Những tiếng kêu thê lương, giống như tiếng khóc ai oán của đứa trẻ từ dưới địa ngục vang lên cứ quanh quẩn trong huyệt động. Nếu như kẻ nào có gan nhỏ mà nghe thấy nhưng thanh âm này sợ rằng đã không thể khống chế sự sợ hãi của bản thân.
Nhưng mà, loại thanh âm này đối với Doanh Thừa Phong cũng bình thường mà thôi.
Bàn tay khẽ đặt lên chiếc hộp dài, cảm thục xao động quen thuộc ở bên trong mà trong lòng hắn chậm rãi dâng lên một cỗ sát khí vô biên.
Nhưng, còn chưa đợi hắn kịp mở nắp hộp ra, cổ tay chợt bị một người túm lấy.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại, trong con ngươi toát ra sát khí dày đặc.
Kẻ bắt lấy cổ tay của hắn chính là Hàn Chánh người luôn khắc khẩu với Doanh Hải Đào, lúc này hắn quát lớn:
- Ngươi định làm cái gì? Nhanh vào trong, ta đoạn... - Lời chưa dứt thì thanh âm hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi dại ra.
Bởi vì đúng lúc này, hắn nhìn vào mắt Doanh Thừa Phong mà cảm thấy sự khủng bố, sợ hãi tràn ngập khắp tâm hồn.
Sát khí! Ở trong cơ thể người thanh niên còn ít tuổi hơn cả hắn này không ngờ lại ẩn chứa cỗ sát khí mãnh liệt không cách nào hình dung được. Dưới sự tấn công của cỗ sát khí này, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, như rơi vào hầm băng.
Doanh Thừa Phong thoáng kêu không tốt một cái, sát khí hắn kích phát ra không phải để đối đã với người một nhà.
Tâm niệm nhanh chóng chuyển động, sát khí đang rục rịch trong cơ thể lại bình phục xuống, mà cánh tay đang đặt lên chiếc hộp gỗ cũng được hắn hạ xuống.
- Đi mau.
Lại thêm một bàn tay nữa kéo lấy Doanh Thừa Phong, lực lượng lần này có chút lớn, lập tức kéo hắn vào sâu trong hang động.
Doanh Hải Đào hơi quay đầu lại, trào phúng nói:
- Hàn Chánh! Con chó điên nhà ngươi có phải thật sự bị điên rồi hay không? Hay là nhìn thấy chút dơi đó nên sợ hãi, nếu thế thì nói với lão tử một tiếng, ta một mình ở phía sau cản là đủ rồi.
Hàn Chánh lúc này mới ý thức được buông bàn tay Doanh Thừa Phong ra, giờ phút này hắn mới như người ở trong giấc mộng tỉnh lại, từ trong nỗi sợ hãi lấy lại được ý thức của mình.
- Phi! Ai sợ. - Hắn tức giận nói:
- Doanh Hải Đào! Chúng ta lần này xem kẻ nào giết nhiều dơi hơn.
Cổ tay hắn lập tức động, thanh trường đao trong tay hóa thành từng đạo ánh sáng đem những con dơi tấn công vào cửa huyệt động đánh rơi đầy mặt đất. Doanh Hải Đào cười dài một tiếng, cùng với hắn đứng sóng vai, hai người đem cửa động phòng thủ chặt chẽ không cho một con dơi nào bay vào bên trong.
Đặng Hạ thở phào nhẹ nhóm, đi tới bên người Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Doanh huynh! Vừa rồi huynh muốn ra tay?
Doanh Thừa Phong biết không thể gạt được hắn, khẽ mỉm cười, nói:
- Thấy mọi người thi triển sở trường của mình, tiểu đệ cũng có chút ngứa tay.
Đặng Hạ chăm chú nhìn hắn, vừa thấy sắc mặt hắn là biết đây không phải là do hắn ngoan cố chống đỡ, mà là không để đàn dơi này vào trong mắt.
Trong lòng hắn thầm cảm thán, không lạ gì tiểu tử trẻ tuổi này lại cả gan dám một mình tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan, thật sự không biết hắn kiếm được đâu ra lòng tin và can đảm như vậy.
Khẽ lắc đầu, Đặng Hạ nói:
- Doanh huynh! Có một việc ta quên chưa nói. - Hắn đảo mắt một vòng, nói:
- Ở cùng một chỗ với chúng ta, trừ khi chúng ta đều chết sạch, nếu không thì huynh không cần phải ra tay.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Hắn cùng với Doanh Hải Đào là họ hàng, nhưng cùng với những người khác đều là lần đầu tiên gặp mặt. Nếu nói những người này đều nguyện ý vì hắn mà hy sinh, như vậy có đánh chết hắn cũng không tin.
Đặng Hạ cười ngạo nghễ, nói:
- Ngươi là người có thiên phú Linh Sư, dựa theo quy định tông môn, trước khi tất cả võ sĩ chúng ta tử vong ngươi không cần ra tay nghênh địch.
Doanh Thừa Phong há miệng thở dốc, ánh mắt hắn nhìn những người khác, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ rất bình tĩnh, hiển nhiên đối với đều này đã thành thói quen.
Hắn rốt cuộc đã hiểu Linh Sư ở trong Khí Đạo Tông có địa vị chân chính như thế nào.
Tuy rằng hắn chỉ là một người có thiên phú Linh Sư, nhưng cũng nhận được bảo hộ như vậy, nếu như hắn trở thành một Linh Sư như vậy thì còn hưởng đãi ngộ tới mức nào?
Bên ngoài hang động, Doanh Hải Đào và Hàn Chánh một bên chém giết đàn dơi một bên quay sang đấu võ mồm với nhau.
Mà những người khác nhìn thấy cảnh này cũng không mở miệng trách cứ, phần lớn đều khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức.
Một khắc đồng hồ sau, Đặng Hạ lại điểm danh hai người khác, hai người này lập tức đứng dậy cầm lấy binh khí đi tới cửa động thay thế cho hai người Doanh Hải Đào.
Đặng Hạ phỏng đoán tương đối chuẩn, hai người Doanh Hải Đào trải qua một đoạn thời gian không ngừng đánh đấm tuy rằng không hề bị thương tổn gì nhưng cũng phải thở dốc, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Doanh Thừa Phong đi tới bên người Doanh Hải Đào thấp giọng nói:
- Nhị ca! Nhìn qua huynh có vẻ rất mệt a.
Doanh Hải Đào thở dài một tiếng, thanh âm cũng hạ xuống, nói:
- Thừa Phong! Ngươi không biết, vừa nhìn thấy đàn dơi đông nghìn nghịt đã khiến cho ta hết cả hồn. Số lượng bọn chúng đếm không hết, giết cũng không hết, cùng chúng chiến đấu mang lại áp lực rất lớn.
Doanh Thừa Phong thoáng gật đầu, không trải qua loại chuyện này tuyệt đối không thể tưởng tượng được áp lực tâm lý nó mang lại.
Số lượng đàn dơi vô cùng lớn, giống như không có giới hạn, làm cho người ta vô luận chém giết thế nào cũng không thể giết sạch chúng nó, hơn nữa cuối cùng còn dễ làm người ta sinh ra cảm giác mình nhất định sẽ chết trong miệng chúng nó.
Ở trong loại cảm giác như vậy chiến đấu sẽ khiến cho người ta rất mệt mỏi, hao phí tâm lực thực khó có thể tưởng tượng nổi.
May mắn lúc này mọi người tiến vào trong huyệt động cố thủ, nếu như ở trên vùng đất trống trải, sợ rằng đã sớm có người chết rồi.
- Đám dơi thối tha này! Chúng ức thiếp chúng ta không mặc linh giáp, nếu không thì làm sao còn sợ chúng nó như vậy.
Doanh Hải Đào liếc mắt nhìn hắn một cái nói:
- Hàn Chánh! Linh giáp nặng như vậy, ngoại trừ trong một số trường hợp đặc thù chẳng lẽ ngươi còn muốn mặc giáp để đi khắp nơi sao?
Một người cau mày nói:
- Các ngươi đừng cãi nhau nữa. Ài! Nếu chúng ta đều có áo giáp da trên người Đặng huynh thì tốt.
Một người khác khẽ thở dài nói:
- Nếu sớm biết rằng phải đi vào Bức Huyệt, ta nhất định sẽ mang theo linh giáp, cho dù nặng hơn nữa cũng không bỏ lại.
Linh giáp là hộ giáp sau khi trải qua quán linh, nó có được lực phòng ngự cường đại, nếu trên người mỗi người đều có một kiện linh giáp, như vậy những con dơi này chưa chắc đã có thể gây thương tổn tới bọn họ.
Nhưng đúng như Doanh Hải Đào nói, đừng nói bọn họ chưa chắc đã có linh giáp, cho dù có linh giáp thì nhiều nhất cũng là những bộ giáp sắt. Những bộ giáp này bất kể là lúc luận võ trên võ đài hay trong địa hình đặc thù thì quả thật là có thể phát huy tác dụng rất lớn, dùng nó để chống lại đàn dơi bình thường là điều thích hợp nhất. Nhưng mà, đám người bọn họ tiến vào Long Đầu Nham mục tiêu cũng không phải là Bức Huyệt, mà là săn giết Linh Hồ, cho nên ngoại trừ Đặng Hạ trên người có bộ linh giáp bằng da ra thì những người khác cũng không có mang theo những linh giáp bằng sắt nặng nề, dễ làm chậm bước tiến của mình.
- Nhị ca! Trên người huynh mặc chính là hộ giáp bằng da sao?
Doanh Hải Đào khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Chúng ta lần này tiến vào Long Đầu Nham yêu cầu đồ đạc phải nhẹ nhàng, cho nên đại đa số mọi người đều mặc hộ giáp bằng da.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười nói:
- Huynh cởi hộ giáp ra cho đệ nhìn xem.
Doanh Hải Đào thoáng lặng đi một chút, nhưng vẫn đưa tay cởi hộ giáp trên người xuống.
Doanh Thừa Phong đưa hai tay tiếp nhận lấy, chấn khí và lực lượng tinh thần đồng thời phóng thích ra quét qua một lần bộ hộ giáp.
Chiếc áo giáp da này tài liệu tuy rằng không phải từ da dị thú gì, nhưng cũng được xếp vào hàng tinh phẩm, mặc nó lên người cũng có khả năng phòng ngự nhất định. Đương nhiên, nếu so với linh giáp chân chính thì vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi.
Bên chiếc áo giáp da có một ít vết cắt linh tinh, rõ ràng trong chiến đấu lưu lại, cũng may chất lượng của nó không tồi, cũng không bị hỏng. Nếu cẩn thận khắc linh văn lên đó một chút, hẳn là có thể thừa nhận lực lượng linh tính xâm nhập vào.
- Trí Linh! Phân tích một chút quy hạch đồ án linh văn thích hợp nhất.
- Ok!
Phảng phất như tâm linh tương thông, ngay khi Doanh Thừa Phong mới phân phó trong não vực của hắn đã xuất hiện một bộ đồ án linh văn.
Doanh Thừa Phong lúc này đã khắc linh văn và quán linh cho cả trăm bộ linh giáp, tuy rằng đều là giáp sắt, nhưng cũng tích lũy được kinh nghiệm khổng lồ. Lúc này, thoáng cảm ứng chốc lát, hắn lập tức biết được bộ đồ án linh văn này tuyệt đối thích hợp cho chiếc áo giáp da trong tay nhất.
- Nhị ca! Huynh chuẩn bị áo giáp da cũng không tồi, tuy rằng trên mặt có vết cắt nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục. - Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.
Doanh Hải Đào không hiểu sao cả nhìn hắn, hỏi"
- Đại cục cái gì?
Doanh Thừa Phong hơi cười nói:
- Đệ muốn chế tạo cho huynh một chiếc linh giáp bằng da, sau khi mặc vào thì loại dơi bình thường này tuyệt đối không thể tạo thành thương tổn tới huynh.
- Linh giáp? Linh giáp bằng da.....
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lại chỗ hắn, vẻ mặt mỗi người đều hiện lên một tia ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Linh giáp có hai loại: Chế tạo bằng da và sắt. Trong đó, khắc đồ án linh văn và quán linh cho giáp sắt là đơn giản nhất. Ngay cả người có thiên phú Linh Sư cũng làm được, nhưng áo giáp chế tạo bằng da lại khác, chất liệu của nó không thể so sánh với loại trên, nếu muốn ở trên đó quán linh thành công thì độ khó khăn hơn xa so với linh giáp.
- Doanh huynh! Huynh... Huynh có thể chế tạo linh giáp bằng da? - Hai hàng lông mày Đặng Hạ hơi nhếch lên, nhẹ giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Hẳn là không phải vấn đề gì.
Hắn mặc dù nói rất bình thản, nhưng chính vì giọng điệu đó mới làm cho người ta cảm thấy hắn có niềm tin mãnh liệt.
Hàn Chánh nháy nháy mắt, nói:
- Doanh huynh.... Doanh không phải nói là vừa mới tiếp xúc với Linh Đạo thời gian cũng không được dài sao?
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Thời gian không dài, nhưng điều này cũng không có quan hệ gì tới việc luyện chế linh giáp bằng da a.
Mọi người trong động đều đưa ánh mắt dò xét nhìn nhau, trong lòng họ thầm nghĩ: "Sao lại không quan hệ, ngươi nếu là một Linh Sư, hoặc là người có thiên phú Linh Sư thâm niên như vậy có thể luyện chế ra linh giáp bằng da thì còn có khả năng. Còn vừa mới tiếp xúc với Linh Đạo không bao lâu thì làm sao có thể...."
Trên người bọn họ đều là áo giáp bằng da bình thường, những kiện áp giáp này mặc dù không có bao nhiêu khả năng phòng ngự, nhưng cũng có thể làm suy yếu những công kích của những con dơi kia.
Tuy nhiên, nếu như bị mất những chiếc áo giáp này, vậy cơ hội sống sót của bọn họ lại càng thêm xa vời.
Trong lúc nhất thời, mọi người trợn trừng đôi mắt lên, không biết nên giải quyết thế nào.
Doanh Hải Đào đưa mắt nhìn mọi người một vòng, hắn cắn răng nói:
- Thừa Phong! Huynh tin tưởng đệ, đệ hãy lấy mà thử đi. - Nói xong lời này, vẻ mặt hắn hơi co giật một chút, rồi cẩn thận bổ sung:
- Ngươi nên để ý một chút a.
Doanh Thừa Phong vỗ bờ vai hắn, nói:
- Yên tâm, ta sẽ cho ngươi một kinh hỉ.
Mọi người ở xung quanh nghe vậy lại thầm nghĩ: "Hy vọng sẽ là một ngạc nhiên vui mừng chứ không phải là kinh hãi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT