hạ trầm ngâm chỉ chốc lát, nói:

- Trình trưởng lão! Khi bọn đệ tử gặp Doanh huynh không lâu, những con dơi bình thường bên trong Cửu Khúc Thập Bát Loan tự nhiên phát điên, hơn nữa còn còn điên cuồng công kích bọn đệ tử.

Hắn khi nói đến chữ "bình thường" đã cố ý giảm tốc độ nói, nhấn mạnh ngữ điệu, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể nghe ra ở đó có vấn đề.

Lục Mặc và Trình Tân một lần nữa liếc mắt nhìn nhau, bọn họ tự nhiên nghe ra vấn đề trong đó, nhưng chính bởi vì thế cho nên mới cảm thấy chuyện này cực kỳ khó giải quyết.

Sau một lát, Lục Mặc trầm giọng nói:

- Ngươi cảm giác được những con dơi này trở nên phát cuồng có kỳ quái hay không?

Đặng Hạ hơi do dự một chút, nói:

- Trước khi những con dơi này phát cuồng, đám người đệ tử ngửi được một cỗ mùi hương kỳ dị.

Hàn Chánh và Doanh Hải Đào trước đây không hiểu chút gì, bọn họ vừa mới gia nhập vào Tông Môn không bao lâu đã được Liệt Hỏa Đường chọn lựa, cho nên bọn họ đối với rất nhiều chuyện trong tông môn hoàn toàn không hay biết gì. Lúc này nghe tới Đặng Hạ nói như vậy thì trong lòng không khỏi phát lạnh, chẳng nhẽ những con dơi này không phải là tự chủ phát cuồng, mà là có người ở đằng sau lưng động tay động chân?

- Mùi hương? - Sắc mặt Trình Tân cực kỳ khó coi, nói:

- Ngươi có thể khẳng định.

- Đệ tử không dám lừa gạt các vị trưởng bối. - Đặng Hạ ôm quyền thi lễ, nói:

- Việc này trưởng lão có thể hỏi những người trong đội của đệ tử.

Trình Tân đứng thẳng dậy, lão bước nhanh tới trước người Hàn Chánh, đôi ánh mắt sáng ngời, linh hoạt, sắc bén như có thể nhìn thấu nội tâm người khác đang nhìn chằm chằm vào mắt tiểu tử này.

- Ngươi có ngửi được cái gì không?

Hàn Chánh rùng mình, chỉ cảm thấy cả người như bị cái gì đó trói chặt, năng lực của bản thân biến mất hoàn toàn, theo bản năng nói:

- Đệ tử ngửi được một cỗ mùi hương.

Trình Tân không nói hai lời, quay đầu đi sang những tên đệ tử khác.

Một vòng trôi qua, mọi người trả lời hoàn toàn giống nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play